Vũ Duy Phú
Để bàn nghiêm chỉnh và có cái gì đó mới về câu chuyện “Trung Quốc và
Phần còn lại của thế giới”, trước hết xin được nói về một số cái chuẩn
để trên cơ sở đó có thể bàn luận.
1. Đặt vấn đề
Nước ta, Philippines, lãnh thổ Đài Loan, ngay cả Nhật, cũng cần phải
dựa vào Mỹ để chống trả lại Trung Quốc đang “côn đồ hoá” – theo cách nói
của một số nhà nghiên cứu phương Tây (lấy thịt đè người, bất chấp luật
pháp quốc tế, và nhân đạo). Như vậy có nghĩa là chúng ta (Phần còn lại
của thế giới) đang vô tình chấp nhận bàn vấn đề tranh chấp với Trung
Quốc trên cơ sở sức mạnh vật chất thuần tuý của đôi bên? Nhưng trước khi
đi vào chi tiết của phương pháp luận “sức mạnh” này, ta hãy rà lại xem,
có đúng là Trung Quốc đã đuối lý chưa? Có nghĩa, hãy rà lại phương pháp
luận dựa trên “chính nghĩa và phi nghĩa”, “phù hợp pháp luật quốc tế
hay vi phạm pháp luật quốc tế”.
2. Về cái lý
Trong thời kỳ mà toàn thế giới còn sống dưới chế độ phong kiến (không
tự do dân chủ, tất cả thần dân là nô lệ của vua) thì quả thật cần thừa
nhận, Trung Quốc có nền văn minh phong kiến hàng đầu thế giới về mọi
mặt. Như vậy có nghĩa, người TQ “thông minh” hơn hầu hết các dân tộc
khác khi họ đều cùng sống trong/ở trong cái thể chế độc tài mất tự do
dân chủ. Do cái đặc điểm ấy (thông minh hơn trong chế độ không có tự do
dân chủ, trong cuộc sống nô lệ, không có luật pháp của số đông) nên
người TQ muốn
tồn tại được phải rèn rũa để trở thành
bản lĩnh cá nhân và cả dân tộc cái sở trường thâm thuý, mưu kế, xảo quyệt, thậm chí gian giảo đến tàn bạo (có
thể đọc lại các sách cũ cuả TQ mà xem, điển hình nổi tiếng thế giới là
“mưu Tào Tháo; “đánh nhau mà thắng, đã là tài, không đánh mà thắng còn
tài hơn”, bao nhiêu mưu mẹo, xảo quyệt, xấu xa, vô nhân đạo… đều giở ra
hết!)
.
Khi đa số các nước Phương Tây đã chuyển sang chế độ Tư bản (tự do dân
chủ, cạnh tranh và sáng tạo công khai minh bạch trong luật pháp tư
sản), còn Trung Quốc vẫn trụ lại trong chế độ phong kiến (không tự do
sáng tạo và cạnh tranh, không luật pháp hiện đại), thì TQ dần dần trở
nên một nước lạc hậu và hèn kém so với Phương Tây (chứng cớ là thế kỷ
19, đầu thế kỷ 20, TQ đã bị các nước tư bản xâu xé, trở thành nửa thuộc
địa). Từ nửa sau của thế kỷ 20 trở đi (mới hơn nửa thế kỷ), TQ mới thực
sự thoát khỏi chế độ phong kiến, nên cái văn minh, cái khách quan công
khai minh bạch của luật pháp thì TQ chưa hấp thụ được, còn những tàn
tích phong kiến cũ, trong đó có cái bản lĩnh dân tộc thâm thuý đến mức
xảo quyệt, thâm cung, bí mật vẫn chưa bị phai nhạt đi, thậm chí còn được
tận dụng, khai thác tối đa, bù vào những mặt yếu kém hơn của nước mình.
