CHƯA TỐT NGHIỆP TRƯỜNG ĐỜI.

Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

ĐÔI LỜI VỀ MỘT BÀI VIẾT CÙNG MỘT BỨC ẢNH


Dẫu biết rằng cái tên Vũ Đaị Phong chỉ là một cái tên giả- ảo . Vì bản chất muôn đời của bọn người  độc tài là đểu giả- tàn ác nhưng vô cùng hèn hạ khi phải đối diện với sự thật
Nhưng dẫu thế thì tôi vẫn viết . Vì tôi không thể im lặng trước sự đê tiện . Khốn nạn và tráo trở bỉ ổi của cái thể chế này
Tôi là một tù nhân lương tâm,  từng sống trong nhà tù của người cộng sản. Chẳng quá lâu và nói thẳng rằng không bao giờ thời gian có thể xóa nhòa đi những ký ức kinh tởm về sự đối xử của họ. Của một guồng máy tàn độc và ác nhân,  mà những người theo nó dù muốn sống làm người lương thiện cũng khó lòng làm nổi. Tôi không thể im lặng nhiều hơn nữa,  khi mấy ngày nay sự kiện anh Nguyễn Văn Hải đang tuyệt thực trên một tháng trong lao tù và  vợ con anh không thể gặp mặt,  hay nhận được bất cứ thông tin gì từ những kẻ được cho là "Có trách nhiệm" trước tính mạng một con người
Không những thế,  nhà cầm quyền còn bày ra trò mèo đê tiện bằng những bài viết vu khống và bằng chứng , hình ảnh ngụy tạo để hòng che đậy tội ác giết người của họ. Bản thân tôi đã từng trải qua tất cả những trò nhơ nhớp , hạ tiện này nên hơn ai hết tôi như nhìn thấy mọi diễn biến đang đến với anh Điếu Cày và tất cả những trò mọi rợ đê tiện mà họ đang dùng với anh , hay cả những mánh gian xảo hòng che mắt những người bên ngoài 
Chẳng cần phải vạch vòi hay phân tích gì hơn thì những người từng sống trong nhà tù chế độ này như tôi cũng có thể biết rất rõ những thủ đoạn nhơ bẩn - giả trá của nhà cầm quyền đối với những tù nhân bất đồng chính kiến như Anh Điếu Cày 
Tôi! Người trải qua 5 tháng sống trong hang sói và trở về với một thân hình tàn tạ cùng những vết thương đang còn rỉ máu trên người . Vậy mà báo đài của họ vẫn có thể xưng xưng tuyên bố rằng " Bùi Thị Minh Hằng được "khoan hồng" 
Thật không biết dùng bất cứ một lời gì,  dù thậm  tệ đến đâu để nói về những hành xử đốn mạt - vô nhân cho tới những thái độ trâng tráo trong việc phát ngôn , tuyên truyền 
Tôi cho rằng họ đã hoàn toàn rất xa cách với con người vì bản chất họ đã quá mọi rợ và cầm thú 
Không nói ra thì ai cũng biết . Trong môi trường tù tội , thân phận những người tù như cá nằm trên thớt. Họ muốn đầy đọa , muốn o ép , muốn dựng lên trò gì đều một tay họ mà ra
Họ nói ngang , nói dọc. Nói xuôi , nói ngược gì cũng do họ. Rất nhiều lần tôi đã thốt lên " Các vị có thể tráo trở với tôi, nhưng tôi tin rằng các vị sẽ nhục nhã trước mấy chục người tù khác vì  họ cũng chứng kiến tất thảy những việc làm của các vị"
Ngày tôi tuyệt thực trong trại. Họ cũng giở đủ trò để phủi trách nhiệm 
Mỗi ngày họ đều bắt tôi phải ký vào biên bản do họ lập ra. Nhưng lúc đó tôi cũng đã hiểu luật pháp nên trong mỗi biên bản tôi đều ghi rõ :
Tôi Bùi Thị Minh Hằng là nạn nhân bị bắt cóc tại Saì Gòn ngày 27-11-2011 và đưa vào cơ sở này. Tôi tuyệt thực để phản đối việc bắt giam tôi trái pháp luật và phản đối việc kỳ thị đối xử với tôi "
Họ lại xoay sang nói tôi rằng : Nếu tôi vẫn nhận phần ăn của cơ sở nhưng không ăn thì  là chuyện khác. Còn tôi từ chối không nhận khẩu phần ăn thì có nghĩa tôi chống đối cơ sở và vi phạm nội quy . Như vậy họ sẽ Kỷ luật tôi....Cứ mãi loanh quanh về chuyện này và rồi tôi lựa chọn tình huống : Tôi sẽ nhận xuất ăn do trại cấp nhưng không ăn để phản đối những kẻ ra quyết định bắt tôi. Và tôi cũng ghi rõ trong biên bản như vậy 
Mỗi lần như thế họ đều bắt tôi cầm cơm trên tay để họ chụp ảnh . Sau này một thời gian tôi suy nghĩ . Nhận hay không nhận thì tôi cũng không ăn . Kỷ luật hay không kỷ luật thì tôi cũng cương quyết  đấu tranh tới cùng  với họ vì thế nên tôi đã quyết định lại TỪ CHỐI không nhận xuất ăn - Không nhận bất cứ một chế độ hay tiêu chuẩn gì của trại cả 
Dù vậy,  họ vẫn ngày ngày 2 lần chụp ảnh tôi bên cạnh bàn chia cơm và cho 2 tù nhân cùng ở ra ký làm chứng ...Rồi tên Tú đao phủ cũng đi rêu rao trong trại và nói với con tôi khi cháu vào thăm rằng " Mẹ mày tuyệt thực nhưng uống sữa và ăn bánh chưng "
Có lẽ những ai chưa qua nhà tù cộng sản thì khó lòng hiểu được những tàn tệ khốc liệt của nó , nhất là đối với tù nhân chính trị và những người bất đồng chính kiến như chúng tôi . Bức hình chúng cắt ghép không đúng thời điểm hay kể cả là chúng chụp trong những ngày anh Hải nhịn ăn thì chẳng nói lên điều gì . Vì chuyện anh Nguyễn Văn Hải tuyệt thực hay không chỉ có khi chúng ta nhìn thấy anh,  hay nghe chính anh nói 
Cũng như tôi. Chỉ khi mọi  người nhìn thấy chúng trả tôi về thì mới có thể thốt lên rằng KHOAN HỒNG KIỂU KHỐN NẠN 
Rõ ràng nhà cầm quyền hiện nay họ đã quá dã man và khốn nạn với ngay chính đồng bào của mình. Đến ngay như những con người mang tiếng  đang còn  tự do bên ngoài mà họ còn bị khủng bố- đàn áp đánh đập thẳng tay mỗi khi đi tố cáo - khiếu kiện
Họ còn bị chính quyền câu kết hay thậm chí chỉ đạo xã hội đen hành xử côn đồ như tạt acid vào chị Đỗ Thị Thiểm là người dân Trịnh Nguyễn - Bắc Ninh. Đánh  đập gây thương tích như biết bao nhiêu dân oan bị hành hung và kể cả những vụ việc như đổ chất thải , dơ bẩn vào nhà những người tranh đấu - Gây tai nạn cho họ ngoài đường ...vv và ...vv 
Phải nói thẳng ra rằng tội ác của nhà cầm quyền đối với dân chúng càng ngày càng chồng chất ai oán
Những trò hạ tiện như dùng báo đài độc tài để bôi nhọ , tuyên truyền sai sự thật cho đến nay chẳng lừa được mấy ai , huống chi là mấy cái tiểu xảo ghép hình trẻ ranh này ....
Nếu thật sự nhà cầm quyền này cần chứng minh với Quốc Tế , với dư luận thì hãy lập tức để chính tù nhân Nguyễn Văn Hải lên tiếng trên truyền hình. 
Hãy để cho gia đình , người thân của anh Hải được gặp gỡ tận mắt. Và trên hết hãy cho phái đoàn quan sát Quốc Tế vào để xem xét kiểm tra thông tin cho minh bạch chứ không phải cứ diễn đi diễn lại những trò nhơ nhớp hạ tiện là đánh dưới lưng quần một người tù như đã từng làm với tôi và biết bao nhiêu người
Tội ác sẽ không bao giờ hết thời hiệu
Nhà cầm quyền này và tất cả những tên bồi bút , văn nô Phản dân - bán nước sẽ đến  ngày đền tội
Những kẻ mang danh bảo vệ hay thực thi pháp luật mà biến mình thành những tên đồ tể - tội đồ sẽ phải trả nợ máu với nhân dân 
Lịch sử rồi đây sẽ phán xét tất cả những gì đúng sai . Và trên hết tòa án lương tâm của loài người sẽ không cho phép các người lẩn trốn trước sự truy tìm của những nối oan khuất thấu trời 
HÃY QUAY LẠI LÀM NGƯỜI KHI CÒN CÓ THỂ !
Theo nguồn từ thông tin DCCT :

