CHƯA TỐT NGHIỆP TRƯỜNG ĐỜI.

Thứ Hai, 17 tháng 2, 2014

MELBOURNE LẠC QUYÊN - QÙA TẾT CHO TÙ NHÂN LƯƠNG TÂM







Hôm 2-2-2014 tại Chợ Tết Footscray Victoria Úc các anh chị Quỹ Tù Nhân Lương Tâm cám ơn ông đi qua cám ơn bà đi lại xin giúp tù nhân lương tâm Việt Nam. Xin gởi bạn đọc ít bức hình hôm đó và vài suy nghĩ.



Thời tiết nóng lên đến trên 38 độ C đứng vài tiếng là tôi không thể nói được lời cám ơn chỉ còn biết cúi đầu khi có người trao tặng. Một chị thương hại cho mượn cái nón lá để tiếp tục “hành nghề …”. Vậy mà không ngờ cũng vượt qua được mọi gian khổ khó khăn đến cuối ngày cả 4 người vừa đếm tiền vừa vui mừng nói với nhau: “bà con thương nên cho nhiều hơn hai lần trước…”




Một ngày thiệt cực nhưng thiệt vui tối về nhà được ngủ một giấC thẳng cẳng, trong cơn mơ thấy quê Việt có tự do … năm sau về ăn Tết Sài Gòn, Huế, Hà Nội và cả Hòang Sa đã giải phóng khỏi tay quân Tầu xâm lược.



Nguyễn Quang Duy

Melbourne, Úc Đại Lợi 3-2-2014






















































































Copy từ: Nguyễn Tường Thụy’ blog


...........

GS. Tương Lai: MÁU NGƯỜI KHÔNG PHẢI NƯỚC LÃ !



MÁU NGƯỜI KHÔNG PHẢI NƯỚC LÃ!
GS.Tương Lai
Phải đánh vật với bài viết này để đưa lên mạng kịp trong ngày 17.2 không phải vì đã cạn ý, nghẹn lời mà vì sự trăn trở chưa thể tự lý giải được cho mình: tại sao người ta buộc phải làm thế hay cứ muốn làm thế : Cố tình bắt dân tộc phải quên đi nỗi đau về một cuộc chiến tranh đã phơi trần bộ mặt thật của cái người "vừa là đồng chí, vừa là anh em" trong suốt ngần ấy năm?
Không sao hiểu nổi khi cố tình lờ đi, quên đi, không cho nhắc lại, bỏ tù những ai muốn biểu tỏ lòng căm thù quân cướp nước gây nên cuộc chiến tranh đẫm máu trên đất nước ta do Trung Quốc tiến hành. Một cuộc chiến tranh quy mô lớn nhất của Trung Quốc kể từ cuộc chiến Triều Tiên 1950, điều động 9 quân đoàn chủ lực và 3 sư đoàn độc lập với hàng trăm xe tăng, hàng nghìn pháo, súng cối, dàn hỏa tiễn cùng với sự yểm trợ của hạm đội Nam Hải và không quân sẵn sàng ứng phó. Một cuộc chiến tranh xâm lược tàn khốc trên toàn tuyến biên giới với tội ác trời không dung, đất không tha, lặp lại điều cha ông chúng xưa kia đã từng làm : giết sạch, đốt sạch. Các thị xã Lào Cai, Cao Bằng, Hà Giang, Lạng Sơn và một số thị trấn khác bị san phẳng. Máu của chiến sĩ và đồng bào ta đã nhuộm đỏ trên biên cương tổ quốc.
Tôi vẫn cố tin và mong điều mình tin đó là sự thật : những người ra cái mệnh lệnh ấy, vạch  đường lối ấy, thảo chủ trương ấy, đưa ra chỉ thị ấy dù là trên mực đen giấy trắng hay chỉ thị mật được truyền miệng trực tiếp đến các cấp ủy, đến hệ thống truyền thông, báo chí... cũng có trái tim yệu nước và căm giận bọn cướp nước. Vì, máu Việt Nam vẫn chảy trong huyết quản họ. Hàng ngày họ vẫn phải nhìn vào ánh mắt của con cháu họ, những ánh mắt tuổi thơ cần sự trong sáng và trung thực để lớn lên làm người tử tế. Họ, qua "đường giây nóng" hay chỉ là cấp thực hiện có thể ráo hoảnh thề thốt với phóng viên nước ngoài rằng không hề biết, hoặc không hề có những chủ trương, quyết sách, chỉ thị nọ, nhưng chẳng nhẽ lương tâm họ chai lỳ trước những lời nói dối để trong sâu thẳm tâm linh họ cũng chối bỏ nốt những thoáng dằn vặt hay run sợ " Mai sau dầu đến thế nào, Kìa gương nhật nguyệt, nọ dao quỷ thần".[Nguyễn Du]
Bởi chưng, máu người đâu phải nước lã! Anh linh của hàng vạn đồng bào và chiến sĩ của ta ngã xuống trên sáu tỉnh biên giới ba mươi lăm năm trước đây đã dồn góp vào, bối đắp thêm cho khí thiêng sông núi giữ nhịp cho mạch sống đất nước, đang nâng đỡ chúng ta, nhắc nhở chúng ta, soi rọi đầu óc chúng ta, và cũng nghiêm khắc trách phạt, căn dặn chúng ta hãy sống trong cuộc đời này như thế nào.
"Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt. Rọi suốt trăm năm một cõi đi về"[Trịnh Công Sơn]. Ấy vậy mà Nguyễn Gia Thiều lại từng cảnh báo : "Kìa thế cục như in giấc mộng. Máy huyền vi mở đóng khôn lường"! Trong sự "mở đóng khôn lường" đó, cuộc sống tự mở lấy đường đi cho chính nó. Mọi vương triều, chính thể đều cuốn trôi theo dòng thác thời gian để cho sự sòng phẳng nghiêm cẩn của lịch sử phán xét chúng. Lịch sử gần và lịch sử xa đang hòa quyện vào nhau trong sự đa dạng và nhiễu nhương của thời cuộc hôm nay.
Những Trần Hưng Đạo rồi Trần Ích Tắc thế kỷ XIII, những Quang Trung Nguyễn Huệ và rồi Lê Chiêu Thống, thế kỷ XVIII đang được nhân bản với những gương mặt "hiện đại" của thế kỷ XX, rồi thế kỷ XXI này càng làm nổi rõ thêm lực tỏa sáng cũng như sức trĩu nặng của "đôi vầng nhật nguyệt" trên hai vai những người đương thời! Mà lịch sử có khi đi những bước chậm rãi nhưng không thiếu những chuyển động đột biến. Thế rồi, nói như Einstein  "trong ánh chớp của những cơn giông sáng lòe của một giai đoạn chuyển động, người ta thấy các sự việc và con người như trần truồng... Các dân tộc chỉ bị thúc đẩy để phát triển bằng nguy cơ và chấn động, mong rằng những chấn động này dẫn tới những hệ quả tích cực".
Vậy thì, những bàn tay dại dột đang cố tình che dấu sự thật có che được nòng súng quân Trung Quốc xâm lược của
pháo Bằng Tường dội sang xối xả
dằng dặc dòng người sơ tán đổ về xuôi

Lẫn lộn người Kinh, người Tày, người Dao
nào gánh, nào xe, nào gùi, nào vác
hiển hiện những ngày xưa loạn lạc
biên ải xưa giặc giã mới tràn vào
những gương mặt nghìn năm đanh sắt lại
máu lửa ngỡ cũ rồi mà vẫn mới
vẫn mới cả nón mê cả áo vá chân trần...

