Ngày
hôm qua, 16/5, tòa án tỉnh Long An đã kết án nặng nề sinh viên Nguyễn
Phương Uyên, 21 tuổi, 6 năm tù và 3 năm quản chế, và sinh viên Đinh
Nguyên Kha, 25 tuổi, 8 năm tù, cùng 3 năm quản chế về tội “tuyên truyền
chống Nhà nước”. Chúng tôi xin đăng lại bản Kiến nghị với 157 chữ ký của
các công dân, đã đăng trên Bauxite Việt Nam ngày 2/11/2012.
Kiến
nghị ấy không vô ích. Nó cho thấy thời thế đã thay đổi: người dân Việt
Nam nay công khai bênh vực người bị chính quyền kết án phản động! Nó
đánh thức lương tâm của những người Việt Nam khác và qua đó gửi cho họ
một thông điệp tối quan trọng: Đừng sợ! Chế độ toàn trị
nào cũng cần sự sợ hãi làm chất bôi trơn để cỗ máy vận hành êm ả. Không
có sự sợ hãi, bất cứ cỗ máy toàn trị nào, dù “hoàn hảo” đến đâu, cũng sẽ
cọ xát cho đến lúc tự tan rã như một tất yếu. Do đó, các chế độ toàn
trị rất quyết liệt sản xuất sự sợ hãi. Nhưng thời thế đã đổi thay như
một nghịch lý: càng cố dùng bạo lực để đàn áp, thì càng nhanh chóng kết
thúc!
Đăng
lại, để thấm thía hơn cái cùng quẫn của những kẻ tưởng có thể dựa vào
các biện pháp (nói mỹ miều là) “chuyên chính” hòng cứu chế độ toàn trị
đang lao dốc. Đăng lại, để thấy cái phi lý của một nền tư pháp bất chấp
công lý. Và đăng lại, để bày tỏ lòng cảm phục và niềm hy vọng vào tương
lai của đất nước khi vẫn còn có lớp trẻ biết lo lắng cho dân tộc.
Từ
cụ già thuộc thế hệ U100 như Đặng Văn Việt đến người trẻ măng bị hành
hạ trong tù như Phương Uyên, hoàn cảnh khác hẳn nhau, nhưng không ai bảo
ai đều ngẩng cao đầu. Điều đó báo hiệu một sự đột biến về chất trong tư
duy của dân tộc về vận mạng đất nước. Niềm hy vọng cho chúng ta là ở
đấy chứ không phải là ở những quyết định cử người này và không cử người
kia vào Bộ Chính trị – một đồng một cốt cả – như ai đó đã lầm tưởng.
Bauxite Việt Nam
|
CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc
Ngày 30 tháng 10 năm 2012
Kính gửi: Chủ tịch Nước Trương Tấn Sang
Tiếp
theo thư của các cháu sinh viên trường Đại học Công nghiệp Thực phẩm
Thành phố Hồ Chí Minh gửi Chủ tịch Nước ngày 20.10. 2012 và nhằm hậu
thuẫn cho đề nghị chính đáng của sinh viên, chúng tôi, những người ký
tên dưới đây, trân trọng kính gửi đến Chủ tịch Nước những ý kiến và kiến
nghị sau đây.
Vừa qua, theo dõi thông tin trên
mạng, chúng tôi hết sức bức xúc về tin nữ sinh viên Nguyễn Phương Uyên,
trường Đại học Công nghiệp Thực phẩm, bị công an bắt. Công an
chỉ mới thừa nhận bắt giữ sinh viên Nguyễn Phương Uyên dù trước
đó họ phủ nhận. Bạn học của Phương Uyên cho biết khi tràn vào
phòng trọ bắt cô hôm 14/10, công an chỉ nói lý do là “để điều tra về các truyền đơn chống Trung Quốc”
mà không hề có bất kỳ một lệnh bắt hay một văn bản nào. Sau 10 ngày kể
từ khi sinh viên này bị bắt, gia đình Phương Uyên mới chính thức nhận
được thông báo của công an tỉnh Long An về việc bắt giữ người để điều
tra về hành vi “tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam theo điều 88”.