Phó giám thị trại 6: Ông Điếu Cày không nhận phần ăn


VRNs (31.07.2013) – Sài Gòn – Ông Thái Văn Thủy (TVT), phó giám thị trại giam số 6 thuộc huyện Thanh Chương, tỉnh Nghệ An nói với anh Nguyễn Trí Dũng (NTD) như sau: “Ông Hải bị giam bóc tách từ ngày 22 tháng 6”, “Ông Hải không nhận khẩu phần ăn”. Đây là điều phóng viên VRNs ghi lại từ đoạn ghi âm vừa được chuyển đến cho Ban biên tập, chiều hôm qua 30.07.
Khi chúng tôi nghe, chúng tôi nhận ra rõ giọng nói miền Nam của anh Dũng và giọng nói khu tư của viên cán bộ nhận mình là TVT, phó giám thị trại giam số 6.
Đoạn ghi âm dài 8’:57” mô tả đúng như diễn tiến xảy ra với anh NTD, ngày 22.07 vừa qua, nên chúng tôi tin nó được ghi âm tại phòng tiếp khách, và sau đó chuyển ra bên ngoài đến chúng tôi.
Nếu Tổng cục 8 hay Viện kiểm sát (VKS) tối cao yêu cầu thì chúng tôi sẽ công khai cho quý vị ấy và mọi người cùng nghe, còn bây giờ chúng tôi chỉ ghi lại vài diễn tiến cần cung cấp cho giai đoạn này.
Đoạn ghi âm cho biết, TVT đại diện lãnh đạo tiếp thân nhân blogger Điếu Cày. Ông nói: “Đại diện gia đình hôm nay là anh, con trai ông Hải đến gặp cán bộ. Anh hỏi một là việc ông Hải tuyệt thực…
NTD (cắt ngang): Một là có hay không việc ra quyết định biệt giam ông Hải?
TVT (cắt ngang): Bây giờ như thế này này… Bố của anh bị chuyển từ trại giam Xuân Lộc ra trại giam số 6… Ông Hải vi phạm nội quy, chính vì vậy Ban giám thị quyết định giam tách biệt, giam bóc tách nhá…
NTD (cắt ngang): Giam riêng phải không?
TVT: Giam bóc tách từ ngày 20 tháng 6 tới nay
NTD: Giam riêng từ ngày 22 tháng 6 tới nay hả?
TVT: Giam bóc tách. Anh hỏi bố anh có tuyệt thực không, tôi trả lời bố anh không tuyệt thực, mà bố anh không nhận phần ăn theo quy định của pháp luật”.
Ở đây ông TVT có gắng tránh dùng những từ đang bị lên án như “biệt giam” và “tuyệt thực”, nhưng những gì ông nói: “Ban giám thị quyết định giam tách biệt, giam bóc tách” thì chính xác là biệt giam. Còn ông TVT nói: “bố anh không nhận phần ăn theo quy định của pháp luật” thì đó chính là bỏ ăn là tuyệt thực.
Anh NTD đặt vấn đề có không lá đơn tố cáo của ông Nguyễn Văn Hải gởi lên VKS thì ông TVT trả lời là có. Nhưng khi anh NTD hỏi lá đơn đó đã được chuyển đến VKS chưa thì ông TVT xác nhận là chưa. Lý do được ông TVT đưa ra là đơn đó không chính xác, đơn đó vu khống. Anh NTD đáp lại ý kiến này rằng việc xác định đơn đó có chính xác hay có vu khống hay không là chuyện của VKS hay cảnh sát điều tra chứ không phải chuyện của Ban giám thị trại giam số 6. Anh NTD khẳng định: “Tôi nói cho cán bộ biết, việc không chuyển đơn của ông Hải lên VKS là vi phạm pháp luật”.
Ông TVT cho biết thêm lá đơn tuy không gởi, nhưng VKS đã biết, và ông khẳng định việc không chuyển đơn của ông Hải lên VKS là đúng pháp luật.
Chúng tôi xin nhắc lại, khi đến VKS Nghệ An, thân nhân của blogger Đếu Cày nhận được xác nhận của cơ quan này là chưa nhận được đơn tố cáo của ông Nguyễn Văn Hải. Nhưng họ cho biết đã nghe chuyện tuyệt thực của ông Hải qua điện thoại.
Điều này đủ cho thấy bức tranh pháp luật Việt Nam hiện nay.
Một nguồn tin thân cận cho biết, hôm nay, lúc 9 giờ, ngày 31.07.2013 bà Dương Thị Tân và anh Nguyễn  Trí Dũng sẽ lên Toà soạn báo CAND để yêu cầu gặp mặt và đối chất với Tổng biên tập Phạm Văn Miên và tác giả Vũ Đại Phong của bài “Lật tẩy “chiêu tuyệt thực” của Nguyễn Văn Hải” trên báo CAND; và có thể làm đơn khởi kiện họ.


Copy từ: Bùi Hằng

Mỹ giúp Philippines dọ thám Trung Quốc tại Biển Đông

Ngoại trưởng Philippines Albert del Rosario tại cuộc họp ASEAN ở Brunei, 01/07/2013 - REUTERS
Ngoại trưởng Philippines Albert del Rosario tại cuộc họp ASEAN ở Brunei, 01/07/2013 - REUTERS

Trọng Nghĩa
Trong những ngày qua, báo chí liên tiếp đưa tin về việc chính quyền Manila được Mỹ giúp đỡ trong việc tìm hiểu về hoạt động của tàu thuyền Trung Quốc trên vùng Biển Đông. Trả lời báo giới vào hôm nay, 31/07/2013, Ngoại trưởng Philippines công khai xác nhận rằng máy bay do thám của Mỹ đã cung cấp thông tin tình báo quan trọng về hoạt động quân sự của Trung Quốc trong khu vực tranh chấp với Philippines ở Biển Đông.

Theo Ngoại trưởng Albert Del Rosario, phi cơ trinh sát P-3 Orion của Hải quân Mỹ thường xuyên bay qua khu vực được Philippines cho là vùng lãnh thổ hợp pháp của mình, nhưng lại là nơi bị Trung Quốc cho tàu quân sự đến giám sát.
Khi được hỏi về giá trị của thông tin được máy bay do thám Mỹ thu thập, Ngoại trưởng Philippines khẳng định : « Tôi cho rằng các thông tin đó có ý nghĩa quan trọng đối với chúng tôi. Chúng tôi rất quan tâm đến những gì đang xảy ra tại vùng đặc quyền kinh tế của chúng tôi, trên thềm lục địa của chúng tôi, và chúng tôi muốn biết khi có bất kỳ một hành vi xâm nhập nào ».
Trung Quốc đòi hỏi chủ quyền trên gần như toàn bộ vùng Biển Đông, kể cả các khu vực gần Philippines và các nước láng giềng khác như Việt Nam, hay Malaysia. Căng thẳng gia tăng hẳn lên trong những năm gần đây do việc Trung Quốc đã áp dụng chiến thuật vừa ngoại giao vừa quân sự chèn ép các láng giềng, đặc biệt là Philippines và Việt Nam.
Trong bối cảnh đó, Philippines đã liên tục kêu gọi đồng minh Hoa Kỳ giúp đỡ trong cuộc tranh chấp với Trung Quốc. Mặc dù khẳng định không thiên về phe nào trong cuộc tranh chấp chủ quyền tại Biển Đông, nhưng Mỹ cũng đã giúp nâng cấp quân đội Philippines.
Khi được hỏi là việc Hoa Kỳ giúp Philippines - bằng cách dùng máy bay do thám động tĩnh của Trung Quốc – liệu có mâu thuẫn với chủ trương trung lập của Mỹ hay không, ông Del Rosario nhấn mạnh đến quan hệ thân thiện giữa Washington và Manila, cũng như đại cục trong khu vực.
Theo Ngoại trưởng Philippines, Mỹ và nước ông có hiệp ước quốc phòng, cho phép giúp đỡ nhau khi có xâm lược. Ngoài ra, Hoa Kỳ muốn duy trì hòa bình ở châu Á – Thái Bình Dương và bảo đảm tự do đi lại ở Biển Đông, do đó « Chúng tôi tin rằng họ có quyền hiện diện… Và chúng tôi cũng muốn họ có mặt ».
Theo tiết lộ của người đứng đầu ngành ngoại giao Philippines, máy bay do thám Mỹ đã hoạt động trên vùng biển mà nước này tranh chấp với Trung Quốc, ít nhất từ năm 2010, khi ông lên làm ngoại trưởng.
Ông không cho biết thêm chi tiết các thời điểm cụ thể nhưng xác định rằng phi cơ trinh sát Mỹ chủ yếu hoạt động nhân những cuộc tập trận chung giữa Philippines và Hoa Kỳ.
Lời xác nhận của Philippines vào hôm nay chắc chắn sẽ làm Trung Quốc bực dọc. Lý do là vì cho đến nay, Bắc Kinh luôn luôn lớn tiếng cho rằng Washington không có vai trò gì trong cuộc tranh chấp tại Biển Đông.
Việc Hoa Kỳ giúp đỡ Philippines do thám Trung Quốc ngoài Biển Đông nêu bật quan hệ quân sự chặt chẽ giữa Manila và Washington. Quân đội Philippines – thuộc diện yếu kém nhất – đã dựa vào thiết bị quân sự thặng dư của Mỹ để nâng cấp các phương tiện của mình.
Cụ thể nhất là vào năm 2011, Philippines đã biến một tàu tuần duyên cũ của Mỹ thành soái hạm của hạm đội Hải quân của mình, và đang chờ nhận thêm một chiếc thứ hai để tăng cường tiềm lực hải quân. Ngoại trưởng Del Rosario hôm nay cho biết là Philippines đang tìm cách trang bị thêm cho mình nhiều tàu Mỹ khác trong tương lai.
Ngoài ra, trong năm nay, Philippines hy vọng nhận được 50 triệu đô la viện trợ quân sự của Hoa Kỳ, một con số tăng 60% so với năm ngoái.


