CHƯA TỐT NGHIỆP TRƯỜNG ĐỜI.

Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

NƯỚC MẮT CHÍNH TRỊ GIA


Bài đọc liên quan:
+ Hôn quân và minh quân trong chính trị Thái Lan
+ 50 năm và 67 năm
+ Tội ác thiên niên kỷ
+ Báo cáo của diễn đàn kinh tế thế giới tháng 9/2013

21h30' ngày 16/9/2013 vừa qua là ngày sinh nhật lần thứ 90 của một vĩ nhân của thế kỷ XX - Ông Lý Quang Diệu. Kênh truyền hình Discovery đã chiếu lại bộ phim tài liệu về sự thành công của Ông Lý và lịch sử đất nước Singapore 50 năm qua. Hôm ấy cũng là ngày mà con trai Ông - Lý Hiển Long đương kim thủ tướng Singapore thế hệ thứ 3 - động thổ cho khu công nghiệp Việt Sing thứ 5 tại Việt Nam ở Dung Quất. Nó chứng tỏ Singapore đã là một nền kinh tế hùng cường trong khu vực.
Nói về Ông Lý, thì không ai chối cãi sự thành công của Ông với vai trò nhạc trưởng của đất nước nhỏ bé, chỉ bằng 1/3 diện tích Sài Gòn - 710km2 so với 2.095km2, dân số chỉ bằng 70% dân số Sài Gòn. Nhưng Sigapore có một thuận lợi cũng như thách thức to lớn về địa chính trị, mà bất kỳ người dân hay chính trị gia nào cũng mơ ước, khi nó án ngữ eo biển Malacca và tách khỏi Trung Hoa lục địa, mà lại nằm ở chung bán đảo Mã Lai Á.
Nếu kiểm chứng toàn bộ bộ phim trên Discovery so với bản chính cuốn sách From Third Wordl to First của Ông Lý viết về Singapore và về mình, thì có một chi tiết khác nhau khá thú vị. Nước mắt của ông vào ngày 09/8/1965, khi Thủ tướng Mã Lai Á lúc bấy giờ là Tunku Abdul Rahman, tuyên bố Quốc hội Mã Lai Á thông qua quyết định cắt đứt quan hệ với tiểu bang thứ 14 của nước này - Singapore - ra khỏi Liên Bang Quân chủ Malaysia. 
Trong phim có một chi tiết Ông Lý Quang Diệu đã khóc trước toàn dân Singapore và lời bộc bạch trong nuối tiếc rằng: "Đối với tôi, đây là một khoảnh khắc đau thương. Suốt cuộc đời tôi, suốt cuộc đời trưởng thành của tôi, tôi luôn tin tưởng vào sự kết hợp và thống nhất của hai vùng lãnh thổ... Ngay lúc này, tôi, Lý Quang Diệu, Thủ tướng Singapore, nhân danh nhân dân và chính quyền Singapore, tuyên bố rằng kể từ hôm nay, ngày 9 tháng 8 năm 1965, Singapore sẽ vĩnh viễn là một quốc gia độc lập, dân chủ với đầy đủ chủ quyền, lập nền trên những nguyên lý của quyền tự do và công bằng hầu mưu tìm phúc lợi và hạnh phúc cho nhân dân đang sinh sống trong một xã hội tối hảo, công bằng và bình đẳng."

Tuyên ngôn độc lập của Singapore đơn giản chỉ có vậy và dòng nước mắt của Ông khi đọc những lời trên.
Nhưng trong sách của Ông Lý thì, ước mơ thoát khỏi cuộc chiến sắc tộc, tôn giáo và dưới sự kiểm soát quân đội của Mã Lai Á đối với Singapore là một mong muốn, mà Ông luôn thường trực trong lòng, từ khi ông lên nắm cương vị Thủ tướng Singapore do dân bầu vào ngày 01/6/1959.
Có nhiều lý do Ông Lý Quang Diệu muốn Singapore tách ra khỏi Mã Lai Á. Trong đó, an ninh cho bản thân ông là một yếu tố quan trọng hàng đầu. Yếu tố thứ hai cũng cực kỳ quan trọng là vấn đề Singapore phải chịu sự đô hộ của Mã Lai Á. Và cuối cùng là, cuộc chiến tranh sắc tộc của người Mã Lai không muốn tiểu bang có 2 triệu dân lúc ấy của Singapore hầu hết là người Hoa chung sống với họ.
Nhưng lý do làm Ông Lý buồn lòng khi phải tách ra khỏi Mã Lai Á là có thể mất đi một thị trường lớn đông dân của 13 bang Mã Lai Á lúc bấy giờ. Một câu hỏi lớn đối với ông là, làm sao giải quyết công ăn việc làm của 2 triệu dân Singapore, sau khi ông Lý kết hợp với đảng cộng sản Singapore để đấu tranh đuổi thực Dân Anh giành độc lập. Rồi sử dụng người Anh để tiêu diệt đồng đảng cộng sản ở Singapore, mà ông cho là thành phần nguy hiểm sẽ làm cho Singapore chậm tiến.
Qua đó cho thấy, tư duy của Ông Lý đối với đất nước non trẻ Singapore là xây dựng một thể chế chính trị, làm sao để biến Singapore là một trung tâm kinh tế tài chính hàng đầu Đông Á, làm sao bắt kịp và thay thế Hongkong. Nhiệm vụ đó Ông đã hoàn thành trong 31 năm - từ 1959 đến 1990. Đến năm 1990 Ông thoái vị và trao nhiệm vụ mới cho thế hệ kế thừa là, biến Singapore thành một trung tâm khoa học kỹ thuật và sáng tạo ở Đông Á.