Hầu
hết bạn bè đều nói rằng, Phương Uyên, Ủy viên Ban Chấp hành Chi đoàn
Thanh niên Lớp 10CDTP1 của trường Đại học Công nghiệp Thực phẩm Thành
phố Hồ Chí Minh là “một người bạn tốt, hiền ngoan và học giỏi, rất năng động trong những hoạt động của trường lớp, hòa đồng với bạn bè...”. Mẹ của Phương Uyên thì cho biết đã được công an thông báo lý do bắt giữ cô là vì tội “tuyên truyền chống Nhà nước”. Bà nói: “Theo
lời thuật lại của cháu Phương ở chung phòng với nó nói là Uyên bị bắt
vì làm bốn câu thơ chốngTrung Quốc. Nói vậy chứ không biết rõ ràng,
nhưng thực chất cháu Uyên ghét Trung Quốc thì khi tôi lên công an phường
Tây Thạnh thì tôi mới biết. Người ta kể lại là cháu Uyên trả lời mấy
chú công an là nó rất ghét Trung Quốc. Nếu như cháu Uyên ghét Trung Quốc
thì tôi nghĩ nó không sai trái gì hết.”
Những
bạn cùng lớp của Nguyễn Phương Uyên tại trường Đại học Công nghiệp Thực
phẩm Thành phố Hồ Chí Minh đã viết một đơn cầu cứu khẩn cấp gửi Chủ
tịch Nước để xin can thiệp giúp cho Nguyễn Phương Uyên sớm trở về với
gia đình, với trường lớp và thầy cô. Bức thư viết: “Về việc làm của
bạn Nguyễn Phương Uyên xét cho cùng tất cả đều xuất phát từ tinh thần
yêu nước của tuổi trẻ. Đã là tuổi trẻ thì luôn thể hiện tinh thần và
thái độ của mình một cách trong sáng dù đôi khi bồng bột, luôn muốn thử
sức mình và đôi khi phải chịu đựng sự vấp ngã trong cuộc sống. Tuy
nhiên, dù với cách thức thể hiện như thế nào, chúng cháu luôn luôn tin
rằng tận trong thâm tâm của bạn Nguyễn Phương Uyên vẫn mang tinh thần
giống như những gì mà bác đã gửi đến chúng cháu nhân ngày Quốc Khánh 2 tháng 9: “Phải
biết hổ thẹn với tiền nhân, với những bậc tiên liệt về những yếu kém,
khuyết điểm của mình đã cản trở bước đi lên của dân tộc. Hổ thẹn không
phải để bạc nhược, mất ý chí mà để vươn lên gấp hai, gấp ba, để tiếp tục
đi tới với tư thế vững vàng, khí phách hiên ngang vốn là truyền thống
dân tộc, góp phần làm cho đất nước ta phát triển và trường tồn mãi mãi.”
Trong
chúng tôi cũng có những người đã từng đứng trên bục giảng và hiểu được
tâm trạng của tuổi trẻ. Có những người từng là tù Côn Đảo trước 1975,
vốn từng trải qua tâm trạng của tuổi thanh niên bị kẻ thù giam cầm khủng
bố khi tham gia cách mạng, có người bị chính quyền của chế độ cũ bắt
không cho gia đình biết theo kiểu cách như công an ta vừa bắt cô sinh
viên 20 tuổi Phương Uyên cũng trạc tuổi chúng tôi dạo ấy, nhằm lung lạc
tinh thần tuổi trẻ và gây hoang mang cho gia đình. Tâm trạng của chúng
tôi khi ấy là chỉ thầm mong sao cha mẹ mình biết tin, chứ bản thân mình
vốn đã xác định “dấn thân vô là phải chịu tù đày, là gươm kề tận cổ, súng kề tai, là thân sống chỉ coi còn một nửa”, vì vậy “Dù ai ngon ngọt nuông chiều, cũng không nói yêu thành ghét. Dù ai cầm dao dọa giết, cũng không nói ghét thành yêu”
như những dòng thơ mà chúng tôi đã thuộc nằm lòng từng giục giã tuổi
trẻ có lương tri, biết sống cuộc sống có ý nghĩa, không chỉ “hiền ngoan” để trở thành phường “giá áo túi cơm”, khuất phục trước cường quyền, áp bức và bất công.