Miếng cơm ăn lẫn cát bụi bên đường
giấc ngủ ngồi che hờ tàu lá chuối
ngôi nhà không bỏ trống sau lưng
đàn trâu lang thang lũ gà con xao xác
lũ trẻ con mắt tròn ngơ ngác
chân trẻ con lũn cũn chạy như đùa

Trẻ con trên ôtô, trên xe trâu, xe thồ
trẻ con trên lưng trẻ con trên tay
trẻ con lon ton níu váy níu áo
đòn gánh nữa kìa kẽo kẹt nghiến trên vai
một đầu gánh là trẻ con còn đầu kia là nồi là gạo
mắt trẻ con cứ tròn thao láo
như hòn sỏi ném theo đoàn quân đi...
Bịt thông tin thì bịt, nhưng bịt "ánh mắt trẻ con cứ tròn thao láo" mà nhà thơ  Nguyễn Duy miêu tả trong "chùm thơ mặt trận Lạng Sơn tháng 2.1979" thì quá táng tận lương tâm.
Ánh "mắt trẻ con cứ tròn thao láo" ấy đang nhìn ông chúng, nhìn cha chúng trong mâm cơm của các vị, trong giấc ngủ của các vị đấy. Chẳng nhẽ các cháu sẽ vẫn tiếp tục bị bưng bít về tội ác của quân xâm lược Trung Quốc trong cuộc chiến thanh biên giới tháng 2.1979 khi người ta gỡ bỏ yêu cầu của Thủ tướng Chính phủ về việc đưa chủ quyền Hoàng Sa, Trường Sa vào sách giáo khoa. Lời khẳng định “Đấu tranh bảo vệ chủ quyền là vấn đề khác, bằng các giải pháp hòa bình, còn lịch sử là lịch sử, sự thật là sự thật” cũng bị bóc khỏi các trang mạng và trang viết. Một tít lớn chạy trên trang điện tử của báo Thanh Niên : “Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng cho biết, hiện Bộ Ngoại giao đang lên kế hoạch kỷ niệm 40 năm sự kiện (1974) Trung Quốc đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam và 35 năm sự kiện tháng 2 năm 1979-chiến tranh bảo vệ biên giới phía Bắc” chỉ giữ trên mạng có nửa buổi, sau đó biến mất! Chương trình tưởng niệm, thắp nến tri ân ‘Hướng về Hoàng Sa’ dự kiến diễn ra tại Công viên Biển Đông (Đà Nẵng) cũng bị hủy vào giờ chót với lời cáo lỗi tội nghiệp của ông Đặng Công Ngữ, Chủ tịch Ủy ban Nhân dân huyện Hoàng Sa, rằng "do công tác chuẩn bị chưa được chu đáo", một kịch bản vụng về.buộc người diễn phải ngậm bồ hòn làm ngọt để rửa mặt cho ai đó tọa lạc trên ngôi cao, quyền lớn.
Vậy thì ở đây, sự thật không còn là sự thật nữa hay ai đó sợ sự thật? Trang viet-studies ngày 11-2-2014 đăng bài của Hoàng An Vĩnh thì nói toạc ra rằng " Cuộc trao đổi qua đường dây nóng giữa ông Tập Cận Bình và ông Nguyễn Phú Trọng là lý do khiến Việt Nam đột ngột chấm dứt các hoạt động tưởng niệm 40 năm hải chiến Hoàng Sa và 35 năm Chiến tranh chống xâm lược biên giới phía Bắc 1979". Liệu đây có phải là "sự thật"?
Nhưng hình ảnh kèm ngay đây thì chắc chắn là sự thật 100% không có gì phải bàn nữa. Hãy xem người ta chỉ đạo đục bỏ dòng chữ Trung Quốc xâm lược trên tấm bia kỷ niệm chiến thắng tại đầu cầu Khánh Khê. Ai chỉ đạo. Ai? Chẳng nhẽ nhân dân ta "vì đại cục", muốn giữ "hòa hiếu" với nhân dân Trung Quốc đã tự ý "đục bỏ lòng yêu nước" của chính mình?
Và rồi ai chỉ đạo quét nhiều lớp nước vôi rất dày để làm mờ đi dòng chữ ghi tên người nữ anh hùng Hoàng Thị Hồng Chiêm được khắc trên bệ đá đặt bức tượng của người con gái từng là  biểu tượng sống động của tuổi trẻ trên tuyến đầu biên cương tổ quốc?
Trong bài báo có tên "Lại đục bỏ lòng yêu nước", nhà báo Lê Đức Dục viết : "Sau khi chị hy sinh, tên của chị được đặt cho ngôi trường cấp 2 xã Bình Ngọc (Móng Cái-Quảng Ninh) là trường Trung học cơ sở Hoàng Thị Hồng Chiêm. Ở góc trường có bức tượng chị Chiêm bằng xi măng đặt trên bệ đá, tay trái cầm khẩu AK, tay phải cầm thủ pháo, mắt nhìn thẳng kiên nghị về phía trước, chân dẫm lên chiếc mũ quân Tàu... Vậy rồi gần 4 năm trước, năm 2010, cũng không biết vì lý do gì, trường không còn mang tên Hoàng Thị Hồng Chiêm nữa, quay lại với tên cũ là trường THCS Bình Ngọc".                                                              
Chao ôi, Nguyễn Bỉnh Khiêm với tầm nhìn xuyên suốt lịch sử về vị thế địa- chính trị của bán đảo hình chữ S này đã những muốn mở nước về phương nam để lùi xa bớt sức ép trứng chọi đá của nước láng giềng khổng lồ nhằm tạo dựng cái thế "vạn đại dung thân" Nếu cụ Trạng Trình mà sống lại thì chắc cũng phải lắc đầu chào thua cái "viễn kiến" hiện đại, tự co mình lại trong sự tự huyễn "lấy nhu thắng cương", kìm nén tối đa sức quật khởi của truyền thống dân tộc mà ông cha bao đời truyền dạy nhằm giữ lấy hòa khí với cái nước lớn "cùng chung ý thức hệ"!
Khốn nỗi, do lú lẫn hay hoang mang trong cơn bĩ cực đã biến chữ "nhu" thành nhu nhược, xúc phạm đến lòng tự hào dân tộc, gây phẫn nộ trong nhân dân. Về chuyện này thì lịch sử cũng đã có ghi, nhất là vào những thời đoạn suy mạt của những vương triều. Không thiếu những hoàng thân, quốc thích vì muốn giữ cái ngai vàng ruỗng nát đang lung lay đã quỳ gối trước các thế lực xâm lược hoặc chạy sang Tàu cầu viện. Vì quyền lực gắn với lợi ích của riêng của bản thân, gia đình, dòng họ, chúng đã phản bội tổ quôc, rước voi dày mã tổ, bêu tiếng xấu muôn đời. Thế nhưng, hình như lịch sử không thấy ghi những chuyện như kiểu "đục bỏ lòng yêu nước" của thời hiện đại!
Hãy ngược dòng thời gian để có cái nhìn đối sánh, lướt qua những gì mà những Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống thời hiện đại cùng chung ‎thức hệ với Mao - Đặng và những hậu duệ của họ đã "vượt xa" những bậc tiền bối ra sao.
Thoát khỏi ách Bắc thuộc, bước vào kỷ nguyên Đại Việt thì tìm về dân tộc và thân dân là phương thuốc tích cực nhất để giải nọc động vọng ngoại, giải Hán hóa, phải chăng đó là cội nguồn của hào khí "Đông A" khiến vương triều Trần huy động được sức mạnh của quân dân, "lấy ít địch nhiều", ba lần đánh tan quân Nguyên Mông xâm lược ở thế kỷ XIII.
Sử gia Trần Quốc Vượng đưa ra một nhận định sâu sắc về ông vua thứ 7 báo hiệu thời suy vong của vương triều Trần : "Ông vua trụy lạc Trần Dụ Tông vẫn còn một điểm lương tri khi làm thơ ca ngợi đức độ Trần Thái Tông : "miếu hiệu tuy đồng, đức bất đồng". "Tuy đồng mà bất đồng" là một công thức hay để chỉ thế đối sánh Việt Nam-Trung Quốc. Đồng ở cách, bất đồng ở cốt, giống nhau ở phần biểu kiến, hiện tượng, kết quả  Trung Quốc hóa, hội nhập văn hóa với Trung Quốc trên bề mặt, khác nhau ở phần tiềm ẩn, bản chất- kết quả dân tộc hóa, giải Hán hóa dưới bề sâu. Thực thể dân tộc tính đầu đời Trần rõ ràng đến mức, trăm năm sau, cái ông vua thiếu quả quyết và bất lực như Nghệ Tông cũng biết nói một câu khôn ngoan, đúng đắn : "Triều đình ngày trước dựng nước tự có pháp độ riêng, không theo chế độ nhà Tống, là vì Nam, Bắc đều làm chủ nước mình, không cần phải bắt chước nhau".
Xin nhớ là nhà sử học uyên bác này chỉ điểm  xuyết đôi dòng về thời suy mạt của một vương triều để chỉ ra điều nổi bật nhất trong tâm thế Việt Nam : quyết không bao giờ khuất phục phong kiến phương bắc cho dù kẻ bành trướng có sức mạnh áp đảo quyết đẩy dân tộc mình vào cái thế "châu chấu đá xe".
Chỉ e răng có khi vị sử gia uyên bác này chưa lường được cái sức mạnh của "ý thức hệ" được ghi đậm trên mười sáu chữ bịp bợm vẫn đang phù phép, biến hóa những việc làm phi đạo l‎ý, thất nhân tâm, quay lưng lại với dân, chà đạp lên truyền thống dân tộc biến thành "tinh thần cảnh giác cách mạng" nhằm chống lại "các lực lượng thù địch" làm mất uy tín của Đảng khi mà "còn Đảng là còn mình". Chẳng thế mà một ông từng giữ chức rất to không úp mở vòng vo, đã nói toạc ra rằng "mất vài hòn đảo chưa sao, mất Đảng là mất tất cả".
Chẳng trách mà bọn xâm lược đang nuôi mộng siêu cường sẵn sàng làm tất cả để thực hiện chủ nghĩa bành trướng sẵn sàng hà hơi tiếp sức cho những người đang cố níu kéo cái ‎"ý thức hệ" lỗi thời đã mục ruỗng nhưng vẫn đang là cái bình phong che chắn cho một thể chế chính trị đang triệt tiêu động lực của sự nghiệp phát triển đất nước.
Chẳng phải là khi Đặng Tiểu Bình phát động cuộc chiến tranh xâm lược năm 1979 xua hơn 60 vạn quân tràn sang sáu tỉnh biên giới thì "điều thực sự mà Trung Quốc muốn là " làm cho Việt Nam bị kiệt quệ cả về quân sự và kinh tế, và điều này sẽ diễn ra lâu dài". Đây là nhận định của tạp chí Mỹ "Tuần tin tức", số ra ngày 21 tháng 3 năm 1979.