Copy từ: RFI

THÀNH ĐOÀN HÀ NỘI - ĂN RỒNG CUỐN, NÓI RỒNG LEO, LÀM MÈO MỬA

THÀNH ĐOÀN HÀ NỘI - ĂN RỒNG CUỐN, NÓI RỒNG LEO, LÀM MÈO MỬA

Mượn lời Nhà báo Nguyễn Thông (Báo Thanh Niên) làm lời dẫn cho 2 bài trên Tuổi Trẻ: 
Té ra con đường do 1 nghìn thanh niên tình nguyện thủ đô chen nhau làm không phải dài 700 mét mà chỉ bằng 1 nửa, tức có 350 mét. Sau khi PV báo lao Động ra đo cụ thể và báo lại, một cán bộ lãnh đạo Thành đoàn Hà Nội cãi cối kiểu "chúng tôi khẳng định nó dài 700 mét, còn anh bảo chỉ 350 mét thì kệ anh". Công nhận người trẻ bây giờ bản lĩnh thật, đéo biết sợ cái gì, kể cả sự thật.
Thật đáng sợ! Cán bộ Thành đoàn Hà Nội cho biết con đường "700m" ở huyện Thạch Thất do đoàn làm trị giá 1,5 tỉ, trong đó riêng phần chi phí ăn uống hết 200 triệu đồng. Tôi có ông em họ chuyên thi công các công trình đường giao thông nông thôn bảo rằng nếu với đoạn đường đó (dài 700m (thực ra có 350m), rộng 5m, bê tông dày 10cm nó làm chỉ hết 500 triệu mà ăn nhòe. Đoàn ơi là đoàn.
700m đường... 1.000 người thi công!
29/07/2013 05:34 (GMT + 7) 
TT - Mấy ngày qua, cư dân mạng “dậy sóng” về sự kiện Thành đoàn Hà Nội huy động tới 1.000 thanh niên tình nguyện chỉ để thi công một đoạn đường giao thông nông thôn... 700m. Nhiều ý kiến cho là cách làm phô trương, hình thức, không hiệu quả.
 Mật độ người tham gia thi công ken đặc, ảnh hưởng xấu tới năng suất thi công. Ảnh: LÂM HOÀI

Sự việc diễn ra vào sáng 13-7 tại địa bàn xã Phùng Xá (huyện Thạch Thất, Hà Nội). Quy cách đoạn “đường thanh niên” dài 700m, rộng 5m, tổng giá trị công trình 1,5 tỉ đồng. Trong lễ khởi công, ban tổ chức cho biết dự kiến đoạn đường được hoàn thành trong ba ngày (13 đến 15-7).

Theo Thành đoàn Hà Nội, lực lượng huy động gồm thanh niên tình nguyện và các chiến sĩ Bộ tư lệnh Thủ đô. Công việc chủ yếu của lực lượng tình nguyện là xúc cát, sỏi, ximăng đổ vào máy trộn, sau đó chuyển bêtông đã trộn đến điểm để san phẳng tráng bề mặt. Trước đó chủ đầu tư (UBND huyện Thạch Thất) đã hoàn thiện các công đoạn quan trọng với khối lượng công việc khá lớn gồm thi công cốt đường (nền) và hệ thống thoát nước. Công trình có chi phí đầu tư 3 tỉ đồng.

Với đoạn đường ngắn như vậy nên 1.000 người chen nhau ken đặc. Ông Chu Văn Bảy - chủ tịch UBND xã Phùng Xá - phân trần: “Ở đây là vấn đề tinh thần”.

Trong khi đó, trao đổi với Tuổi Trẻ, ông Lê Thiết Cương - chi cục trưởng Chi cục Phát triển nông thôn Hà Nội, là khách mời trực tiếp dự lễ khởi công công trình này - cho rằng lượng người tại công trường vào thời điểm thi công đông quá mức cần thiết. “Nặng về phong trào, bố trí lực lượng đông như thế thì giẫm đạp vào nhau làm sao được? Như thế tính hiệu quả không cao” - ông Cương nói.

Trong khi đó, bà Nguyễn Thị Ngà - bí thư Thành đoàn Hà Nội - giải thích: “Có thể giá trị ngày công lao động không phải là quá lớn nhưng thể hiện tinh thần của người trẻ với nhiệm vụ chính trị của địa phương. Thành đoàn muốn tạo ra hiệu ứng lan tỏa, phát huy tinh thần xung kích của tuổi trẻ”.

Về số lượng 1.000 người tham gia công trình, bà Ngà lý giải hôm đó không chỉ tham gia thi công tại công trình mà còn kết hợp ra quân chín đội hình về xây dựng nông thôn mới, dọn vệ sinh môi trường trên địa bàn xã Phùng Xá, do vậy ban tổ chức mới huy động cùng lúc đông đảo như vậy.

Theo bà Ngà, Thành đoàn Hà Nội đã tổ chức họp ban chỉ đạo liên quan tới chỉ huy công trường để rút kinh nghiệm các nội dung cho những công việc về sau, ngoài ra Thành đoàn Hà Nội cũng lưu ý những hạn chế cho các hoạt động xung kích khác của giới trẻ thủ đô.
LÂM HOÀI
Nguồn: Tuổi trẻ
1.000 người thi công... 700m đường 
tốn 200 triệu đồng ăn uống
31/07/2013 07:52 (GMT + 7) 

TT - Kinh phí để làm con đường 700m là 1,5 tỉ đồng. Trong đó, kinh phí mua nguyên vật liệu làm đường chiếm khoảng 1,3 tỉ đồng, còn khoảng 200 triệu đồng là chi phí tiền ăn, nước uống.
 
Tại buổi giao ban báo chí do Ban tuyên giáo Thành ủy Hà Nội tổ chức chiều 30-7, đề cập việc huy động 1.000 thanh niên thi công 700m đường (Tuổi Trẻ ngày 30-7), ông Trần Anh Tuấn - phó bí thư Thành đoàn Hà Nội - khẳng định sẽ không huy động cả 1.000 thanh niên ở những công trình “đường thanh niên” tiếp theo.

Ông Tuấn cho biết việc quyết định huy động 1.000 thanh niên làm việc tại công trình “đường thanh niên” ở xã Phùng Xá, huyện Thạch Thất (Hà Nội) là chủ trương của Thành đoàn Hà Nội. Tuy nhiên theo ông Tuấn, số lượng 1.000 thanh niên tham gia chỉ diễn ra trong buổi sáng khởi công.

“Quan điểm trong hoạt động tình nguyện của Thành đoàn là giáo dục bằng trải nghiệm thực tế, vì vậy mới huy động 1.000 thanh niên trong buổi sáng khởi công. Sau lễ khởi công đã điều động 300 người đi vệ sinh đường làng, ngõ xóm và làm các công việc ý nghĩa ở nghĩa trang. Số lượng thanh niên còn lại được chia thành hai ca luân phiên làm việc trong những ngày tiếp theo. Cả công trình được làm trong ba ngày thì hoàn thành nhưng không phải lúc nào cũng có cả 1.000 người làm việc cùng lúc” - ông Tuấn nói.

Theo ông Tuấn, kinh phí để làm con đường 700m là 1,5 tỉ đồng. “Kinh phí mua nguyên vật liệu làm đường chiếm khoảng 1,3 tỉ đồng, còn khoảng 200 triệu đồng là chi phí tiền ăn, nước uống cho lực lượng tham gia làm đường” - ông Tuấn cho biết thêm.