Trên
bục giảng cũng như trong cuộc sống gia đình và trên đường phố, đường
làng, chúng tôi từng dạy dỗ con cháu mình phải sống có hoài bão cao đẹp,
biết rèn luyện phẩm chất và trí tuệ để trở thành người hữu ích cho xã
hội. Chừng nào Biển Đông còn dập dồn những con sóng xâm lược của các thế
lực hiếu chiến trong giới cầm quyền Bắc Kinh thì tuổi trẻ Việt Nam phải
nung nấu và tỏ rõ tinh thần yêu nước, khí phách quật cường của Bà
Trưng, Bà Triệu, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Trần Quốc Toản, Lê Lợi,
Nguyễn Huệ từng viết nên những trang sử vàng của dân tộc, từng khắc trên
cánh tay hai chữ Sát Thát, đánh tan tác quân xâm lược “ra đến biển chưa thôi trống ngực, về đến Tàu còn đổ mồ hôi” như Nguyễn Trãi từng viết trong “Bình Ngô Đại cáo”! Phải thường xuyên nhắc nhở thế hệ trẻ hôm nay phải biết căm ghét, phỉ nhổ những Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống do “úy tử tham sinh”, muốn “ngôi cao, lộc lớn” đã hèn nhát cúi đầu theo giặc, treo một tấm gương nhơ bẩn trong lịch sử, muôn đời bị nhân dân nguyền rủa.
Chính vì thế, khi cháu Phương Uyên vì lòng yêu nước, ghét kẻ thù xâm lược, không chịu “hiền lành, ngoan ngoãn”
như bản tính vốn có của cháu, mà dám dấn thân vào chuyện “mạo hiểm”,
thì những người làm cha chú như chúng ta, trong đó có Chủ tịch Nước, cần
phải ứng xử như thế nào với cháu, người cùng trang lứa với Võ Thị Sáu,
Quách Thị Trang trước đây? Phải chăng cháu Phương Uyên đã thực hiện mơ
ước mà nhiều người trong số chúng tôi, khi đứng trên bục giảng, đã từng
giải thích cho sinh viên “Nếu tôi không cháy lên, Nếu anh không
cháy lên, Nếu chúng ta không cháy lên, Thì làm sao / Bóng tối / Có thể
trở thành / Ánh sáng?”.
Hành động của
Phương Uyên biểu tỏ khí phách của tuổi trẻ, cho dù có bị quy kết thế
nào, thì trước hết cũng phải thấy rằng cô đã biểu thị một phẩm chất đáng
quý, có tác dụng cổ vũ, động viên thanh niên biết sống vì mục đích cao
đẹp, yêu nước chống xâm lược, sao lại bắt giam và hành hạ cháu? Cũng như
vậy, với những thanh niên yêu nước khác đang bị bắt giam và kết án rất
nặng, và mới đây thôi, người viết các bài hát nói lên nỗi phẫn nộ trước
việc Trung Quốc gây hấn tại Hoàng Sa, Trường Sa và Biển Đông đã bị quy
tội là chống nhà nước để xử tù người nhạc sĩ yêu nước Việt Khang, thì
như vậy có phải là đã làm xấu gương mặt của đất nước trước thế giới
không?
Chẳng phải Chủ tịch Nước, trong các cuộc
tiếp xúc cử tri vừa rồi cũng đã nói đến những bức xúc của dân về vấn đề
Biển Đông và nhấn mạnh rằng “chủ quyền đất nước là thiêng liêng, chúng tôi không bao giờ lơi lỏng vấn đề này”,
đó sao? Khi cháu Phương Uyên cũng như nhiều thanh niên cùng trang lứa
với cháu thực hiện ý nguyện đó bằng hành vi cụ thể của mình chứ không
bằng những lời nói suông, thì chúng ta phải động viên, khuyến khích và
tạo mọi điều kiện cho họ hành động, nếu cần thì đối thoại với họ chứ sao
lại dung dưỡng cho sự trấn áp thô bạo nhằm khủng bố và triệt tiêu những
tư tưởng và hành vi yêu nước của tuổi trẻ?