Trong chuyến thăm Mỹ trước đó, ngày 1.1.1979, Đăng Tiểu Bình đã thăm dò về cuộc chiến tranh chốngViệt Nam và phản ứng của Mỹ. Với ông ta, đánh Việt Nam chính là cách vạch rõ ranh giới bạn-thù, nói rõ Trung Quốc không còn anh em, tình nghĩa gì với Việt Nam nữa. Tại Ủy ban Ngoại giao Thượng viện Mỹ, Đặng nói : “Chúng tôi không thể cho phép Việt Nam gây rối loạn khắp nơi, vì hòa bình và ổn định của thế giới, vì chính đất nước mình, chúng tôi có khả năng không thể không làm những việc mà chúng tôi không muốn làm”. Tại Tokyo, Đặng nói với Thủ tướng Nhật Tanaka: “Không trừng phạt kẻ xâm lược, sẽ tạo ra những nguy hiểm phản ứng dây chuyền”, “ đang suy tính, để trừng phạt dù có gặp những nguy hiểm nào đó cũng phải hành động”, ..“đối phó với loại người như thế, không có những bài học cần thiết thì e rằng các hình thức khác đều không có hiệu quả”. Thế đó!
Thật ra thì không phải đợi đến tháng 1 năm 1979, sau khi Việt Nam đánh bại cuộc chiến tranh xâm lược của đế quốc Mỹ, từ năm 1975 Trung Quôc đã thực thi chuẩn bị chiến tranh chống Việt Nam, cái gai mắc ngang cổ họng chủ nghĩa bành trướng Đại Hán không cho chúng nuốt trôi các nước Đông Nam Á và chiếm trọn Biển Đông.
Tên lính xung kích được chúng sử dụng là bè lũ diệt chủng PolPot ở Campuchia. Trung Quốc hứa viện trợ không hoàn lại cho chính quyền PolPot một tỉ đôla trong vòng năm năm, bao gồm kinh tế và quân sự. Theo AFP thì số viện trợ đó chiếm hơn một nửa tổng số viện trợ của Trung Quốc cho nước ngoài. Đặc biệt là về quân sự : từ bảy sư đoàn năm 1975 lên 23 sư đoàn; giúp xây dựng ba thứ quân và các binh chủng. Tổng số vũ khí mang nhãn hiệu Trung Quốc lên tới 450 khẩu pháo lớn, 294 xe tăng, 1.200 xe các loại, 42 máy bay; Trung Quốc đã cử hàng nghìn cố vấn quân sự đến Cam-pu-chia.
Thực chất cuộc chiến tranh biên giới phía Tây Nam là nhằm thực thi âm mưu và thủ đoạn của người "vừa là đồng chí, vừa là anh em" cùng chung "ý thức hệ" chứ chẳng phải là ai khác cả. Chẳng những thế, Đặng Tiểu Bình còn láo xược gọi các cuộc chiến tranh xâm lược tàn khốc tấn công Việt Nam khi nhân dân ta vừa ra khỏi cuộc chiến tranh kéo dài ngót nửa thế kỷ, mình còn đầy thương tích là nhằm "dạy cho Việt Nam một bài học".
Không hiểu những người trung thành với cái gọi là "ý thức hệ " với Đặng Tiểu Bình và những người kế tục ông ta đang ra sức bảo vệ cho mười sáu chữ bịp bợm có nhớ về "bài học" này không? Có thể người ta cố tình quên, nhưng thế giới thì họ nhớ. Tại Mỹ, bài báo nhan đề “Ai cho ai bài học" trên nhật báo phố Wall số ra ngày 6 tháng 3 năm 1979 đưa ra nhận xét : “ Sau khi tính số lỗ lãi của đòn trừng phạt Việt Nam vừa qua của Trung Quốc, thế giới có thể nhất trí rằng : Trung Quốc đã phải rút khỏi cuộc chiến tranh với uy tín bị tổn thương và mặt mày đầy máu me, thương tích …".
Có người lại cố nghĩ rằng, không phải cố tình quên mà là cao kiến hơn, người ta cố nín nhịn để vận dụng chính sách Câu Tiễn sau khi thua trận ở Cối Kê, quyết nằm gai nếm mật để phục thù, rửa hận lấy lại giang sơn? Nếu có được cái quyết tâm đáng kính đó thì hãy nhớ rằng, những hậu duệ của Ngô Phù Sai thế kỷ XXI này ranh ma quỷ quyệt gấp vạn lần bậc tiền bối của họ. Hãy đọc lại những lời nham hiểm của Đặng Tiểu Bình vừa nêu ở trên thì cũng thấy được phần nào trong khi những Ngũ Tử Tư của thời hiện đại này thì chẳng ai chịu rỗi hơi khuyên can những người bị điếc đặc bởi tai đầy ắp những giáo điều ẩm mốc đã biến thành kinh nhật tụng.
Hay là ai đó định chịu nhục như Hàn Tín thuở hàn vi phải chui qua háng của anh bán thịt giữa chợ để mưu sự nghiệp kinh bang tế thế mà cuối thế kỷ XXI này không biết có thấy được không. Rõ ràng là chuyện "đục bỏ lòng yêu nước", hay cuống cuồng trước sự cau mày phật ‎ý hoặc lời khiển trách qua đường dây nóng, so với chuyện chịu nhục để "lấy được thiên hạ" của người tráng sĩ ở Hoài Âm xưa thì chẳng thấm vào đâu. Chỉ có điều, những Lưu Bang, Hạng Vũ nơi xứ sở của hơn tỷ dân đang nuôi mộng siêu cường hôm nay không dễ bị lừa bởi những mưu vặt của người không biết khai thác cái lợi thế mà thời đại đang tạo ra để tự mình vươn lên hội nhập vào thế giới văn minh, tự cô lập để vuột mất thời cơ. Mà mất thời cơ là cái mất lớn nhất.
Ấy vậy mà, trong khi nhà cầm quyền nín nhịn không cho phép công bố sự thật về cuộc chiến tranh xâm lược bẩn thỉu này thì bộ máy truyền thông Trung Quốc, từ thông tấn báo chí đến văn học nghệ thuật suốt 35 năm nay đã ra rả gieo vào đầu thế hệ trẻ nước họ và dân chúng họ "về cuộc đánh trả tự vệ". Nhiều nguồn tin cho rằng có tới trên 90% người dân TQ vẫn hiểu rằng năm 1979 bộ đội Việt Nam đã vượt biên giới sang tấn công , bắt buộc quân đội họ phải tự vệ !
Và, cũng do sự "nín nhịn" vì "đại cuộc" tệ hại này mà phần lớn học sinh tiểu học, trung học và thậm chí đa số trong hơn 1,4 triệu sinh viên nước ta hầu như không biết về cuộc chiến tranh xâm lược do Trung Quốc tiến hành. E rằng, Hứa Thế Hữu, viên tướng Tổng chỉ huy quân xâm lược Trung Quốc trong cuộc chiến tranh biên giới đã thất bại với chiến lược biển người quen thuộc chắc cũng tự an ủi rằng mình không bị chết bỏ mạng như viên tướng xâm lược của thế kỷ XVIII cũng họ Hứa, đề đốc Quảng Tây Hứa Thế Hanh, mà lại được thăng chức. Oái oăm hơn nữa là mười năm sau, ngày 19.9.2008 lại được báo Hà Nội Mới, "tiếng nói của Đảng bộ và Nhân dân Hà Nội" trong một bài viết nhan đề là "Thu phục tướng tài" đã ca ngợi viên tướng xâm lược bắn giết dân mình ở biên giới, hậu duệ của viên tướng xâm lược thế kỷ XVIII, là một tướng tài. Cần nói thêm rằng, Hứa Thế Hữu cũng chính là viên tướng chỉ huy cuộc đánh chiếm Hoàng Sa!
Đến Lê Chiêu Thống, kẻ đã rước Hứa Thế Hanh vào nước mình cũng chưa hề được nghe nói hay được đọc dòng nào là y đã tán tụng những tên xâm lược như hôm nay người ta đang làm. Quả là chẳng còn gì để nói.
Vì thế, không lạ khi vào những năm chẵn như năm vừa rồi kỷ niệm chiến thắng Điện Biên Phủ, kết thúc cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp, tiếp đó kỷ niệm cuộc chiến thắng "Điện Biên Phủ trên không" đòn quyết định đánh sụp sức mạnh không quân của đế quôc Mỹ, đưa tới việc k‎ý kết Hiệp định Paris, các cuộc kỷ niệm ấy diễn ra rất rầm rộ và hào hùng. Thế nhưng, kỷ niệm 35 năm cuộc chiến tranh biên giới đánh tan gần 60 vạn quân xâm lược Trung Quốc thì không khí lạnh tanh! Có chăng chỉ có sự náo động của lực lượng trấn áp, kể cả côn đồ được thuê để hành hung người biểu tình hô khẩu hiệu yêu nước chống bọn xâm lược.
Mọi sự dài dòng giải thích hay cao giọng rao giảng nhằm hạ nhiệt những bức xúc đang sục sôi trong tâm trạng xã hội trở nên trơ trẽn trước thực tế phũ phàng của những điều vừa dẫn ra! Chính cái đó nói lên tại sao lòng dân ly tán, trật tự an toàn xã hội rối loạn. Khi mà sự nói dối lộ liễu, "sự nói dối vĩ đại", đang cầm chịch cho nhịp đập của xã hội thì trách gì chuyện văn hóa xuống cấp, đạo lý‎ suy đồi.
Vậy thì, nếu "dân tộc và thân dân" là phương thuốc tích cực nhất để giải nọc động vọng ngoại, giải Hán hóa buổi mở đầu kỷ nguyên Đại Việt cách đây mười thế kỷ khi đất nước khỏi ách bắc thuộc thì trong thời đại của nền văn minh trí tuệ và kinh tế tri thức hôm nay, biết vứt bỏ cái ‎ý‎ thức hệ lỗi thời, đặt lợi ích của dân tộc và tổ quốc lên trên hết và trước hết để thực tâm mở rộng dân chủ, công khai và minh bạch xây dựng nhà nước pháp quyền và mạnh dạn phát huy sức mạnh của xã hội dân sự nhằm huy động ‎ý chí và sáng kiến của dân, tạo ra một động lực mới, thúc đẩy phát triển. Đó là mệnh lệnh của cuộc sống, và cuộc sống sẽ mở đường đi cho chính nó.
Máu của đồng bào và chiến sĩ ta đổ ra trong các cuộc chiến tranh giữ nước đã thấm đẫm  từng tấc đất, thước núi, triền sông, vụng biển sẽ không uổng nếu mệnh lệnh ấy của cuộc sống được thực hiện.
Ngày 16.2.2014
T.L