Ông Tuấn cũng cho biết tới đây Thành đoàn Hà Nội sẽ tiếp tục huy động lực lượng thanh niên tham gia công trình “đường thanh niên” ở huyện Thanh Trì. “Sẽ không huy động cả 1.000 thanh niên cùng lúc, tuy nhiên sẽ có luân phiên về lực lượng để tất cả thanh niên đều có cơ hội trải nghiệm” - ông Tuấn nói.

XUÂN LONG
Nguồn: Tuổi trẻ

Copy từ: TS Nguyễn Xuân Diện

CÂU CHUYỆN CẢNH BÁO VỀ NHỮNG TRÒ MẠO DANH- MƯỢN TIẾNG




Hôm qua có người bạn trên facebook báo tin có kẻ giả mạo nick của Bùi Hằng và vào com,ment trên trang của BBC ......
Chuyện GIẢ MẠO hay MƯỢN DANH đều đã xảy ra cả ngoài đời . Vì vậy tôi đăng thông tin này để cảnh báo đến toàn thể bạn bè, những người quen biết - thân thiện và yêu mến tôi như sau 
Ai cũng biết Bùi Thị Minh Hằng là một người thật và đang hiện hữu trong những việc làm vì cộng đồng và một xã hội tốt đẹp hơn . Rất nhiều người là bạn bè- là người thân . Thậm chí là con cháu 
Xong những người đó không một ai là ĐẠI DIỆN cho Bùi Thị Minh Hằng trong bất kỳ một vấn đề gì khi không có tiếng nói của chính bản thân Minh Hằng 
Những ngày qua thật sự có nhiều chuyện xảy ra "giở khóc- giở cười" 
Trong chuyến đi miền tây cách nay chừng một tuần. Trên xe Minh Hằng nghe 1 chị nói chuyện rất "hùng hồn" . Nghĩ đang thấy vui mừng,  vì bây giờ đi đâu cũng nghe người Dân mạnh mẽ đối đáp lại những hành xử sai trái của nhà cầm quyền thế này thì xã hội sẽ có những biến chuyển rất nhiều
Nhưng thấy chị này cứ nói toàn những chuyện BẠO LỰC . rồi  xúi giục mọi người là dùng bom xăng- Dùng chất nổ "Chơi với chính quyền" nếu cần ...Tôi đang ngủ gà ngủ gật vội bừng tỉnh mới hỏi 
Thế chị tên gì? Nhà ở đâu thế ? Cho xin cái địa chỉ để đến "học hỏi " đê!
Chị này nói một câu hoàn toàn lấp lửng : Muốn biết tôi là ai thì cứ lên trên Web mà tìm sẽ biết . Nhà tôi ở Vũng Tàu - Bà Rịa ( ối...ối..ối)
Tôi nhanh mồm hỏi : Có Gần nhà Bùi Thị Minh Hằng không thì chị ấy IM LẶNG ( Chắc nghĩ tôi biết BTMH  kkkkkk) Và sau đó thì chị ấy ít nói hẳn đi... Tôi nhỏ nhẹ nói với chị ấy và cũng để mọi người trên xe nghe được rằng . Đấu tranh với những cái sai và cái xấu trong xã hội này là điều cần thiết. Chống độc tài toàn trị lại gian nan khó khăn và nguy hiểm hơn nhiều . Nhưng tuyệt đối,  những người tranh đấu không cho phép nghĩ đến bạo động hay sát thương. Vì thế việc chị kêu gào bạo động sẽ không tốt. Nhà cầm quyền có thể chụp mũ và quy tội bạo động khủng bố ngay.....
Sau đó suốt cả chặng đường còn lại chị ấy không còn phát ngôn như ban đầu nữa...Có mấy thanh niên học trường dầu khí ngồi cạnh hình như nhận ra tôi. Họ nhìn tôi rồi khúc khích cười . Họ đưa đề tài về chạy việc ra để nói và tranh luận 
Kể ra câu chuyện này tôi muốn gửi đến toàn thể quý độc giả- Bạn bè một thông điệp 
Tôi hay bất kỳ một cá nhân nào đều phải chịu trách nhiệm về những gì mình làm với xã hội và những ảnh hưởng xung quanh . Việc mọi người nhìn nhận TỐT hay XẤU là nhìn vào chính những phát ngôn hay việc làm thực tế từ con người đó. Nhưng những con người thuộc về "công chúng" thì hay bị xét nét "Soi mói" nhiều hơn . Chính vì thế mà họ cũng bị lợi dụng tên tuổi hay bị mạo danh trong nhiều trường hợp 
Đồng cảm - ủng hộ và chia sẻ với những con người  của công chúng là một việc thể hiện sự hiểu biết và nhận thức . Chúng ta không thể cứ có thói quen cũ kỹ giống như những sản phẩm của chế độ này 
Đừng nhìn con người như một THÁNH NHÂN 
Ai cũng có ưu điểm và khuyết điểm đi kèm , chẳng ai hoàn hảo như một sản phẩm cả. Nhưng MẠO DANH hay mượn danh để làm một điều khiến cho nhiều người nghĩ sai về một nhân vật là điều hoàn toàn không chính danh mà chỉ có đám an ninh , côn an vẫn hay thường làm ( Bươi móc đời tư- chụp mũ- vu khống ...)
Việc mạo danh trên facebook để rồi đưa ra những phát ngôn  gây chia rẽ hay nghi ngờ lẫn nhau thì rất nhiều người đã bị và có kinh nghiệm. Nhưng ngoài đời cũng không ít trường hợp ví dụ như 
Nhận là người thân - Là con cái- Hay là đại diện ......Để rồi đánh vào tình cảm , lòng tin , sự quý mến dành cho những người được nhiều người biết đến . Rồi từ đó họ bắt đầu làm những điều xấu gây tai tiếng cho những người bị họ mượn danh - mượn tiếng 
Tôi gửi đi lời cảnh báo này tới toàn thể quý độc giả, bạn bè , người thân và cũng là câu chuyện chung cho mọi người vì thời gian qua tôi chứng kiến rất nhiều
Tôi khẳng định rằng : kể cả các con tôi đẻ ra cũng không thể là người ĐẠI DIỆN cho tôi ...Mỗi chúng ta khi đến tuổi trưởng thành đều phải chịu trách nhiệm trước cuộc đời bởi những gì mình làm . Những lời mình nói 
Tôi mong rằng nếu không phải là chính bản thân tôi nói ra . Hay việc do tôi làm thì đừng bắt tôi phải CHỊU TRÁCH NHIỆM vì một ai đó "Giống tôi" hay là "Người quen , người thân " của tôi cả 
Chúng ta đấu tranh cho 1 nền Dân Chủ thì chúng ta hãy tập thói quen suy nghĩ và hành xử của một xã hội Dân chủ Văn minh . Ai làm nấy chịu. Đừng như cái giọng của bọn bồi bút cộng sản khi viết những kiểu bài " Hùm dữ không ăn thịt con" hay "Bỏ rơi con cái" vv Và vv mà trong khi đó chúng chẳng dám đưa ra những chuyện ôi thiu , thối nát của chính bản thân chúng 
Cái xã hội này quá nhầy nhụa , đê tiện mới khiến cho tôi và nhiều người phải tranh đấu 
Vì thế tôi sẽ cương quyết lột mặt nạ những cái sai và nhơ bẩn cho dù kẻ đó là AI 




Copy từ: Bùi Hằng

DÂN KHÍ SUY ĐỒI VÀ TRÁCH NHIỆM CỦA NGƯỜI VIỆT NAM

Võ Thị Hảo 1-8-2013


“Dân khí nước ta bị suy giảm quá tệ… Khiếp sợ quen thói, nghe và thấy chật hẹp, tai như điếc, mắt dường mù… Người dưới phải làm điều đê tiện mà không biết hổ, phải chịu sự ô nhục mà không biết thẹn…" (Phan Bội Châu – Bức thư viết bằng máu và nước mắt từ đảo Lưu Cầu).