Đó là lý do vì sao trong bang giao quốc tế, TQ luôn luôn tránh né dùng
lý, dùng luật, tránh công khai, và cứ khăng khăng đòi “đàm phán tay đôi”
(đồng thời cố gắng gặp bí mật riêng, coi như một thành công) để dễ bề
vận dụng cái sở trường dùng mẹo, dùng thủ đoạn gian giảo để ăn người –
“ăn” những người quen sống theo luật pháp, công khai, minh bạch, thẳng
thắn, nhân đạo. Chứng cứ: Tại sao TQ là một nước lớn, đàng hoàng như
vậy, mà cứ né tránh việc đa phương hoá, công khai hoá (sợ đưa ra toà án
quốc tế)? Đó phải chăng là, trong vấn đề “TQ và Phần còn lại của Thế
giới”,
chính TQ đã tự thấy cái lý của mình nó đã bị đuối.
Ở đây xin mở ngoặc: nếu đa phương hoá, TQ sợ mình thiểu số vì chỉ có
một phiếu. Vậy anh hãy chia theo nguyện vọng tự quyết của các dân tộc
lớn trên lục địa Trung Hoa, thì anh sẽ có số phiéu nhiều hơn, ít nhất là
5, thậm chí 6 phiếu ngay! Vậy anh không nên chỉ giữ cái gì có lợi cho
mình, né tránh cái gì đúng lý, hợp nhân tâm, nhưng nó có hại theo quan
điểm phong kiến Đại bá của anh!
Tôi không đủ sức để kể ra các dẫn chứng về cái sự đuối lý của TQ
trong các vấn đề tranh chấp biên giới và hải đảo với các nước. Tôi chỉ
đủ sức xem xét cái diễn biến tổng quát của vấn đề, căn cứ theo tập quán
và cách ứng sử của chính anh TQ mà kết luận: TQ rất sợ công khai minh
bạch và đa phương hoá vì anh ấy biết là mình đuối lý rồi.
3. Về sức mạnh vật chất.
Về sức mạnh vật chất thuần tuý. Nếu đánh nhau thật, thì hai bên đều
thiệt hại cực kỳ lớn, đều bị “san bằng bình địa”. Nhưng nếu có bên nào
còn tồn tại một phần, thì đó là Phần còn lại của Thế giới. Riêng đối với
Mỹ, cái này là đã tính dôi ra theo công thức “một chọi một”, thì sau
khi san bằng các thành phố lớn và mọi căn cứ quân sự của TQ, họ vẫn còn
dư ra (tính theo kiểu bốc thuốc) khoảng ½ số tên lửa vượt đại châu và số
bom hạt nhân. Nếu một tàu sân bay đổi lấy một tàu sân bay, thì Mỹ vẫn
còn lại hơn 10 chiếc thì phải.
Về sức mạnh tổng hợp. Trong phần này, nên lấy VN ra để bình luận. Có
hai ý quan trọng nhất: (1) Theo công thức mà bên Mỹ người ta đã nêu:
Trong trường hợp này, thì 1+1+1+1 sẽ lớn hơn 4 rất nhiều. (2) Yếu tố
tinh thần: Người bị đánh (bị bắt nạt, bị xâm lược) bao giờ cũng căm phẫn
biến thành sức mạnh khó tính nổi, so với quân lính của bên phi nghĩa,
tức là lính TQ, vì họ bị xua đi đánh vì các quyền lợi bành chướng mất
nhân tâm của giới cầm quyền.
4. Cuối cùng
Đôi bên đều phải xoay về giải pháp tránh đánh nhau to mà “đọ nhau
về tàí trí” dựa trên nền sức mạnh tổng hợp: Đất nước, khu vực và toàn
cầu (tránh gặp riêng và bàn bí mật tay đôi). Vì vậy mới thấy rõ rằng là:
Việt nam cần phải Dân chủ hoá cho thật khẩn trương, có bài bản vững
chắc (cố gắng theo sát tư vấn của các nhóm ưu tú của đất nước), lấy lại
niềm tin của bè bạn quốc tế mới, và cũ, thì sẽ đảm bảo thắng lợi.
V.D.P.
Tác giả gửi trực tiếp cho:
Bauxite Việt Nam