Chẳng
lẽ bao nhiêu xương máu của nhiều thế hệ Việt Nam đổ ra để rồi đất nước
sẽ lại phải chứng kiến những sự kiện Quách Thị Trang, Trần Văn Ơn mới
với những hành vi trấn áp bạo tàn mới theo kiểu phát xít hóa đời sống xã
hội?
Kính thưa Chủ tịch Nước,
Bức xúc trước thời cuộc, trong chúng tôi đã có những người ký tên vào Thư Ngỏ ngày 6.8.2012, trong đó đã nói rõ: “Nhân
dân đang đòi hỏi khẩn trương xây dựng luật bảo đảm thực hiện quyền biểu
tình của công dân đã ghi trong Hiến pháp. Chúng tôi cho rằng chính
quyền nước ta cùng với ý thức làm chủ của nhân dân ta hoàn toàn có đủ
khả năng bảo đảm các cuộc biểu tình phản đối hành động xâm lược, bành
trướng của Trung Quốc diễn ra ôn hòa, trật tự, đúng mục đích. Điều có
thể làm ngay để biểu thị quyết tâm cải cách chính trị hợp lòng dân là
chấm dứt các hành động trấn áp, quy kết tùy tiện đối với người dân biểu
tình yêu nước; trả tự do cho những người bị giam giữ vì bất đồng chính
kiến, chỉ công khai bày tỏ quan điểm chính trị của mình mà đã và đang bị
kết án hình sự”. Cũng trên tinh thần đó, một số trong chúng
tôi đã ký vào Đề nghị ngày 27.7.2012 của 42 nhân sĩ trí thức gửi đến
Thường trực Hội đồng Nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh, Thường trực Thành
ủy Đảng Cộng sản Việt Nam Thành phố Hồ Chí Minh, Ủy ban Nhân dân Thành
phố Hồ Chí Minh đề nghị có chủ trương tổ chức biểu tình để biểu
thị tình cảm, ý chí của người dân thành phố trước hành động gây hấn mưu
toan độc chiếm Biển Đông của thế lực hiếu chiến trong giới cầm quyền Bắc
Kinh. Thế nhưng, cho đến nay, ngoài việc một vị Phó Chủ tịch UBNDTPHCM
tiếp ba trong số 42 nhân sĩ, trí thức ký tên vào văn bản đề nghị nói
trên với những lời giải thích loanh quanh không cho thấy một hướng giải
quyết nào, thì hiện chưa có thêm bất cứ hồi âm cụ thể nào.
Chúng
tôi nhắc lại ý kiến này nhằm biểu tỏ ý chí của chúng tôi trước họa xâm
lược, đòi hỏi cần phải có hành động mạnh mẽ để nhà cầm quyền Trung Quốc
hiểu rằng, bất cứ mưu ma chước quỷ quen thuộc hay nham hiểm mới mẻ nào
cũng không thể lừa bịp được nhân dân Việt Nam, trong đó có giới trí thức
và tuổi trẻ Việt Nam. Chúng tôi biểu tỏ quyết tâm sát cánh với tuổi trẻ
yêu nước với bản lĩnh kiên cường không nao núng trước cường quyền và
bạo lực của con cháu chúng ta, mà cháu Phương Uyên là một ví dụ, nhằm
động viên cổ vũ họ rèn luyện và phấn đấu để xứng đáng với cha anh đã
kiên cường, quật khởi trong sự nghiệp dựng nước và giữ nước. Chính vì
thế, chúng tôi nhắc lại một lần nữa những điều đã nêu trong các Thư ngỏ
ngày 6.8.2012 và Đề nghị ngày 27.7.2012: “chấm dứt các hành động trấn áp, quy kết tùy tiện đối với người dân biểu tình yêu nước”, đặc biệt là chấm
dứt hành động đàn áp, khủng bố những thanh niên yêu nước đã dám dấn
thân vào các hành động cứu nước một cách cụ thể, trong sáng và mạnh mẽ.