Mỗi công dân Việt Nam, nếu cố gắng vượt qua sự sợ hãi và vô cảm thì chắc chắn sẽ chấn hưng được dân khí. (Võ Thị Hảo)


* Chuyện cướp bóc ở làng Vĩ Đại

Làng ấy nhỏ, nhưng có tính vĩ cuồng nên tự đặt tên là làng Vĩ Đại.
Ông Cột sống giữa làng Vĩ Đại gồm ba mươi ba người. Xung quanh có ông Kèo, bà Ninh, người làng cùng một số côn đồ.
Đám côn đồ chuyên hà hiếp cướp đoạt. Mỗi tháng tại làng có trung bình 9 vụ cướp bóc.
Người làng nhìn thấy nhưng lờ đi, chỉ đến khi mình là nạn nhân, mới kêu khóc thì đã muộn.
Không đành lòng, ông Cột, ông Kèo và bà Ninh bèn bênh vực những nạn nhân. Đám côn đồ phải chùn tay. Số vụ cướp bóc giảm còn 6.
Đám côn đồ ấy tức lắm, một hôm liền dựng ra một vụ đánh ghen, xúm lại đánh ông Cột, đã thế còn hô hào dân làng vào đổ tội, bêu riếu, làm nhục, làm chứng giả. Ông Cột bị ném đá gãy nát một chân, rồi từ đó cũng ê chề vì người làng xử ác, không dám lên tiếng nữa.
Số vụ cướp bóc tăng lên 1/3, lại trở thành 9 vụ.
Ông Kèo và bà Ninh vẫn liều mạng bênh vực người lành. Bọn côn đồ thấy chiêu dối trá bạo lực hiệu quả, liền đổ cho ông Kèo tội ăn cắp. Tòa án làng dẫu biết Kèo vô tội nhưng vẫn tống Kèo vào ngục.
Thế là chỉ còn bà Ninh đơn thương độc mã. Số vụ cướp bóc tăng lên thành 15. Thu nhập của đám côn đồ tăng theo. Mỗi tháng, tại làng Vĩ Đại có khoảng 15 nạn nhân.
Bọn chúng được đà, lại đổ tội làm giấy tờ giả, đưa tiếp bà Ninh vào tù. Số vụ cướp bóc tăng lên 20 rồi 25…
Bây giờ thì những người không phải côn đồ đều trở thành nạn nhân. Nhiều người trong đám côn đồ cũng bị kẻ mạnh hơn hà hiếp.
Lúc đó, có người dân làng Vĩ Đại mới đập đầu kêu khóc mà rằng: Bây giờ chúng ta dở sống dở chết, chẳng còn ai cứu giúp. Giá như ngày trước chúng ta dám kêu lên, không mặc kệ ân nhân bị hành hạ, không làm chứng dối, ném đá tiếp tay cho bọn cướp hãm hại người lành thì đâu đến nông nỗi này…”.
* Sự dối, bạo lực và dân khí suy đồi
Câu chuyện trên đây là thực tế đang có ở nhiều nơi tại VN, khi rất nhiều người trong chúng ta đã bỏ qua lương tri và sự thật, im lặng, vô cảm trước sự oan khuất của đồng bào mình.
Nhiều người đã từng chua chát tự hỏi, trong đám đông chen chúc kia, trong đồng nghiệp, trong hàng xóm, trong bạn bè, trong những nhà chức trách tại cơ quan đoàn thể… khi chúng ta làm điều đúng, khi bị oan khuất, liệu có bao nhiêu người trong số họ dám đứng ra nói sự thật và bênh vực ta?
Ai? Hy vọng nào ở đám người hoặc hèn nhát hoặc tham lam vô cảm chỉ sáng tối làm bóng lộn bộ da và căng đầy cái dạ dày của mình, sống chết mặc bây?
Hy vọng nào từ đa số dân biểu, quan chức, cơ quan đoàn thể, nhà báo, luật sư, văn nghệ sĩ, quan tòa, quân đội, công an, nhà khoa học, nhà giáo… – những người có công cụ ngôn ngữ, quyền lực hoặc vũ khí có thể bảo vệ công lý nhưng đã và đang cúi đầu khoanh tay câm lặng, chỉ lên tiếng khi đụng đến quyền lợi của chính họ?
Đa phần mọi người đều nói rằng tìm người có dũng khí và trung thực bây giờ thật khó như tìm kim đáy biển.
Chính bởi thế, chúng ta là số đông, gần cả trăm triệu người, nhưng lại bị gọi là một đám đông hèn yếu, thậm chí còn không dám mở miệng cất lời bảo vệ chính mình, cam tâm nô lệ, còn nói gì đến việc bảo vệ người khác!
Đó là sự suy đồi của dân khí.
Vấn đề thịnh suy của một đất nước, đương nhiên ở trách nhiệm nhà cầm quyền, nhưng không thể không tính đến nguyên nhân dân khí.
Khí chất và khí phách của người dân thể hiện trong tính cộng đồng, trách nhiệm xã hội, trong sự lựa chọn, dám tôn vinh sự thật, biết tri ân những người vì cộng đồng và công lý, dám chống lại bất công, bạo ngược.
Dân khí mạnh buộc kẻ ác phải chùn tay và phải cư xử đúng mực. Dân khí cũng khiến mỗi người có được sức mạnh tinh thần để thoát vòng nô lệ luôn chờ chực bủa vây.
Chí sĩ yêu nước Phan Bội Châu từng xót xa khi bàn về dân khí.
“…Cái tệ ấy buổi đầu là do tính nhu nhược, theo mãi, hóa ngu hèn đến nỗi … có miệng lưỡi mà không biết trình bày,…u mê gàn dở, không chút căm giận, sao mà hèn nhát sút kém đến thế…( Phan Bội Châu toàn tập, tr 145. NXB Thuận Hoá Huế, 1990).
Hãy ngẫm nghĩ tiếp những lời của Phan Bội Châu:
 “ …Các người chỉ là một khối thịt sống, ù ù cạc cạc không biết cái gì, chỉ ngồi mà trách cứ lẫn nhau, trông mong lẫn nhau mà thôi…. đến nỗi cùng xô đẩy dắt díu nhau xuống hồ cả một lũ, một đoàn… Ngó lại các ngươi, ta chỉ hổ thẹn với con chó của tên Đạo Chích…” (Thời thế và anh hùng - Phan Bội Châu toàn tập, tr175-176, NXB Thuận Hóa Huế, 1990).