Copy từ: TS Nguyễn Xuân Diện’ blog


.............

Công an huyện Lấp Vò (Đồng Tháp) thông báo tạm giữ đối với Bùi Thị Minh Hằng

Như thông tin đã đưa, 11 giờ 30 phút ngày 11/2/2014, Bùi Thị Minh Hằng cùng nhiều bà con tín đồ Hòa Hảo đã bị công an huyện Lấp Vò (tỉnh Đồng Tháp) bắt khi đến đến thăm gia đình chị Bùi Thị Kim Phượng, vợ anh Nguyễn Bắc Truyển tại ấp Hưng Nhơn, xã Long Hưng, huyện Lấp Vò, tất cả hơn 20 người

Hôm sau, họ thả và giữ lại 3 người là Bùi Thị Minh Hằng, Nguyễn Thị Thúy Quỳnh và Nguyễn Văn Minh, đưa đến giam ở trại tạm giam An Bình, Tỉnh Đồng Tháp

Hôm nay, Nguyễn Bắc Truyển cho biết, họ bắt thêm anh Nguyễn Văn Hoa - tín đồ PGHH.

Như vậy, trong vụ đàn áp này hiện có 4 người bị bắt giam.

Ngày 12/2/2014, Công an huyện Lấp Vò đã ra thông báo về việc tạm giữ người đối với Bùi Thị Minh Hăng. Lý do tạm giữ ghi “Đã có hành vi tụ tập đông người trên đường giao thông, gây cản trở giao thông nghiêm trọng…”

Tuy nhiên theo những nạn nhân thì họ bị bắt khi đến thăm gia đình chị Bùi Thị Kim Phượng, vợ anh Nguyễn Bắc Truyển. Công an chặn xe lại đánh đập họ hết sức tàn bạo rồi chở về giam ở công an Lấp Vò. 