Cho đến nay, tuy là một đất nước nhỏ bé có diện tích chỉ bằng 1/3 Sài Gòn. Mộng ước của Ông biến Singapore trở thành Hòn Ngọc Viễn Đông đã vượt tầm. Và trường National Singapore University đã đứng vào top 30 thế giới - cụ thể là xếp hạng thứ 22 năm 2013 này. Một thứ hạng đang sánh vai với các trường đại học hàng đầu của Hoa Kỳ, Anh, v.v.. như Cornell University một trong những IVy League của Hoa Kỳ, và như London School of Economics and Political Science, ngôi trường chuyên đào tạo ra những lãnh tụ hàng đầu thế giới của Vương Quốc Anh, nơi mà ông đã từng theo học.

Trong khi đó, Việt Nam đang chiến lược dân vận vĩ đại thời kỳ mới của đảng cầm quyền là, phấn đấu đạt chỉ tiêu đến 99% các sinh viên đại học có học chương trình nghị quyết của đảng cầm quyền vào năm 2016, cho sự nghiệp giáo dục của đảng cầm quyền, để đưa Việt Nam trở thành nước công nghiệp hóa vào năm 2020, thì chưa có trường đại học nào ở Việt Nam nằm trong top 400!

Tất cả những điều trên cho thấy, với một kiến thức luật sư bài bản từ Luân Đôn, và kiến thức kinh tế đang học dang dở nửa chừng cũng tại Luân Đôn, Ông Lý đã biết sử dụng nước mắt chính khách để khai sinh vùng đất mà trước đó Stamford Raffles đã tìm ra, và biến nó thành nơi giao lưu buôn bán Đông Tây sầm uất vào năm 1819.

Cũng thì nước mắt chính trị gia, nhưng nước mắt của ai đó, trong cải cách ruộng đất năm 1957 dùng để lừa gạt dân tộc mình, làm thân tay sai ngoại bang vì tiền đồ chính trị cho riêng mình. Nhưng nước mắt của Lý Quang Diệu thì khác, nó qua mặt một chính phủ lớn mạnh hơn Singapore gấp hàng trăm lần, để mang lại cho người dân Singapore tự lực, tự cường và có thu nhập đầu người đang đứng hàng đầu thế giới - 50.323USD/đầu người vào 2012.

Một câu nói đáng ghi vào sử sách của Ông Lý trong bộ phim này mà tôi nhớ mãi là: "Bạn đừng nên làm chính trị nếu bạn có ý định tham nhũng". Ông đã quy định tất cả thành viên nội các Singapore mang trang phục trắng khi tham chính, để chứng tỏ sự trong sạch bằng hành động. Một vấn đề mà nước Việt hôm nay đang có thể lao vào vực thẳm, nhưng không thể giải quyết được. Điều mà Ông Lý đã làm được trong suốt sự nghiệp chính trị của mình, và tạo ra một đất nước, mà nơi ấy là quê hương thứ hai của ông trở thành nơi mà, mọi người dân sống và làm việc trong một không khí chính trị trong sạch vào bậc nhất toàn cầu.

Asia Clinic, 14h36' ngày thứ Tư, 18/09/2013

Copy từ: BS Hồ Hải’ blog



.......................

VĂN GIANG SAU NHỮNG NGÀY "GIẶC CÀN"


TIN VĂN GIANG : Nguồn facebooker Nghiêm Việt Anh 

Sau mấy ngày giặc cướp đất mang máy móc tàn phá vườn cây và một phần cánh đồng lúa đang sắp được thu hoạch,san đất lấp dòng mương dẫn nước tưới cho đồng ruộng...
Do ý chí Kiên cường "một tấc không đi,một ly không rời" với sự đoàn kết của bà con nông dân ba xã,cùng với áp lực của dư luận,giặc cướp đã tạm thời buộc phải rút lui,để lại bãi "chiến trường" ngổn ngang tan nát...
Với tinh thần "giặc đến là chiến đấu,giặc lui lại sản xuất",bà con nông dân lại đoàn kết cùng nhau trồng lại vườn cây,khơi lại dòng kênh mương ...lấy lại màu xanh cuộc sống.