Những lời đó đã phản ánh tình trạng dân khí của người VN trong những năm đầu thế kỷ XX. Thời đó, với sự hà khắc của chế độ phong kiến, nếu dám trái ý triều đình, có thể bị tội tru di tam tộc.
Tệ thế, nhưng thời đó vẫn có những chí sĩ yêu nước như Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh và đông đảo người ủng hộ… Đám tang người tù yêu nước Phan Chu Trinh ngày 4/4/1926 có tới khoảng sáu vạn người Nam Kỳ (có tài liệu nói là khoảng mười vạn, tức là khoảng 1/3 dân số Sài Gòn) theo sau quan tài ông để bày tỏ lòng biết ơn và chí khí, bất chấp sự ngăn cấm của chính quyền, phong trào truy điệu để nối chí ông được tổ chức khắp ba kỳ.
Thật đáng buồn là sau hơn một thế kỷ, những nhận định của Phan Bội Châu vẫn mang tính thời sự, thậm chí thực tế ngày nay còn đáng đau xót hơn hơn.
Làm sao tưởng tượng nổi là không khí quy chụp tư tưởng, vu oan giá họa, xét xử bất cần công lý thuở Cải cách ruộng đất những năm 50 của thế kỷ trước dường như đang sống lại ở thời này ở nhiều vụ việc, tạo vô số dân oan ở nơi nơi. Trong một số bài báo và phóng sự truyền hình, thật nhục nhã cho nghề nhà báo khi một số người thay vì làm rõ sự thật như sứ mạng, thì lại “gắp lửa bỏ tay người” chỉ để đổi lấy tiền bạc, chức vị hoặc sự yên ổn!
Trên thực tế, tỷ lệ người trộm cắp cướp đoạt không lớn so với dân số nhưng sự hoành hành của chúng thật không giới hạn. Chỉ có thể ngăn chặn bằng cải cách thể chế. Một mặt khác, mỗi công dân cũng không thể không nhìn lại trách nhiệm của mình trong việc đã để dân khí suy đồi.
* Tù nhân lương tâm - những Tráng sĩ công lý
Những tù nhân lương tâm – nằm trong số hiếm hoi những tráng sĩ vì đấu tranh cho lợi quyền chung, nhiều người trong số họ đang bị giam cầm đày đọa sau song sắt – lẽ nào ta không nợ họ?!
Khi tù nhân lương tâm Nelson Mandela khốn khổ vì bị nhà cầm quyền Nam Phi kết án chung thân, đày đọa ông trong tù tới 27 năm, mỗi người Nam Phi và người dân trên thế giới, kể cả người Việt Nam, đều nợ ông vì ông đã vì dám dũng cảm đứng lên chống lại chế độ phân biệt chủng tộc, bảo vệ quyền con người và tự do.
Mặc dù nhà cầm quyền đổ cho ông vô số trọng tội, bôi nhọ bằng mọi cách, nhưng ông đã được tôn vinh là người anh hùng của Nam Phi và thế giới, lĩnh tới hơn 250 giải thưởng, trong đó có giải Nobel Hòa bình, trở thành vị tổng thống dân cử đầu tiên của Nam Phi và là một trong những vị cứu tinh của nhân loại.
Tương tự, bà Aung San Suu Kyi đã bị chế độ độc tài quân phiệt Myanma nhục mạ, kết tội, giam cầm và quản thúc tới gần 21 năm chỉ vì bà lãnh đạo cuộc đấu tranh bất bạo động cho việc thiết lập một nền dân chủ và thể chế tiến bộ cho người Myanma. Bà cùng những đồng chí của mình đã thức tỉnh chế độ quân phiệt tàn bạo, khiến đất nước này gần đây phải chuyển đổi theo thể chế dân chủ và tự do. Bà là vị cứu tinh của Myanma, cũng được giải Nobel Hòa bình và được tôn vinh là một trong những vị anh hùng của thế giới.
Mỗi người Myanma, nếu có lương tri, đều biết rằng mình may mắn được nợ bà - nợ những nỗi thống khổ mà bà đã vì họ mà chịu đựng. Nợ những hoạt động nhằm xóa bỏ chế độ độc tài quân phiệt mà bà đã bền gan thực hiện cho bà và cho họ.
Khi xã hội loài người tiến lên được một bước về phía tự do, bình đẳng và công lý thì thường lại có rất nhiều người phải hy sinh trong công cuộc đấu tranh chống lại những thế lực luôn lấy việc cưỡng đoạt hạnh phúc của người khác để phục vụ cho quyền lợi riêng của chúng làm lẽ sống.
Suy cho cùng, không ai sống trên đời mà lại có thể chối bỏ hân hạnh gánh trên vai những món nợ tinh thần phải trả cho mình và cho cộng đồng, cho niềm hạnh phúc của con người.
Bởi thế bất kỳ công dân nào cũng có trách nhiệm đương nhiên phải đấu tranh cho tự do, nhân quyền và công lý cho mình và cho mọi người.
Đó là khí chất làm người, là dân khí, là nhân tố cốt lõi tạo nên nền công bằng và vững mạnh cho một đất nước.
Cần ý thức rằng, khi một người chối bỏ trách nhiệm đó, là đem lại tổn thương cho chính mình và cho xã hội. Trong nỗi oan khuất của người vô tội này bao giờ cũng hàm chứa mối đe dọa về nỗi oan khuất rồi cũng sẽ đến với những người khác.
Khi công dân ý thức được điều đó, nghiễm nhiên sẽ có phẩm giá của loài hiểu biết, hãnh diện về khí chất làm người của mình, sẽ không còn sợ hãi bóng tối và những sự đe dọa.
Khi nhận thức được như thế, sẽ có sức mạnh tinh thần để biết tạ ơn và biết hành động để trả nợ, để không chỉ sống cho ta, trong kiếp ngắn ngủi này, mà biết còn hân hoan sống cho cộng đồng.
* Người Việt Nam hãy “mở miệng”
Người Việt Nam, đương nhiên mỗi người cũng mang món nợ của mình.
Như người làng Vĩ Đại nợ những giọt máu, nợ cái chân gãy, nợ sự oan khuất và tự do bị tước đoạt của ông Cột ông Kèo bà Ninh…
Ta hân hạnh nợ nần bao nhiêu người anh hùng bảo vệ đất nước, chống tham nhũng - ma túy - cướp bóc, những nhà tư tưởng và nhà khoa học vì con người. Ta nợ bao Tráng sĩ lương tâm – họ xứng đáng được tôn vinh là Tráng sĩ – vì có bản lĩnh dám chỉ ra những cái sai cho nhà cầm quyền biết, thực chất là họ đã giúp nhà cầm quyền để củng cố nền hòa bình, công lý và tự do.
Thật đau lòng là nhiều người trong số họ lại đang bị giam cầm và hành hạ sau song sắt nhà tù. Đa phần trong số họ là vô tội. Càng bị đàn áp, bôi nhọ, bản lĩnh và phẩm chất của họ càng tỏa sáng.
Những người dám nói lên sự thật, đòi quyền làm người, dám phản đối cái ác và bất công, hoàn toàn không hề là người đối lập với đảng và chính phủ Việt Nam, mà chính nhiều cá nhân, tổ chức nằm trong hệ thống quyền lực đã có những hành vi ngày càng đối kháng với quyền lợi chính đáng của nhân dân, đất nước.
Nhưng danh sách tù nhân lương tâm tại Việt Nam tăng theo mức độ đàn áp. Chỉ trong nửa đầu năm 2013 này đã có tới khoảng 50 người bị bắt giam. Theo công luận và nhiều luật sư, họ đã bị kết tội oan. Đặc biệt bất công là trường hợp quy tội “trốn thuế” cho Điếu Cày và luật sư Lê Quốc Quân để bỏ tù và đối xử tàn nhẫn với họ, trong khi vô số cá nhân, công ty, đại gia, người trong giới biểu diễn… thiếu thuế hàng chục, hàng trăm tỷ đồng, thì chỉ truy thu và được gọi là “kê khai thiếu chứ không phải trốn thuế” (theo trả lời PV của bà Lê Thị Thu Hương, Phó cục trưởng Cục thuế TP HCM - Theo VNExpress- 27/7/2013).
Gần đây, việc bị dồn vào tình thế phải tuyệt thực liên tiếp của một số tù nhân lương tâm như Cù Huy Hà Vũ, Lê Quốc Quân, Điếu Cày… và cuộc nổi dậy bất đắc dĩ của tù nhân tại trại giam Z30 A Xuân Lộc – Đồng Nai ngày 30/6/2013 vừa rồi đã lại làm phẫn nộ thêm nhiều người có lương tri trong và ngoài nước.
Hiện trạng ấy khiến cho dư luận đặt ra nhiều câu hỏi nhức nhối. Thật trái đạo lý, và có khôn ngoan không, khi nhà chức trách đang chọn cách giải quyết những vấn nạn chính trị - kinh tế - xã hội bằng súng và xiềng xích đe nẹt tự do ngôn luận thay vì cải cách thể chế và cải cách kinh tế?
Chỉ tìm cách đổ lỗi cho các “thế lực thù địch diễn biến hòa bình” bên ngoài chứ không cắt bỏ khối ung bướu ngay trong thể chế, đó thực ra là một sự “tự sát”, không những làm trầm trọng thêm các vấn đề cấp bách hiện nay mà còn khiến Việt Nam càng thêm giảm uy tín và khiến cộng đồng quốc tế không thể làm ngơ.
Việt Nam hiện đang bị xếp thứ gần chót hạng (172/179 quốc gia) trong bảng Chỉ số Tự do Báo chí thường niên 2013 do tổ chức Phóng viên Không biên giới thực hiện.
Không phải vô cớ, không chỉ có sự đòi hỏi từ một số đồng bào Việt Nam, mà ngày càng dồn dập tăng số lượng cá nhân và tổ chức trung lập có uy tín trên thế giới bày tỏ sự ủng hộ đối với những nhà phản biện và tù nhân lương tâm Việt Nam, đòi phải lập tức trả tự do cho họ.
Ngày 18/4/2013, Quốc hội chung châu Âu thông qua nghị quyết tố cáo Việt Nam đàn áp tự do ngôn luận và hạn chế tự do tôn giáo.
Ngày 17/6/2013, có tới 12 tổ chức NGO, Tổ chức Theo dõi Nhân quyền Thế giới, Trung tâm nhân quyền Kennedy (Mỹ) và một đoàn gồm 12 nghị sĩ Mỹ… cũng lên tiếng mạnh mẽ yêu cầu chính phủ Việt Nam phóng thích ngay luật sư vô tội Lê Quốc Quân, đồng thời yêu cầu chấm dứt việc đàn áp các luật sư và các nhà chỉ trích chính phủ về vấn đề nhân quyền.
Ngày 27/6/2013, bản Dự thảo về luật nhân quyền cho Việt Nam được Ủy ban Đối ngoại Hạ viện Mỹ thông qua, đưa ra cảnh báo dứt khoát cho Việt Nam là phải cải thiện về nhân quyền, nếu không muốn có những tổn hại về kinh tế và thương mại, hoặc những nguồn viện trợ nằm ngoài chính sách nhân đạo từ Mỹ.
Một Dự luật nhân quyền cho Việt Nam và Dự luật chế tài nhân quyền Việt Nam, hiện đang được trình cho Hạ nghị viện và rồi Thượng nghị viện Mỹ, là những hành động cảnh báo mạnh mẽ để Việt Nam cân nhắc lại và hành xử cho đúng với những văn bản đã ký cam kết về Quyền con người cùng thế giới.
Trong hoàn cảnh Chủ tịch nước Việt Nam vừa ký văn bản cam kết hợp tác toàn diện với Mỹ, nếu Việt Nam không cam kết suông, thì vấn đề cải thiện nhân quyền tại Việt Nam lại càng cấp bách hơn bao giờ hết.
Mỗi người Việt Nam xin hãy tỉnh táo để tránh thảm họa đều trở thành nạn nhân của nạn côn đồ cướp bóc, như người dân làng Vĩ Đại. Hãy mở miệng bảo vệ chính chúng ta và các Tráng sĩ công lý.
Mỗi người Việt Nam vốn đều mang căn tính thiện và dũng khí trong mình, với lòng yêu công lý, hòa bình và hạnh phúc.
Vậy hãy để cho căn tính này được tự nhiên bộc lộ.
Hãy hồn nhiên “mở miệng” như tạo hóa vốn tạo nên ta thế. Như một sự xác tín rằng ta là con người, xứng đáng được hưởng những quyền tối thiểu đương nhiên của con người đã được tạo hóa ban cho. Nếu sống mà không có quyền tự do ngôn luận, quyền được hưởng công lý và bình đẳng, thì sống khác nào đang chết.
Mỗi công dân Việt Nam, nếu cố gắng vượt qua sự sợ hãi và vô cảm thì chắc chắn sẽ chấn hưng được dân khí.
Người Việt Nam cũng biết hân hạnh mang nợ và trả nợ lương tâm. Như thế không phải là chống đối nhà cầm quyền, mà là thức tỉnh họ phải trở lại con đường đồng hành cùng nhân dân xây dựng một nền dân chủ, tự do, đất nước toàn vẹn lãnh thổ và giàu mạnh.