Như vậy, vẫn là chuyện kẻ phạm pháp ngồi ghế quan tòa để xử những người vô tội.

Chưa rõ Nguyễn Thị Thúy Quỳnh, Nguyễn Văn Minh và Nguyễn Văn Hoa có thông báo tạm giam hay không.



17/2/2014
Tường Thụy

Copy từ: Nguyễn Tường Thụy’ blog


.........

Thấy gì ở ngày chủ nhật vừa qua.


Một sân khấu dựng lên dang dở để chiếm lấy khoảng không. Một đám thanh niên tình nguyện hát một bài hát nhí nhảnh. Một đám sồn sồn rửng mỡ nhảy nhót trong nền nhạc Tàu. Một gã lùn rao giảng về chiến tranh và hòa bình. Cùng lô xích xông mật vụ đứng quay phim....

Không có cảnh bắt bớ thô bạo, chỉ có những hoạt động văn hóa trá hình phá hoại cuộc tưởng niệm ý nghĩa ngày 17/2 của những người dân Việt yêu nước. Một tinh thần thiêng liêng bị một văn hóa tinh thần nhộm nhoạm tấn công ngay giữa trung tâm thủ đô.

 Cơ quan an ninh, cảnh sát không ghi dấu ấn nhiều vào ngày chủ nhật này. Các tin tức trước ngày chủ nhật cho thấy không nhiều người hay đi biểu tình bị sách nhiễu, hoặc sự sách nhiễu không đến mức căng thẳng như mọi lần. Ngay trong ngày chủ nhật bóng dáng của những kẻ trấn áp, gây sự mọi khi đã đứng xa ống kính người dân, nhường chỗ cho một bọn mới tung hoành. Đó là bọn nhảy nhót, ca hát, luyên thuyên về hòa bình, xây dựng đất nước.

Điều đó cho thấy rằng, cơ quan văn hóa truyền thông, tuyên huấn...đứng đằng sau đạo diễn chính kịch bản cuộc phá hoại buổi tưởng niệm ngày chủ nhật vừa qua.

Kịch bản nhảy nhót đàng điếm của bọn sồn sồn và nhí nhố của lũ choai choai chắc chắn hài lòng Trung Quốc gấp bội lần kịch bản bắt về trại Lộc Hà hỏi cung qua quýt cho hết thời gian rồi thả về. Người bị bắt ra khỏi trại Lộc Hà với tinh thần khác hẳn với người tưởng niệm hôm chủ nhật vừa qua ra về. Lúc trước họ bị xúc phạm về thân thể, nếu có sự xúc phạm về nhân phẩm chỉ là đôi co lời qua tiếng lại giữa một vài cảnh sát trẻ thiếu kinh nghiệm. Sự xúc phạm ấy không nặng nề bằng sự xúc phạm ngày chủ nhật 16/2 vừa qua.

Sự xúc phạm vừa qua do những kẻ có nghề văn hóa đạo diễn, viết kịch bản. Bởi thế nó cay đắng cho cả dân tộc chứ không phải riêng cho những người đi tưởng niệm các chiến sĩ ngã xuống ở biên giới phía Bắc năm 1979 trước mũi súng xâm lược của quân bành trướng Bắc Kinh. Cả một thời điểm lịch sử hào hùng chống ngoại xâm đã bị chế nhạo, có lẽ trong mấy ngìn năm chống phương Bắc, chưa một triều đại nào xỉ nhục hình ảnh những người ngã  xuống trong công cuộc chống ngoại xâm ấy như bây giờ.


Phải một tay tổ ngành tuyên giáo, tuyên huấn mới nghĩ ra được chiêu thâm độc đánh thẳng vào lịch sử dân tộc như vậy. Biến một ngày đau thương, mất mát thiêng liêng và ý nghĩa ấy của cả dân tộc bằng những trò rẻ tiền, kệch cỡm nhằm chế nhạo, giễu cợt. Đòn đánh thật hiểm và sâu. Vài cái đánh, đạp của cảnh sát chỉ thoáng qua trong lòng người biểu tình từ buổi trước đến buổi sau là quên béng. Nhưng đòn đánh tinh thần này bản thân người đi tưởng niệm ngày 17/2 vừa qua nói riêng và cả dân tộc nói chung không dễ nhận thấy. Nó là một đòn đánh về tinh thần rất khó nhận, tưởng chỉ là mấy trò nhảy nhót , múa may để ngăn chặn, chiếm không gian của người tưởng niệm thôi. Nhưng thực ra nó còn ghê gớm hơn thế rất nhiều, nó làm cho người dân cảm nhận thấy những hy sinh của những người lính Việt Nam chống TQ khi xưa chả có nghĩa lý gì, cái sự cảm nhận đến mà chính người dân không biết nó đến lúc nào, đến từ đâu. Nó thấm vào trong đầu người dân lúc nào không biết, để họ không thiết tha gì với những nhắc nhở đau thương của lịch sử một thời.

Đây mới chính là '' diễn biến hòa bình '' trên mặt trận tư tưởng. Bởi sự thủ đoạn thâm độc nhằm xâm nhập tàn phá dần tư tưởng chống ngoại xâm ( phương Bắc ) của dân tộc Việt Nam.

Chúng ta hãy đặt địa vị mình là người Trung Quốc, có gì hả hê và khoái trá hơn khi nhìn thấy những trò nhảy múa nhí nhố, nhăng nhít ấy chiếm chỗ của cuộc tưởng niệm ngày 17/2.

Không phải ngẫu nhiên mà các cơ quan báo chí quốc tế họ đưa hình ảnh nhảy nhót đàng điếm ấy. Họ đọc được đằng sau những trò lố bịch ấy. Đó là cả một âm mưu có chiều sâu, có kế hoạch, có bài bản, chiến lược trong mặt trận văn hóa tư tưởng đánh vào tinh thần nhân dân Việt Nam. Nhằm xóa nhòa cuộc xâm lược phi nghĩa của bọn bành trướng Bắc Kinh trong ý thức hệ nhân dân Việt Nam.

Khi tinh thần đã bị hủy hoại, đương nhiên ý chí sẽ không còn.

Khi lời ca Gửi Em Ở Cuối Sông Hồng, Tình Ca Mùa Xuân, Những Đôi Mắt Mang Hình Viên Đạn bị mất hút, thay vào đó là Con Bướm Xuân, Cha Cha Cha, Trống Cơm gào lên trong ngày lịch sử chống Trung Quốc.

Khi đó chúng ta phải học lại bài học lịch sử nguyên sơ,lúc An Dương Vương trên đường trốn chạy gặp lại thần Kim Quy. Nàng Mỵ Châu dù sao cũng là nữ nhi, tình cảm lấn đề ý chí. Còn những kẻ ngày nay đang mở cuộc tấn công tinh thần này, chắc hẳn chúng không hề có tình cảm nào hết.

Kẻ bán rẻ tài nguyên còn nhìn thấy, kẻ bán rẻ con người cũng dễ nhìn thấy. Nhưng kẻ bán tinh thần , văn hóa dân tộc rất khó nhận.  Cũng như kẻ xốc nách bạn quẳng lên xe buýt cũng dễ nhận thấy, nhưng kẻ bắt tâm hồn của bạn mang đi rất khó nhận ra.

Bởi chúng nham hiểm hơn những kẻ xốc nách bạn rất nhiều. Bạn có nhận ra điều ấy trong ngày chủ nhật vừa qua?

Copy từ: Người Buôn Gió’ blog


...........