Trước
mắt, chúng tôi đề nghị Chủ tịch Nước đòi cơ quan có trách nhiệm phải
công khai giải thích về việc bắt giam cháu Nguyễn Phương Uyên một cách
tùy tiện, trái pháp luật. Cũng đã từng có những vụ bắt bớ không theo
đúng quy định của pháp luật mà vụ này là thô bạo và trắng trợn nhất, gây
phẫn nộ trong công luận trên cả nước và thế giới. Vì vậy, chúng tôi đề
nghị Chủ tịch có chỉ thị cụ thể cho việc xử lý có tình, có lý đối với
hành vi yêu nước của một cô gái 20 tuổi đã dám biểu tỏ bằng hành động cụ
thể tinh thần dân tộc và lòng căm thù quân xâm lược cho dù hành động đó
có bị quy kết vào bất cứ tội trạng nào.
Thực
hiện điều đó chính là một biểu hiện cụ thể khiến cho bất cứ người dân
nào, đặc biệt là đối với con cháu chúng ta đang ngồi trên ghế nhà trường
đều hiểu được rằng: đoàn kết, hòa hợp dân tộc, đặt Tổ quốc lên trên hết là đòi hỏi sống còn của đất nước ta trong
bối cảnh mới của thế giới với những biến động khó lường trong khi họa
ngoại xâm lại đang rình rập đất nước ta từng phút, từng giờ.
Vì
những lý do đã trình bày ở trên, chúng tôi đề nghị Chủ tịch Nước, với
trọng trách của mình, chỉ thị cho các cơ quan có trách nhiệm trả tự do
ngay cho cháu Nguyễn Phương Uyên để cháu nhanh chóng trở lại nhà trường,
tiếp tục nhiệm vụ học tập như mong muốn của các bạn cháu trong thư gửi
Chủ tịch Nước để cháu “tiếp tục đi tới với tư thế vững vàng,
khí phách hiên ngang vốn là truyền thống dân tộc, góp phần làm cho đất
nước ta phát triển và trường tồn mãi mãi” mà Chủ tịch đã phát biểu.
Chúng
tôi cũng đề nghị Chủ tịch xem xét, rà soát lại những bản án đã xử rất
nặng những người yêu nước biểu tỏ sự bất đồng chính kiến bằng tư tưởng
mà không có hành vi bạo động nào nguy hại đến lợi ích quốc gia như người
ta đã quy kết. Những bản án đó chính là sự phá hoại uy tín của Nhà
nước, bôi xấu hình ảnh của Việt Nam trước thế giới hơn bất cứ hành động
phá hoại nào mà công an đang ra sức truy lùng và đàn áp.
Chúng tôi nghĩ, bạo lực và trấn áp
không thể nào là phương thuốc chữa trị những yếu kém của tình hình đất
nước hiện nay thay vì thực hiện một cách trung thực lời dạy của Nguyễn
Trãi, người anh hùng dân tộc, danh nhân văn hóa của thế giới, nhà chính
trị lỗi lạc bậc nhất của nước ta: “việc nhân nghĩa cốt ở yên dân”.
Càng quay cuồng với bạo lực và trấn áp càng bộc lộ tính phi nhân nghĩa và không thể nào an dân
khi mà lòng dân đang hết sức bất an trước họa xâm lăng, trước bầy sâu
tham nhũng đang nhung nhúc đục khoét cơ thể đất nước, khi một “bộ phận
không nhỏ những người cầm quyền đang thoái hóa biến chất” chưa bị xử lý
để lấy lại lòng tin của dân. Đã đến lúc phải nhìn thẳng vào sự thật và
nói lên sự thật đau xót đó để có những quyết sách an dân khi lòng
dân đang phẫn nộ, đặc biệt là thế hệ trẻ, chứ không thể bằng biện pháp
"phát xít hóa" đã từng là giải pháp bế tắc mà lịch sử đã cho thấy đó là
cách giải khát bằng thuốc độc!
Kính gửi đến Chủ
tịch lời chào trân trọng và kính chúc Chủ tịch dồi dào sức khỏe để tiếp
tục những điều mà Chủ tịch đã bộc bạch và hứa hẹn với cử tri trong những
cuộc tiếp xúc vừa qua.
Sao kính gửi:
Văn phòng Thủ tướng Chính phủ
Văn phòng Chủ tịch Quốc hội
Văn phòng Trung ương Đảng
Copy từ: Bauxite Việt Nam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét