Đó là Siu Black, Đàm Vĩnh Hưng, Alan Phan và Bất động sản. Chắc bạn đọc hiểu tại sao lão Cua lại ghép 4 ông bà này lại thành một nhóm để bàn trong một entry. Bởi nó liên quan đến chuyện làm ăn của các sỹ, từ ca sỹ, tiến sỹ đến bất động…sỹ.
Mấy tháng trước ông bà Bất động sản (BĐS), gọi là bất động sỹ bởi có thời kiêu sa, ăn trên ngồi trốc, vênh mặt lên với thiên hạ, nay thất bại. Họ kêu gào chính phủ đưa ra gói cứu trợ, vì chết trôi, công trình xây ra không ai mua, thị trường rơi xuống đáy, cái gì cũng dở dang.
Nhưng tiến sỹ Alan Phan nhảy vào phá ngang “Hãy để BĐS chết đi”. Cụ còn giễu “Tôi cũng đã từng làm một nhà đầu tư dự án BDS (real estate developer) ở tận xứ Mỹ xa xôi vào cuối thập niên 1970’s. Sau 7 năm huy hoàng với lợi nhuận, tôi và các đối tác đã trắng tay trả lại mọi vốn và lời trong dự án lớn ở Arizona vào năm 1982. Do đó, tôi khá đồng cảm với trải nghiệm “của thiên trả địa” hiện tại của Quý Vị.”.
Vụ này tốn không biết bao nhiêu giấy mực và thời lượng trên tivi. Tức quá, bầu Đoàn Nguyên Đức bỏ bóng đá người, coi chuyện ‘Đối thoại với TS Alan Phan là chuyện vớ vẩn’. Cánh BĐS Hà Nội đòi tay bo thách đấu võ mồm, nhưng cuối cùng chẳng đi đến đâu. Ai về nhà nấy sau khi chính phủ bỏ 30.000 tỷ cứu mấy cái xác vô hồn.
Mấy tuần nay ầm ỹ chuyện ca sỹ “Siu Black nợ nần, khủng hoảng tinh thần khiến nhiều người quan tâm showbiz Việt phải ngỡ ngàng. Nguyên nhân chính được khẳng định do chị Siu kinh doanh thua lỗ. Bên cạnh đó, một số nguồn tin khác lại cho rằng, Siu Black nợ nần vì dính vào bài bạc.
Siu mất tinh thần tới nỗi, Phương Thanh – một người bạn thân thiết của chị Siu phải ra mặt làm quản lý, trả lời báo chí, kêu gọi giúp đỡ trong nhiều ngày. Mới đây ngày 3/8, Ngọc Minh idol -cũng là một người bạn của Siu đã bất ngờ chấp nhận hy sinh ở vòng bán kết cuộc thi ‘Tôi là người chiến thắng”, để lấy 30 triệu giúp đỡ Siu Black.” VNN đưa tin.
Nghệ sỹ hãy hát đi, nếu hay thì người nghe tới chật rạp, tiền ở đó mà ra. Ca sỹ bán café ngon, khách tới uống. Không thể vì nể ai mà khách phải uống thứ nước đen nhạt hoét dù do giọng hát tài hoa pha. Tiếng hát trên sân khấu khác với tiếng tý tách của ly café ngoài đời, không thể lẫn lộn, ăn uống là ăn uống, nghe là nghe.
Việc đầu tư của giới văn nghệ sỹ vào nhà cửa, quán hàng, quần áo thời trang hay son phấn, phải bình đẳng như mọi người dân khác. Lúc đầu tiếng tăm họ giúp nổi nhanh, nhưng về lâu dài, chất lượng, vị trí, giá cả và phong cách phục vụ mới quyết định sự sống còn. Không thể đánh lận con đen giữa tên trên sân khấu và biển hiệu trên phố.