BÁO NHÂN DÂN CÒN ĐÂU HÀO KHÍ OAI HÙNG CỦA MÙA XUÂN NĂM ẤY ?!


BÁO NHÂN DÂN CÒN ĐÂU HÀO KHÍ OAI HÙNG CỦA MÙA XUÂN NĂM ẤY ?!

MỜI ĐỒNG BÀO ĐỌC LẠI BÁO NHÂN DÂN SỐ RA NGÀY 18/02/1979 QUA LƯU TRỮ CỦA THƯ VIỆN QUỐC GIA: http://baochi.nlv.gov.vn/baochi?a=d&d=Qik19790218&e=-------vi-20--1--img-txIN%7ctxME-nh%C3%A2n+d%C3%A2n-----
- Tuyên bố của chính phủ nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam về cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam của những người cầm quyền Trung Quốc
- Xã luận: Kiên quyết giáng trả bọn xâm lược dã man, bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền thiêng liêng của tổ quốc!
- Bộ trưởng ngoại giao ta gửi điện khẩn cấp tới chủ tịch hội đồng bảo an và tổng thư ký liên hợp quốc
- Bảo vệ từng tấc đất thiêng liêng của tổ quốc. Quân và dân ta trừng trị đích đáng quân xâm lược Trung Quốc trên toàn tuyến biên giới từ Phong Thổ đến Móng Cái...

Tài liệu lưu trữ của Thư viện Quốc gia: 

BÁO NHÂN DÂN, SỐ RA NGÀY 18/02/1979.

 
- Tuyên bố của Chính phủ nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam về cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam của những người cầm quyền Trung Quốc.

- Xã luận: Kiên quyết giáng trả bọn xâm lược dã man, bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền thiêng liêng của tổ quốc!

- Bộ trưởng ngoại giao ta gửi điện khẩn cấp tới Chủ tịch Hội đồng Bảo an và Tổng thư ký Liên hợp quốc

- Bảo vệ từng tấc đất thiêng liêng của tổ quốc. Quân và dân ta trừng trị đích đáng quân xâm lược Trung Quốc trên toàn tuyến biên giới từ Phong Thổ đến Móng Cái ...

Nguồn:http://baochi.nlv.gov.vn/baochi?a=d&d=Qik19790218&e=-------vi-20--1--img-txIN%7CtxME-nh%C3%A2n+d%C3%A2n

Còn đây là tờ báo Nhân Dân ngày 20.3.1979:


Đăng hình này lên chỉ sợ Bộ biên tập báo Nhân Dân ngày nay và các Dư luận viên của Đảng lại giãy đành đạch nhảy chồm chồm kêu rằng ảnh "phô tô sốp" vu cáo báo Nhân Dân đã từng đăng những tin " rất phản động" ảnh hưởng đến tình hữu nghị của hai đảng anh em.

35 năm trước thì đanh thép. 35 năm sau thì rơi dép!


Theo FB Nguyễn Hồng Kiên và Blog Quê Choa

35 NĂM SAU

Hôm nay 17/02 ngày mà cách đây 35 năm tiếng súng của bọn xâm lược Bắc Kinh bắt đầu nổ trên khắp dải biển cương phía Bắc của Tổ Quốc, cuộc xâm lăng của bè lũ bá quyền đã cướp đi gần 60.000 sinh mạng của những người con đất Việt trong công cuộc bảo vệ biên cương bờ cõi ấy.

Vậy mà hôm nay, trên trang nhất tờ báo Nhân Dân điện tử (cơ quan ngôn luận của đcs VN) không hề có một dòng chữ nào để tưởng niệm sự hy sinh mất mát lớn lao ấy của dân tộc.
Nguồn: FB Cường Hoàng Công

Copy từ: TS Nguyễn Xuân Diện’ blog


....................

"NỀU CÒN YÊU NƯỚC THÌ ĐẢNG PHẢI TƯỞNG NIỆM CUỘC CHIẾN VIỆT - TRUNG"


Bất chấp thời tiết mưa lạnh và sự ngăn cản phá của chính quyền, hàng trăm người DÂN vẫn tụ tập tưởng niệm 6 vạn đồng bào và chiến sỹ tử trận trong cuộc chiến chống giặc Tàu năm 1979. Hà Nội, 16.2.2014

"Nếu còn yêu nước, Đảng phải tưởng niệm cuộc chiến Việt-Trung" 

Trọng Thành - RFI

Ngày 17/02/2014 là tròn 35 năm cuộc chiến biên giới Việt-Trung. Gần đến ngày này, có nhiều câu hỏi đặt ra về thái độ của chính quyền Việt Nam trước một sự kiện suốt hàng chục năm nay bị dìm trong im lặng. Trong lúc một số hội nhóm thuộc xã hội dân sự sẵn sàng tổ chức lễ tưởng niệm biến cố này vào ngày mai 16/02, chính quyền dường như vẫn chưa có một động thái chính thức nào. Về vấn đề này, RFI đặt câu hỏi với Luật sư Trần Quốc Thuận, nguyên Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội.

Luật sư Trần Quốc Thuận là một trong những người ký tên vào "Lời kêu gọi nhân kỉ niệm 35 năm đánh tan cuộc chiến tranh xâm lược của Trung Quốc trên biên giới phía bắc nước ta 17.2.1979", được công bố cách đây ít hôm. 

 

RFI : Thưa Luật sư, còn hai ngày nữa là dịp 35 năm ngày xẩy ra một sự biến đặc biệt trong lịch sử Việt Nam : cuộc chiến tranh biên giới Việt – Trung 1979. Được biết Luật sư là người ký tên vào « Lời kêu gọi nhân kỉ niệm 35 năm đánh tan cuộc chiến tranh xâm lược của Trung Quốc… », Luật sư có thể cho biết vì sao Luật sư lại tham gia vào « Lời kêu gọi… » này ?

LS Trần Quốc Thuận : Ngay tên của « Lời kêu gọi… » đã nói lên lý do tại sao tôi tham gia. Vì tôi ủng hộ hoàn toàn nội dung này. Đối với dân tộc Việt Nam thì hàng ngàn năm lịch sử, chưa bao giờ cúi đầu với kẻ thù. Có lần tụt lùi, thì mất nước mình thấy rồi. Trước kia thì có lần chần chừ. Nhưng mà Việt Nam vững vàng lên thì không bao giờ bị mất nước. Lịch sử đã dậy cho một bài học như thế.

Còn bây giờ, có gì mà phải khiếp sợ trước Trung Quốc thế ? Dù thế nào thì Việt Nam cũng đã đọ súng với Trung Quốc năm 1979 rồi. Cho nên, thật sự là Việt Nam nên có sự sòng phẳng. Nhiều người đã trả lời trên đài báo, đã nói rất rõ : Quan hệ chiến lược, quan hệ toàn diện đó là chuyện quan hệ từ đây trở đi. Còn lịch sử vẫn là lịch sử, chứ làm gì xóa nhòa được lịch sử. Xóa nhòa lịch sử là bưng bít, mà làm như vậy là để lại một góc khuất trong lịch sử. Mà người ta tô lên, thì đó là vết nhục trước sự bành trướng của Đại Hán. Cái đó bất cứ người Việt Nam nào cũng không hài lòng. Đảng Cộng sản tự hào rằng, « nhân dân Việt Nam dưới sự lãnh đạo của đảng hoặc theo đảng để làm cách mạng », nhưng thực sự theo đảng làm cách mạng, bởi vì đảng yêu nước kia, đảng đánh ngoại xâm kia, đảng giành độc lập kia, còn đảng cúi đầu thì ai theo ? Cho nên, nếu đảng Cộng sản Việt Nam mà không giữ ngọn cờ yêu nước, ngọn cờ bất khuất, thì liệu cái tính chính danh của đảng có còn hay không ?