V.T.H.
Bauxite Việt Nam


Copy từ: Trí Nhân Media

Đôi lời gửi chị Doan


Chị Nguyễn Thị Doan dự hội nghị. Ảnh: TPO
Chị Nguyễn Thị Doan dự hội nghị. Ảnh: TPO
Đọc tin về Hội nghị góp ý kiến nâng cao chất lượng giáo dục diễn ra tại Hà Nội ngày 31/7, thấy chị Nguyễn Thị Doan tới dự với hai vai: giáo sư, tiến sỹ, đại diện cho giới trí thức, và phó chủ tịch nước, đại diện cho đảng và chính phủ, tôi xin có đôi lời của một người từng mang danh trí thức và nhà khoa học.

Chị có nói đại ý rằng, số học sinh ra trường ngày một đông, thạc sĩ, tiến sĩ ngày càng nhiều, nhưng tại sao đất nước chậm đổi mới và có vẻ tụt hậu xa hơn so với các nước trong khu vực. “Tác động của giáo dục và đào tạo đối với vấn đề này như thế nào và chúng ta phải chăng đang lãng phí rất lớn một nguồn lực đối với giáo dục vào đào tạo?”.
Là một người từng làm khoa học, tôi hoàn toàn đồng ý với chị về nhận xét trên. Đúng là nước mình vô cùng pha phí chất xám. Từ sau 1975 lại càng pha phí. Biết bao trí thức miền Nam đã phiêu bạt khắp thế giới, người ở lại kiếm sống chưa xong. Thế hệ được đào tạo bài bản ở Đông Âu cũng chẳng hơn gì. Bao nhân tài được đào tạo rồi uổng phí vì miếng cơm manh áo.
Ngô Bảo Châu, trên dưới 40 tuổi, được giải Fields chỉ khi anh làm việc cho Mỹ, Pháp. Trường cũ của anh là trường thực nghiệm của thấy Hồ Ngọc Đại điêu đứng trong những năm gần đây.  Giáo sư vật lý Đàm Thanh Sơn, sinh năm 1969, đang làm việc cùng thành phố Chicago với Ngô Bảo Châu đó.
Kể ra thì còn biết bao người trẻ có học thức và trình độ như các anh phiêu bạt khắp nơi. Bởi những gì họ theo đuổi được quốc tế công nhận, hoặc chỉ môi trường ấy mới đơm hoa kết trái.
Tôi nhớ buổi nói chuyện của Bộ trưởng Bộ KHĐT, Bùi Quang Vinh, tại World Bank ở Washington DC. Hội trường khá đông, có gần hai chục người Việt, hoặc gốc Việt, nhiều bạn rất trẻ, tiếng Anh, tiếng Việt lưu loát, làm việc có uy tín trong hai tổ chức WB và IMF.
Có ba người Việt rất trẻ phát biểu trong hội thảo, hai em nói tiếng Anh, một em diễn giải bằng tiếng Việt. Đó là ba em Hoàng (luật sư IMF),  Hà và Hương (chuyên gia kinh tế WB), tuổi đời ngoài 30, đều từ Việt Nam đi du học, sang Mỹ và ở lại. Những câu hỏi đi thẳng vào vấn đề kinh tế vĩ mô, môi trường tài chính và những giải pháp, chứng tỏ các em nắm rõ những gì mà thế giới hội nhập đã dạy.
Hôm đó vì thời gian hạn hẹp, nếu không, tôi sẽ hỏi Bộ trưởng Vinh một câu đơn giản. Ông nghĩ gì về mấy chục người Việt, người Mỹ gốc Việt, đang nghe dưới hội trường. Họ đang làm ở một trong những tổ chức tài chính lớn và uy tín nhất thế giới này. Liệu có cách nào giúp họ cống hiến cho Việt Nam nhiều hơn.
Biết chọn lối nào. Ảnh: Internet
Biết chọn lối nào. Ảnh: Internet
Mới đây, trong cuộc gặp tại Nhà Trắng, khi họp báo, Chủ tịch Trương Tấn Sang và Tổng thống Obama cũng dành đoạn khá dài cho người Việt bên Mỹ. Cả hai đều khẳng định, người Việt/gốc Việt đã đóng góp không nhỏ cho phát triển và tình thân giữa hai quốc gia. Chất xám đó chứ ở đâu xa, chỉ có điều sử dụng thế nào thôi.
Trong cương vị giáo sư-tiến sỹ, chắc chị Doan hiểu người trí thức cần vài ba thứ trong hành trang để giúp đất nước và cội nguồn: môi trường thông thoáng, độc lập trong tư duy và khả năng phản biện. Tiền nong và hưởng thụ chỉ là điểm sau cùng của họ khi xét nơi xin việc.
Chị còn nhớ viện IDS do một nhóm các trí thức có uy tín nhất nước, lập ra nhằm phản biện một cách xây dựng với các chính sách kinh tế vĩ mô của đảng và chính phủ.  Kết cục thế nào thì ai cũng biết rồi.
Tôi có viết rằng, tiếng thét của kẻ thất phu không đáng sợ, mà đáng sợ là sự im lặng của các nhà hiền triết. Sau mấy năm, tiếng nói phản biện ít dần đi, kinh tế đang đi về đâu, chẳng cần phải nói gì nhiều. Để họ im lặng là đất nước mất đi những giá trị khó tính bằng tiền.
Hôm nay chị hỏi “Tại sao, thạc sĩ, tiến sĩ ngày càng nhiều….” Trong cương vị phó chủ tịch nước, lại có học hàm học vị cao nhất trong giới khoa học, chị đặt câu hỏi đó, tôi vô cùng ngạc nhiên. Câu hỏi đấy không thể dành người ngồi nghe chị và đang bàn về cải cách giáo dục toàn diện.
Có vài cái dốt của vua quan thời xưa: tiểu dốt – có tiền mà không biết tiêu, trung dốt – có của quí mà không biết giữ, và có nhân tài mà pha phí – đó là đại dốt.
Trí thức mà sợ phản biện là trí thức dốt, nhưng chính thể mà để cho trí thức không dám nói gì, thì phạm tam dốt, bởi trí thức là nguồn tiền, là của quí, và là nguyên khí quốc gia.
Kết thúc entry, xin hỏi “Thạc sỹ và tiến sỹ nhiều, nhưng đất nước tụt hậu”, thì chị, trong cả hai vai, trí thức và lãnh đạo đất nước, chị tự thấy mình có lỗi không?
HM. 31-7-2013
Đọc thêm


Copy từ: Hiệu Minh

Bàn về hiệu quả thực tế của những “vũ khí” giữ gìn Biển Đông


(Tham luận gửi Trung tâm Minh triết)

Hà Sĩ Phu (Danlambao) - Trước hết xin cảm ơn anh Nguyễn Khắc Mai, giám đốc Trung tâm Minh triết đã có thư mời tôi đến dự cuộc họp mặt của các tác giả có công trình về chủ quyền Biển Đảo Việt Nam.

Tôi rất muốn có mặt để trực tiếp được nghe ý kiến các tác giả đã dày công nghiên cứu sưu tầm tư liệu về chủ quyền nước ta tại Hoàng Sa - Trường Sa và chia sẻ quyết tâm sắt đá giữ gìn Biển Đảo, nhưng do điều kiện sức khỏe không ra Hà Nội dự được, tôi xin có một lời bàn ngắn ngủi gửi đến cuộc họp mặt, với sự hiểu biết còn hạn hẹp, cũng mong góp phần nhỏ vào cuộc trao đổi thân mật và rất có ý nghĩa này.

Trước hết, dù là vũ khí chính trị, vũ khí ngoại giao, quân sự, lịch sử, văn hóa, dân vận… xin gọi chung là “vũ khí”.