Nghe nói Siu vỡ nợ, một đại gia bên Moscow bỏ tiền ra ứng cứu, anh chị em nghệ sỹ than trời. Họ còn đồn, ai lại lấy hiệu Black trong kinh doanh, đen là phải. Giới showbiz bàn nhau cách giúp, có người góp cả đồng hồ vàng. Nhưng thương kiểu “đàn bà con trẻ” trong kinh doanh chỉ giúp cho thất bại thêm thất bại.
Tuy nhiên rất may, hỏi Đàm Vĩnh Hưng, ca sỹ này hành xử hệt như tiến sỹ Alan. Câu trả lời là, cho chết đi, không biết gì sao nhảy vào kinh doanh, yếu đừng ra gió. Không ngờ Mr. này có tố chất của người kinh doanh có hạng.
VNN đưa tin, khi phóng viên trực tiếp đặt câu hỏi cho Đàm Vĩnh Hưng, liệu Mr Đàm có sẵn sàng giúp đỡ Siu Black – thì nhận được câu trả lời khá thẳng thắn: “Chuyện của chị Siu đã rối lắm rồi và nó cũng không phải một hình ảnh đẹp trong giới văn nghệ sĩ, nên tôi không muốn nhắc tới. Ai cũng cần phải chịu trách nhiệm với quyết định của mình, nên tôi không can thiệp và muốn phải liên quan tới những việc đó. Siu không phải 18 tuổi nữa mà để nói đó là hành động ngây thơ hoặc dại khờ. Mỗi người phải tự chịu trách nhiệm về mình.”
Thú thật, tôi chẳng bao giờ nghe Đàm Vĩnh Hưng hát, chỉ nhớ có lần anh bị ai đó bên California, mặc váy giả làm đàn bà, xịt hơi cay vào mặt. Nghe nói ca sỹ có cả tượng vàng bằng người thật trong nhà.
Trong xe hơi có MP3 bài hát Việt, thấy Siu Black hét trong loa, tôi chuyển qua bài khác. Thà nghe nhạc Jazz ngược phách “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược” còn hơn.
Alan Phan thì tôi cũng chỉ đọc là chính, có gặp bao giờ. Đọc vì thấy cụ già viết rất có lý và lãng tử. Chả thế mà có cả hiệp hội mê Alan gọi là BCA – nghe mang máng như Bộ Công an, sợ hết hồn.
Bất động sản thì thôi rồi lượm ơi, lão Cua toàn mua đắt bán rẻ. Nhiều lúc lão than, trời đã sinh ra Cua còn sinh ra đất để làm hang chi nữa.
Nói gì thì nói, nghệ sỹ thì tôi tôn trọng, ca sỹ tôi vẫn nghe, tiến sỹ tôi vẫn đọc, nhưng bất động sản hay kinh doanh thì chừa ra vì nó là con dao hai lưỡi đối với tôi.
Phàm khi đã nhảy vào thương trường thì lời ăn lỗ chịu. Lúc thắng có tiền, các vị coi người như rác, đi xe hàng triệu đô la, lúc cùng quẫn lại kêu gọi thương tình. Nói như cụ già nhà này, sao mà chối tai.
Về chuyện này, tôi hoàn toàn đồng ý với lời của Alan Phan rủa BĐS “Hãy để chúng chết đi”. Hoặc như Đàm Vĩnh Hưng nhắc Siu Black “Trái ngon hay trái ngọt là do mình trồng nên. Thành quả tự hưởng, cay đắng tự nuốt lấy”, dù đối với tôi, ca sỹ Mr. hát gào và rên rỉ chả khác gì Siu.
Khi người Việt ta từ quan đến dân, biết nuốt trái đắng, hiểu thất bại là mẹ thành công, hay ít nhất ý thức về thứ tiền kiếm dễ là “của thiên trả địa”, như những bài học đắt giá trên thương trường, mới mong đất nước “sánh vai với các cường quốc năm châu”.
HM. 5-8-2013.
Copy từ: Hiệu Minh