Copy từ: Bùi Hằng’ blog


..................

Phát triển đất nước phải gắn liền với nhân quyền.




Hành trình của tuyên bố 258 vẫn đang tiếp tục con đường của mình, điểm đến lần này là các sứ quán trong nhóm G4 gồm sứ quán Thụy Sỹ (Switzerland), Canada, NaUy (Norway), và Niu Di Lân (New Zealand).
Đúng hẹn, sáng nay, ngày 20/9, nhóm chúng tôi đến trụ sở của sứ quán NaUy. Đón tiếp bốn anh chị em là bà bí thư thứ hai sứ quán NaUy, bà tham tán chính trị và văn hóa sứ quán Canada, bà bí thứ thư hai sứ quán Thụy Sỹ. Ấn tượng ban đầu là những cái bắt tay rất thân thiện, những ánh mắt đầy cảm thông và trìu mến. Sau phần giới thiệu về đại diện các sứ quán, họ nói ngài đại sứ NaUy sau buổi làm việc, sẽ trực tiếp gặp nhóm chúng tôi, điều đó thực sự khiến chúng tôi rất ngạc nhiên và cảm động.
Thực ra mục đích của cuộc gặp gỡ này, không khác những lần đến các sứ quán Thụy Điển, Úc, Mỹ và Đức hay EU. Chúng tôi cũng tóm tắt những hoạt động của chúng tôi cho họ nghe, kể về những khó khăn mà chúng tôi gặp phải, khi muốn đấu tranh cho một nền dân chủ thực sự  như đất nước của họ.

Mặc dù đã từng trải qua những khó khăn đó nhiều lần, nhưng mỗi khi ôn lại, mấy anh em chúng tôi cũng không tránh khỏi những giây phút rưng rưng trong lòng. Thấy vậy, bạn lại đẩy hộp giấy về phía Chí Tuyến khi thấy anh chàng râu rậm này lau kính...
Đại diện các sứ quán hứa nhất định sẽ chuyển bản tuyên bố này cho chính phủ của họ, và bày tỏ sự quan tâm đặc biệt của họ đối với việc phát triển đất nước và vấn đề nhân quyền của Việt Nam (vì với họ thì hai vấn đề này có liên quan rất chặt chẽ đến nhau). Họ đã được nghe về tình hình phát triển và về nhân quyền qua các báo cáo của chính phủ Việt Nam, nhưng đương nhiên họ vẫn muốn nghe thông tin một cách đa chiều. Trong quá trình lắng nghe, chỉ có một lần họ tỏ ra không hiểu khi chúng tôi nói, sẽ bị công an ép buộc nếu không chịu nghe theo lời mời làm việc. Họ muốn biết việc ép buộc đó như thế nào, và tỏ ra rất ngạc nhiên khi biết nếu chúng tôi không đi, công an sẽ dùng vũ lực để khiêng chúng tôi ra xe như họ đã từng khiêng blogger Nguyễn Tường Thụy.
Giữa buổi làm việc, ngài đại sứ NaUy ra gặp chúng tôi. Ông bắt tay từng người, tỏ ý khâm phục việc chúng tôi bất chấp mọi nguy hiểm để đến đây. Ông vui vẻ chụp ảnh cùng anh chị em trong đoàn, và nhận bản tuyên bố 258 của mạng lưới blogger. Ông cũng như các quan chức trong các sứ quán đều nói, nếu vì việc trao bản tuyên bố này cho họ mà chúng tôi gặp bất cứ rắc rối hay phiền toái nào, hãy thông tin cho họ.
Tuy tôi mới tham gia 2 lần vào việc này, nhưng điều tôi nhận thấy là ngoài sự ân cần, cảm thông và trìu mến là sự khiêm nhường của họ, điều mà chúng tôi chưa bao giờ thấy ở một quan chức nào của Việt Nam. Khi tiếp xúc với chúng tôi, họ luôn chắp hai tay ở phía trước, nghiêng đầu về phía trước, tỏ ý luôn sẵn sàng lắng nghe. Có lẽ chính vì những con người như thế, đất nước của họ mới phát triển mạnh mẽ từ hàng chục, hàng trăm năm nay như thế chăng?
Hình ảnh: #tuyenbo258 #statement258
Trong lúc Chủ tịch nước vừa gửi lời mời đến bè bạn quốc tế rằng hãy đến Việt Nam để tìm hiểu tình hình nhân quyền [lời mời này sau đó bị kiểm duyệt] thì, để tiết kiệm tiền tàu xe cho 'nhân dân yêu chuộng hòa bình thế giới', các thành viên Mạng lưới Blogger Việt Nam đã tiếp tục đi trao Tuyên bố 258.