RFI : Theo Luật sư, chính quyền Việt Nam sẽ có phản ứng ra sao trước các cuộc tưởng niệm sẽ có thể được tổ chức trong ngày mai hoặc ngày mốt ? 

LS Trần Quốc Thuận : Cách đây vài tháng, tôi cũng gặp một số người lãnh đạo cao nhất của đất nước này, tôi cũng đặt vấn đề : Năm nay là kỷ niệm 40 năm Hoàng Sa bị Trung Quốc chiếm và 35 năm chiến tranh biên giới, thì Việt Nam phải làm thế nào, chớ không người dân họ không chấp nhận đâu !

Cứ giấu diếm như thế, cái thỏa thuận ngầm của hội nghị của Hội nghị Thành Đô 1992 (Luật sư Trần Quốc Thuận muốn nói đến Hội nghị Thành Đô 1990). Vì ai cũng đặt vấn đề đó. Đó là một vết nhơ.

Có phải chăng là bước ngoặt đó cho thấy rằng đảng Cộng sản coi đảng cao hơn là dân tộc không, độc lập dân tộc không ? Mà nếu coi đảng cao hơn độc lập dân tộc, thì sinh mạng của đảng hãy coi chừng !

Dân tộc này chỉ đi theo đảng vì đảng bảo vệ cái độc lập dân tộc, thống nhất toàn vẹn lãnh thổ, chứ không bao giờ đi theo những kẻ quy phục ngoại bang, mà nhất là quy phục cúi đầu trước Trung Quốc cả.

Và những người lãnh đạo đó cũng nói với tôi là phải kỷ niệm chứ ! Mà mình kỷ niệm mà làm sao không ảnh hưởng được lòng dân mà không ảnh hưởng đến ngoại giao. Sau đó, tôi cũng hỏi một người nữa, cũng cấp cao nữa trong B.C.T. (Bộ chính trị đảng Cộng sản Việt Nam), nói là sẽ tổ chức đi thăm viếng mồ mả, tôn vinh mồ mả cho anh em…

Bước đến năm 2014, Việt Nam có một số sự kiện nổi lên, đó là Hiến pháp 2013 về nhân quyền, rồi sự kiện 40 năm Hoàng Sa, rồi sự kiện thứ ba là thông điệp của Thủ tướng, rồi sự kiện thứ tư là cuộc chiến chống tham nhũng đã đi vào cao điểm. Đây là thử thách của « dân chủ », « công khai », « minh bạch », thử thách của chế độ, rất là khắc nghiệt, để xem sự lèo lái ở trên sẽ là thế nào.

Câu trả lời không đơn giản ! Bởi vì, chúng tôi tự hào là dân tộc Việt Nam là một dân tộc rất nhạy bén về chính trị, rất khôn ngoan về chính trị. Vì vậy, cho nên Việt Nam mới có « chiến tranh nhân dân », ít nước trên thế giới có « chiến tranh nhân dân » lắm, chỉ chiến tranh du kích thôi. Chiến tranh nhân dân là mọi người dân đều sẽ đánh giặc, vì họ yêu nước thật sự, thì họ mới dám đánh giặc, mới dám xả thân. Lịch sử đã cho thấy như thế.

RFI : Như Luật sư cho biết, thì như vậy chính quyền cũng có xu hướng nhìn nhận các thực tế của cuộc chiến 17-2-1979, có phải không ? 

LS Trần Quốc Thuận : Về cái đó, thì nhìn thấy có dấu hiệu chuyển biến rõ. Có những chương trình ca nhạc, thơ ca, từ Điện Biên Phủ, Hoàng Sa, Trường Sa và Chiến tranh Biên giới, những chương trình như thế rất hay, họ kết hợp như thế những chiến thắng đó là những chiến thắng gần đây tạo nên cái vẻ vang của dân tộc này. Làm thơ ca, thì đây cũng là dịp dân tộc Việt Nam được thể hiện.

Nhưng không biết có thể hiện được cái tầm không. Bởi vì người ta phản ứng mạnh mẽ nhất, là bởi vì năm ngoái 2013, bên phía biên giới bên kia, các cựu binh Trung Quốc từng tham gia chiến tranh biên giới, tổ chức duyệt binh rầm rộ, xây đài tưởng niệm này kia,… còn Việt Nam thì im re. Nên sau đó, nhiều người đặt vấn đề chất vấn. Kể cả trước Quốc hội cũng đặt vấn đề chất vấn chuyện đó.

Có lần trong một hội nghị nhiều lãnh đạo, tôi cũng nói rồi, bây giờ đi (ra đường) người ta vẽ Hoàng Sa - Trường Sa là của Việt Nam, nhưng trước đây ai mặc áo « Trường Sa – Hoàng Sa của Việt Nam », rồi chống đường 9 đoạn – « No-U » thì bị bắt. Tôi đã nói với các đồng chí lãnh đạo, các vị lãnh đạo đó : « Đã đến lúc các anh phải thả những người bị bắt vì nói chuyện đó ! ». « Điếu Cày » chẳng hạn và nhiều anh em khác. Mời họ về cái hội trường này, tổ chức linh đình ăn uống, rồi nâng ly lên và xin lỗi : « Các anh đã đánh thức những con người ngủ mê và bây giờ chúng tôi cũng bắt đầu thấy mình được biên cương tổ quốc phải giữ, chứ không giữ thì không còn cái gì ! ». Phản bội lại tiền đồ của dân tộc là không thể chấp nhận được, tôi cũng nói thẳng trước các hội nghị lớn của thành phố là như thế. Các ông lãnh đạo lớn ngồi đó, thì thấy họ làm thinh.

Đã đến lúc phải tuyên dương mấy người blogger đó lên, chứ không phải giữ người ta trong tù. Cái đó cũng không trái với Hiến pháp 2013. Đó cũng là vấn đề đáng suy nghĩ.

RFI : Về phía chính quyền, thì dường như cho đến giờ chưa có thông báo chính thức gì về hình thức tưởng niệm ? 

LS Trần Quốc Thuận : Tôi đã nghỉ nhiều năm rồi, nên tôi cũng không nắm được đã có thông báo, có chủ trương gì chưa, đưa tin gì chưa. Nhưng thông qua hệ thống phát thanh truyền hình, tôi cũng thấy có một số chương trình ca nhạc làm nó cũng xập xòa, xập xoạng như thế, nó không chính danh. Đó là cái điều không thể chấp nhận được.

Phải có một cuộc mít tinh thật sự, cuộc mít tinh lớn để lên án và ghi nhớ, như các cuộc mít tinh 30-4, 1-5, ngày Quốc khánh, mít tinh chiến thắng Điện Biên Phủ với thực dân Pháp. Mà Việt Nam cũng quan hệ chiến lược với Pháp, với Mỹ, thì quan hệ mình vẫn quan hệ, kỷ niệm vẫn cứ kỷ niệm thì sao ?!

Trên đài báo ra rả tuyên truyền tội ác của Mỹ và tay sai thế này, thế kia, còn tội ác của Trung Quốc thì đầy rẫy, thấm máu, mà cũng không có một lời nào được lặp lại cả. Năm 1979, trên đài, báo Nhân dân cũng viết đầy đủ hết, bây giờ lại đem dấu đi hết.

Hôm trước, tôi cũng gặp một vị lãnh đạo thuộc hàng cao nhất của đất nước. Xin lỗi là tôi cũng lớn tiếng quát lại. (Người đó bảo) « Nói như thế là khiêu khích ! ». Tôi bảo : « Không phải là khiêu khích, mà nói như thế để thấy Việt Nam đứng thẳng người, chứ không phải cúi gục xuống như quý vị ! ». Tôi đã nói thẳng như thế. Dân tộc Việt Nam này không có cúi đầu đâu, họ đứng thẳng. Còn anh nào cúi đầu, thì liệu anh ấy còn đứng ở đó hay không ? Thì phải tính.

