* Dạng bài thẳng và thật thế này
lâu nay hiếm thấy trên Tạp chí Cộng sản
TCCSĐT
- Từ chức được hiểu xin thôi không làm chức vụ hiện đang giữ. Như
vậy, từ chức chỉ có thể xảy ra ở những người có chức, có quyền. Từ chức một
cách tự nguyện, tự giác là thái độ trung thực với chính mình, biết xấu hổ khi
làm điều trái với đạo lý, đi ngược lại nguyện vọng của cơ quan, tổ chức và cộng
đồng, là biểu hiện của sự cao thượng, dũng cảm, tự trọng.
Hiện nay, vấn đề văn hóa từ chức ở nước ta đang được
nhiều nhà nghiên cứu đề cập đến. Từ chức chỉ được xem là một hành vi có văn hóa
khi người ta tự nguyện và mang lại ý nghĩa tốt đẹp cho xã hội. Ở các nước phát triển,
từ chức là văn hóa hành xử của những người có chức, có quyền và đã trở thành
trách nhiệm của người có chức, có quyền, được dư luận xã hội chấp nhận.
Từ xưa, nước Việt ta có khá nhiều người tài giỏi nhưng
đã treo ấn từ quan như Chu Văn An, Nguyễn Công Trứ, Nguyễn Bỉnh Khiêm,... Các
ông từ chức không phải không làm tròn chức trách, gây tác hại lớn mà phần nhiều
là do khảng khái, không đồng ý với quan điểm của vua. Tuy nhiên, tôi cho rằng,
ở Việt Nam
từ xưa đã có văn hóa từ chức rồi thì chưa hẳn đúng.
Vừa qua, Chính phủ chỉ đạo Bộ Nội vụ nghiên cứu
xây dựng Đề án tiếp tục cải cách chế độ công vụ, công chức, trong đó có việc
nghiên cứu xây dựng các quy định về từ chức của cán bộ, công chức và coi từ
chức - thuộc khía cạnh văn hóa của chế độ công vụ - là một nội dung nằm trong
chương trình tổng thể cải cách hành chính nhà nước giai đoạn 2011 - 2020.
Tại sao Chính phủ lại phải xây dựng các quy định về từ
chức của cán bộ, công chức? Theo tôi là do những nguyên nhân sau đây:
Một là, công
tác tổ chức cán bộ của chúng ta còn yếu kém, nhất là trong việc giáo dục, lãnh
đạo, quản lý đã làm cho một bộ phận không nhỏ cán bộ lãnh đạo, quản lý các cấp
thiếu rèn luyện, tu dưỡng, thực hành liêm chính và thiếu gương mẫu, không làm
tròn chức trách, gây tác hại lớn nhưng hầu như không thấy ai có lời xin lỗi
hoặc từ chức cả.
Hai là, chúng
ta chưa có hệ thống pháp luật quy định rõ trách nhiệm, thẩm quyền của từng vị
trí, nhất là đối với lãnh đạo, quản lý nên thiếu cơ sở để người dân hoặc các tổ
chức, cơ quan giám sát.
Ba là, việc
từ chức hiện nay khó quá nên không thấy ai tự nguyện từ chức nên phải có quy
định, đồng thời ở nước ta hiện nay chưa hình thành văn hóa từ chức. Điều đó có
nghĩa là một bộ phận không nhỏ cán bộ lãnh đạo, quản lý chưa có lòng tự trọng,
thiếu trung thực, ứng xử chưa liêm khiết.
Tại sao việc từ chức lại khó và ở ta chưa có văn hóa
từ chức? Qua nhiều ý kiến của các nhà nghiên cứu có thể khái quát như sau:
- Chức tước thường đi đôi với quyền lực, thường gắn
với lợi ích, bổng lộc, đặc quyền, đặc lợi. Nếu từ chức có nghĩa sẽ không còn gì
cả.
- Học để “làm quan” đã ăn sâu, bén rễ trong tâm thức
người Việt và vì thế truyền thống coi “làm quan” là một sự thành đạt cao nhất.
- Dư luận xã hội chưa được định hướng để đồng tình hay
ủng hộ việc tự nguyện từ chức. Nếu ai đó là đảng viên thì viện dẫn đây là nhiệm
vụ Đảng giao, nếu từ chức lại coi là không có tinh thần đảng viên, phai nhạt lý
tưởng, giảm sút ý chí chiến đấu…, từ chức là để trốn tránh trách nhiệm, để
thoát tội, để hạ cánh cho an toàn…
Rõ ràng, quyền lực thể chế nào cũng liên quan tới lợi
ích cá nhân. Một khi động cơ lợi ích cá nhân lớn đến mức, nhà tư sản “sẵn sàng
treo cổ khi lợi nhuận tới 300% - Các Mác”, thì người có quyền, có chức càng
không thể dễ dàng từ bỏ nó, nếu quyền lực chính là phương tiện có thể “vinh
thân, phì gia”.
Văn hóa từ chức là một dạng văn hóa cá nhân của những
người có chức, có quyền. Họ được cơ quan, tổ chức và xã hội tôn trọng khi ở họ
có nhân cách đạo đức, biết lãnh đạo bằng tấm gương. Nếu không có nhân cách và
gương mẫu thì không thể thuyết phục được mọi người. Để có văn hóa từ chức theo
tôi cần:
- Phải có hệ thống pháp luật quy định rõ trách nhiệm,
thẩm quyền của từng vị trí, nhất là đối với các chức danh lãnh đạo, quản lý.
Xây dựng các quy định về từ chức của cán bộ, công chức phải dựa trên nền tảng
cải cách, xây dựng được quy chế công chức thật chuẩn về tiêu chuẩn của từng
chức vụ, từng vị trí công tác.
- Đẩy mạnh tuyên truyền trong xã hội về văn hóa từ
chức; nên khuyến khích sự tự nguyện từ chức và đánh giá cao những người có đủ
dũng khí, lòng tự trọng, biết liêm sỉ tự nguyện từ chức, đồng thời định hướng
dư luận xã hội cũng không nên nặng nề đối với những người tự nguyện từ chức.
- Bản thân cán bộ lãnh đạo, quản lý cần phải tự nhận
thức rằng chức vụ không chỉ đi liền với quyền lợi, mà cao hơn phải thấy chức vụ
đi liền với trách nhiệm, với tinh thần, thái độ cống hiến, hy sinh.
Việc từ chức tự nguyện của người có chức, có quyền sẽ
tạo cơ hội cơ cấu lại, kiện toàn đội ngũ cán bộ của cơ quan, tổ chức nghĩa là
tạo ra sự hợp lý tốt hơn trong xã hội. Điều đó giúp những người thực sự có nhân
cách, tài giỏi, có trình độ, năng lực thực tiễn có thể phát huy cao nhất năng
lực của mình nếu ở đúng vị trí, đồng thời cũng giúp cho cơ quan, tổ chức và xã
hội tránh được những thiệt hại không đáng có.
Văn hóa có mặt trong tất cả những hoạt động sống của
con người và là tất yếu của cuộc sống, thế nên, văn hóa từ chức cũng biểu hiện
sự tất yếu của cuộc sống. Thiết nghĩ, từ chức sớm trở thành cách ứng xử bình thường
trong đời sống lãnh đạo, quản lý ở nước ta, đồng thời, văn hóa từ chức cũng từ
đó mà hình thành và phát triển./.
Quyền
Duy