Lần này là các nước G4 - nhóm 4 nước tài trợ lớn cho Việt Nam: Na Uy, Thụy Sỹ, New Zealand và Canada. Điểm đặc biệt lần này là đích thân Đại sứ Na Uy đã tiếp đoàn và đại diện G4 nhận Tuyên bố.

http://tuyenbo258.blogspot.com/2013/09/trao-oi-ve-nhan-quyen-voi-ai-dien-g4.html

Copy từ: Phương Bích’ blog


..................

Nhà Văn Đông La kể công xin tiền Tô Huy Rứa





Tâm sự của Đông La

Ngay từ năm 1997, tôi đã viết bài phê bình ra tấm ra món đầu tiên trên Tạp chí Văn nghệ Quân đội “đánh” Đỗ Minh Tuấn, làm rung rinh cả giới sĩ phu Bắc Hà khụng khiệng, chiếu trên chiếu dưới, và được trao tặng thưởng năm đó. Tôi  đã đến Văn nghệ Quân đội ở Lý Nam Đế và được chào đón như thượng khách. Ông Anh Ngọc nói vừa ăn vừa đọc bài của tôi hay quá làm rơi cả đũa; ông Nam Hà ôm lấy tôi: “Đông La đây à”! v.v… Một đời viết có được những khoảnh khắc đó quả là thú vị! Tiếp theo đó tôi đã gởi bài sang tận Đức đăng trên Talawas phê phán Bùi Tín, gởi sang Ba Lan đăng trên Đàn chim Việt phê phán Dương Thu Hương; gởi sang Mỹ đăng trên Giao điểm “đánh” Trần Mạnh Hảo. Như vậy cái chương trình “dư luận viên” mà ông Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Hà Nội tuyên bố đã đi sau tôi rất nhiều. Thậm chí, khi Trần Mạnh Hảo hung hăng chống phá, báo chí chính thống im lặng, tôi đã từng viết thư gởi thẳng cho ông Tô Huy Rứa:

Còn chuyện bạn Hòa Bình e ngại là những bài viết giá trị của tôi liệu có đến được những nơi cần đến không? Tôi nghĩ là có vì đã có một lần một người bạn dự cuộc họp về báo chí của Ban Tư tưởng VHTƯ đã gởi cho tôi biên bản cuộc họp, trong đó có nhắc đến bài viết “Cuộc đối thoại ông chẳng bà chuộc” của tôi về chuyến Dương Thu Hương đi Mỹ:
Cái chính là sau khi đọc tôi cũng như những  ý kiến có giá trị của mọi người, những người có trọng trách cần phải làm gì? Như nhiều vấn đề tôi viết trong những truyện ngắn cách đây gần 30 năm nhưng vẫn còn nguyên đó, vẫn đang được bàn thảo sôi nổi trên nghị trường.

Tôi là một nhà nghiên cứu trên nhiều lĩnh vực, đã có những công trình được áp dụng vào thực tế và đã và sẽ in nhiều sách, vì vậy tư duy của tôi luôn mang tính khoa học, luôn logic và thống nhất. Tôi cũng luôn đứng cao hơn hoàn cảnh bản thân mình để viết vì cái chung, vì điều tối thượng là sự ổn định và phát triển của đất nước. Chỉ thế thôi!
TPHCM 25-3-2013
ĐÔNG LA (DongLaSG)
Nhân Đông La kể chuyện gặp các tên tuổi  trong làng bồi bút ăn lương chế độ như Anh Ngọc, Nam Hà. Mình kể chuyện này.
Có lần mình ăn cháo lòng ở Nam Đồng, có hai ông già rất bình dân ngồi ăn bàn bên cứ ngắm mình. Lúc sau mình ăn xong trả tiền, chủ quán chỉ hai ông già nói các bác ấy trả tiền rồi.
Mình quay lại hỏi sao bác lại trả tiền cho cháu. Một ông cười hỏi. Cháu ở phường Hàng Buồm phải không.? Mình gật đầu vâng ạ. Ông già cười bảo. Thế thì bác phải trả cho mày nhiều nữa cũng chưa đủ, vì bác nợ mày, nợ gì bác chưa nói được. Giữ sức con nhé.

Copy từ: Người Buôn Gió’ blog


...............