RFI : Về thái độ của chính quyền Việt Nam đối với cuộc chiến biên giới Việt-Trung 1979, nhiều người đặt câu hỏi tại sao chính quyền lại có thái độ không minh bạch và che dấu như vậy ? 

LS Trần Quốc Thuận : Lý giải lớn nhất là bí mật của Hội nghị Thành Đô đến bây giờ cũng chưa công khai ra, tuy rằng một số hồi ký cũng đặt vấn đề đó ra. Người ta cho rằng : "Chính hội nghị Thành Đô !" Thái độ của những người bây giờ (tức nhiều người lãnh đạo – ndr) là muốn tiếp tục để mà cầm quyền, để tiếp tục cai trị, chứ không phải phục vụ nhân dân, dân tộc, đất nước này. Nếu phục vụ dân tộc, đất nước thì phải đứng thẳng người lên chứ, sao lại cà rục, cà rục như thế ?!

Mình biết đấy, trước đây Tự Đức cứ ký nhường nhường rồi mất nước. Cứ lùi là mất nước. Lịch sử dân tộc mấy ngàn năm chứng minh điều đó. Đứng thẳng lên là nhân dân người ta ủng hộ.

Mà nhân dân Việt Nam có sợ hy sinh đâu ? Họ rất sẵn sàng. Nhưng mà có những người đứng cản đường, không cho họ hy sinh. Thì không biết liệu nhân dân có chấp nhận họ hay không ? Tôi nghĩ là không chấp nhận đâu.

RFI : Điều Luật sư nói, nếu diễn tả một cách khác, có phải là việc chính quyền có một thái độ không rõ ràng như vậy (với chiến tranh biên giới 1979) là do muốn dựa vào Bắc Kinh để duy trì chế độ như hiện nay ? 

LS Trần Quốc Thuận : Nếu mình suy thế này thế kia, thì có thể đúng, có thể không đúng. Nhưng bây giờ đề nghị đảng phải công khai, công bố cam kết tại Hội nghị Thành Đô là cái gì ? Tại sao Việt Nam phải cam kết chuyện đó ?

Việt Nam bây giờ khác rồi, đa phương hóa, đa dạng hóa, quan hệ chiến lược hợp tác toàn diện với năm nước Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc, và mười mấy nước khác nữa…

Đã đến lúc không còn giấu cái đấy nữa ! Một cách công khai. Công khai mà cũng nói thẳng rằng : Tôi với anh tuy rằng đồng chế độ, nhưng mà anh thì thái độ như thế, còn Việt Nam, dân tộc này không bao giờ để một tấc đấc, một sải nước cho kẻ ngoại xâm chiếm được. Người Việt Nam sẵn sàng xả thân, ông cha đã dậy điều đó, người Việt Nam bây giờ cũng cam kết điều đó. Cho nên, tất cả những chuyện gì liên quan đến cái đó, chúng tôi phải nói - có thể là – cho « các đồng chí biết ». Chắc « các đồng chí » cũng đọc lịch sử Việt Nam với Trung Quốc rồi.

RFI : Cam kết tại Hội nghị Thành Đô là cam kết bằng chữ viết hay chỉ là cam kết bằng miệng và bằng thái độ ngầm hiểu ? 

LS Trần Quốc Thuận : Bây giờ, cho dù cam kết gì đi nữa, thì cũng phải công bố. Đòi hỏi của chúng tôi, của những người chúng tôi biết, là như thế. Cho dù cam kết bằng gì chăng nữa. Nhưng tôi nghĩ chắc là cam kết bằng giấy. Tôi nhớ là (nhà báo) Huy Đức đã nói rằng bác Phạm Văn Đồng bảo chúng ta đã bị lừa. Tất cả những chuyện đó cũng là nói qua, nói lại thôi. Lịch sử thì phải có bằng chứng.

Đã đến lúc phải đòi hỏi đảng Cộng sản này bạch hóa ra. Nếu không bạch hóa ra, thì người ta nói rằng đảng Cộng sản này chỉ yêu cái đảng này thôi, chứ có yêu nước đâu. Cho nên người ta nói rằng, những gì không bạch hóa là mảnh đất phong phú cho người ta nói đủ thứ chuyện, kể cả xuyên tạc. Người ta nói đủ thứ chuyện thì cũng ráng chịu thôi. (Nếu không muốn thì) anh cứ công khai ra ! Ví dụ như, trong lúc đó, thế này, thế kia, tôi phải thế này, thế kia, nhưng bây giờ… ( ?). Không phải nói như vậy là Trung Quốc nó xua quân nó chiếm đất nước này. Không dễ đâu ! (…).

Mỗi người đều nghĩ, như chúng tôi đều nghĩ : Nếu cái đảng này còn yêu nước, thì phải kỷ niệm 35 năm ngày chiến tranh biên giới một cách đường hoàng. Nếu như cái đảng này mà đã phai mờ, không nắm vững ngọn cờ yêu nước, thì đó là cái điều thất vọng và đừng có mong rằng những người yêu nước tiếp tục ủng hộ đảng.

RFI : Trước khi chia tay với thính giả, Luật sư có thêm chia sẻ gì không ? 

LS Trần Quốc Thuận : Niềm chia sẻ của tôi đó là đồng bào trong nước và cả nước phải sát cánh cùng nhau với nhà cầm quyền, với đảng này để thực hiện đầy đủ những điều đã ghi trong Hiến pháp 2013, nhất là vấn đề đấu tranh vì nhân quyền, nhất là vấn đề đấu tranh chống tham nhũng một mất, một còn, rồi vấn đề công khai minh bạch. Những vấn đề đó là phải nên sát cánh.

Và tôi cho rằng đã đến lúc phải nên đưa ra những giải pháp mang tính cách xây dựng. Đồng bào một số người, kể cả trong nước và nước ngoài, họ hay dùng (một số) cái chữ không hay gì, « chửi rủa » nhau… Cái đó không nên. Đến lúc tiếp tục phải nêu những kiến nghị, giải pháp, để coi sự tiến lên của chế độ này nó như thế nào, phải có lối ra… Mình cho nói. Bây giờ được nói rồi. Ít ra được nói trên mạng.

(…) Cứ nói thẳng là « Anh làm thế này là sai, hứa mà không thực hiện », « anh phải thực hiện ! ». Ví dụ thông điệp của Thủ tướng nói là dân chủ, công khai, minh bạch, yêu cầu đầu tiên nhất, ông nên công khai minh bạch tài sản của ông đi, của vợ con ông đi, của các con trong gia đình ông đi. Đó là con đường công khai minh bạch mà tổng thống các nước Nhật, Hàn Quốc xung quanh đây đều phải làm cả, trên thế giới các nước văn minh đều làm cả. Thì Việt Nam cũng phải làm. Mình phải đòi hỏi như thế.

Cũng như là Hiến pháp nói nhân quyền, thì bây giờ tự do báo chí, báo chí tư nhân, cho tự do biểu tình đi… Tất cả những cái đó phải có luật liền đi. Không thể có những cái gọi là treo, những lời hứa treo, thông điệp treo để tô vẽ hình bóng của mình cho nó sáng sủa.

Cho nên tôi muốn đòi hỏi là tất cả những người đã lên tiếng được, thì nên đòi hỏi những người lên tiếng thực hiện các cam kết của mình, nhất là những cam kết trong Hiến pháp.

RFI xin cảm ơn Luật sư Trần Quốc Thuận đã dành thời gian cho cuộc phỏng vấn.

Copy từ: TS Nguyễn Xuân Diện’ blog


..............