Về vũ khí lịch sử, chúng ta đã sưu tầm được những văn bản, những bản đồ, hiện vật chứng minh từ hàng thế kỷ nay Hoàng Sa-Trường Sa đã thuộc vùng quản lý của tổ tiên ta, trong khi chính bản đồ của Trung Quốc từ năm 1904 đã cho thấy ranh giới của họ chỉ đến đảo Hải Nam, những tư liệu lịch sử ấy rất quý giá, kết tinh tấm lòng và công sức của nhiều người, như những vũ khí rất có giá trị. Đã có nhiều tác giả, nhiều công trình, nhiều sáng kiến đáng tôn vinh trong buổi gặp mặt này, nhưng để các “vũ khí” phát huy được hiệu quả mong muốn, tôi xin bổ sung mấy điều sau đây: 

1/ Phải có chỗ cho chứng cứ phát huy

Ta nói đó là những chứng cứ “không thể tranh cãi” nhưng không thể tranh cãi là trong một môi trường có CÔNG LÝ và NHÂN TÂM, chứ vô tác dụng trước một kẻ đã quyết một bề truyền kiếp xâm lược, chỉ cãi chày cãi cối, ngổi xổm lên Nhân tâm và Công lý, những lời thiện tâm chỉ là giả vờ để che mắt và bịt miệng. Vậy làm thế nào để buộc đối phương phải đối mặt với Công lý và Nhân tâm?

Về Công lý, muốn buộc đối phương phải đối mặt cần đưa các bằng chứng ấy lên Tòa án quốc tế, mà Philippines đã cho ta một tấm gương. Chủ trương đối thoại tay đôi với kẻ mạnh đang ức hiếp mình chính là vô tình hay hữu ý tiếp tay cho nó “ngọt ngào thôn tính” đất nước mình. Không chống được sai lầm này thì những chứng cứ của ta cũng vô tác dụng.

- Về nhân tâm, nếu song song với những chứng cứ lịch sử, mà nhà nước lại bỏ tù những người lên tiếng chống kẻ xâm lược thì khác nào tạo ra một môi trường phản nhân tâm, cả nhân tâm trong nước và nhân tâm thế giới, còn ai tin vào kế sách chống xâm lược của một nhà nước như thế? Trong một môi trường thiếu vắng sức mạnh của Nhân tâm như vậy thì chứng cứ lịch sử phỏng có giá trị gì? 

2/ Giá trị thời gian trong chuỗi chứng cứ 

Trong môi trường của Nhân tâm và Công lý thì những chứng cứ lịch sử càng có niên đại xa xưa càng có giá trị, càng đáng tin cậy, càng thuyết phục lòng người. Trái lại trong môi trường “chày cối” và ức hiếp thì dẫn chứng càng xa xưa càng không đáng để ý, càng thua kém những sự thực đang diễn ra trước mắt.

Để dễ hiểu ta lấy ví dụ vườn tược nhà anh A bị anh B láng giềng bày mưu chiếm lĩnh. Anh A đem gia phả nhà mình ra chỉ cho tên hàng xóm thấy chủ quyền của A. Tên hàng xóm chẳng hề nao núng, liền bảo: Tôi cóc cần biết đây là của cụ 5 đời hay 10 đời của anh, đấy là việc của gia đinh anh, chỉ biết mới năm ngoái chính bố anh lúc còn sống đã xác nhận khu vườn ấy là của tôi rồi, có chữ ký của bố anh rành rành ra đây! Con cháu đã đem gán nợ cho người ta rồi còn giở gia phả làm chi cho rách việc?

Vì thế công hàm Phạm Văn Đồng năm 1958 là một căn cứ quan trọng để họ khẳng định ý kiến của Việt Nam đã chấp nhận Hoàng Sa- Trường Sa thuộc lãnh hải Trung Quốc, bất chấp những bằng chứng xa xưa. Muốn giữ Biển Đảo thì phải phủ định giá trị pháp lý của Công hàm ấy là việc cần phải làm. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, những ký kết, những nhượng bộ và những thái độ im lặng (hay chỉ phản đối lấy lệ) trước những hành vi xâm lược diễn ra sau Công hàm 1958, từ cuộc cầu hòa ở Thành Đô đến nay, của đảng và nhà nước Việt Nam còn mang giá trị cam kết cao hơn nhiều so với Công hàm 1958. Cứ thế, bước đi sau còn tệ hơn bước đi trước. Ta biết trong chuỗi các văn bản, chuỗi các ứng xử, các cam kết thì cái sau luôn có giá trị hơn cái trước, nhưng những cam kết bí mật những năm gần đây giữa hai ĐCS thì dân lại không được biết, chúng ta không được biết!!! 

3/ Mặt trận giữ nước phải liên hoàn

Tóm lại việc trưng ra những chứng cứ lịch sử phải đi kèm với việc đưa ra Tòa án quốc tế, với sử dụng sức mạnh đa phương, với việc trả tự do và vinh danh những người đã dũng cảm lên tiếng chống bọn xâm lược mới, với việc không chấp nhận thủ đoạn 16+4 (là thứ yêu thương giả để cắn xé thật)… nếu không thì những chứng cứ lịch sử quý giá mà ta tìm được cũng chỉ để cho ta “nhâm nhi” nâng chén tự sướng với nhau trong khi kẻ cướp cứ yên chí lấn dần bờ cõi! Đất nước sẽ mất dần trong sự đã rồi, trong sự lãng quên của cộng đồng thế giới vốn đầy dẫy cảnh cá lớn nuốt những con cá bé ham mồi, dại dột và cô độc.

Nếu không đấu tranh từng bước liên hoàn với những hoạt động trong và ngoài nước như trên đề cập thì tôi e công phu sưu tập vũ khí lịch sử của chúng ta chẳng những bị uổng phí, mà biết đâu nếu nạn Bắc thuộc trở lại (dưới cái áo khoác mới) thì những chứng cứ quý giá ấy của dân tộc Việt Nam mình sẽ bị thu sạch, đốt sạch hoặc mang về Bắc quốc như lịch sử nghìn năm Bắc thuộc còn ghi!

4/ Phải giữ nước trước tiên bằng “vũ khí chính trị”

Sau cùng xin nói: Đánh giặc giữ nước tất nhiên cần vũ khí quân sự. Nhưng vũ khí nào cũng cần một bộ phận châm ngòi “phát hỏa” như cò súng, ngòi nổ hay các nút bấm… Những nút bấm điều khiển ấy luôn thuộc về thuộc bộ phận CHÍNH TRỊ!

Kế hoạch giữ nước trước hết là phải giữ nước từ Chính trị và bằng Chính trị. Một nền chính trị ưu việt để giữ nước mạnh hơn mọi vũ khí. Một quyết định chính trị khôn ngoan có thể hiệu quả hơn hàng tỷ đô la mua vũ khí. Trong trường hợp ngược lại, một chữ ký có thể làm vô hiệu toàn bộ lực lượng vũ trang của một quốc gia. Nếu không biết những nút bấm thuộc về đâu thì tàu ngầm, tên lửa, máy bay hiện đại mua của Nga của Mỹ… cũng đều vô dụng, có khi còn tự hại mình.

Xét về giá trị trong đấu tranh thì chính trị cao hơn quân sự, thực tại cao hơn quá khứ, hành động cao hơn ngôn từ, thực tế cao hơn mơ tưởng…Chỉ khi nền chính trị tạo được sự đồng thanh cả nước một lòng chống giặc, từ người lãnh đạo cao nhất, đến các lực lượng võ trang, đến các trí thức và mỗi người dân, với sự hỗ trợ của thế giới văn minh, thì khi ấy những “vũ khí” trong đó có vũ khí quân sự vũ khí lịch sử của chúng ta mới được sử dụng có hiệu quả, mới có ý nghĩa. Một khi nhà nước đã “hợp tác chiến lược” với giặc Bành trướng bằng kế sách 16+4, tức cái gọng kìm rất mềm ngày càng khóa chặt, trong khi đất nước và nhân dân chính là đối tượng xâm hại của kế sách rất hiểm đó, thì không hiểu những vũ khí sẽ nằm trong tay ai, ai sẽ sử dụng, sử dụng để làm gì, hỏi ai mà không lo lắng?

Tôi tin tất cả chúng ta trong cuộc gặp mặt này đều hiểu được điều đơn giản ấy. Điều đơn giản ấy chắc người cầm quyền cũng thừa sức nhận ra, nhưng vì sao không muốn thoát ra hoặc không thoát ra được, trả lời câu hỏi này chắc hẳn cần những bài viết và những cuộc thảo luận khác nữa. [*]

Xin gửi đến cuộc họp mặt một lời thân thiết và trân trọng. Mong được tiếp nhận những cao kiến từ cuộc họp mặt thân mật này. Vô cùng cảm ơn.

Đà Lạt ngày 30/7/2013 




__________________________________

[*] Xin tham khảo bài Giải Cộng nhi thoát” 


Copy từ: Dân Làm Báo