Lâu nay có nhiều người góp ý rằng tôi chỉ viết toàn bài đả kích,
trách móc hoặc châm biếm, chế diễu thiếu xây dựng. Chia sẻ với những
góp ý ấy, hôm nay tôi viết một bài mang tính xây dựng.
Vừa rồi cụ Tổng Trọng tỏ ra phiền trách có một bộ phận thanh niên ít quan tâm đến tình hình đất nước trong
bài phát biểu tại đại hội đoàn TNCSHCM. Cụ phiền trách như vậy nhưng cụ
lại không nói cụ thể quan tâm đến tình hình đất nước là quan tâm đến
những vấn đề gì. Cụ không nói cụ thể ra thì làm sao thanh niên mà nhất
là thanh niên đoàn viên chỉ quen làm theo chỉ thị cụ thể từng việc từ
cấp trên, biết mình phải quan tâm đến đất nước như thế nào để khỏi bị
phiền trách.
Do sự thiếu sót đó của cụ Tổng, nhà văn Nguyễn Quang Lập đã nhanh nhẫu
viết bài chỉ ra cụ thể hai vấn đề về tình hình đất nước đang nổi cộm mà
thanh niên cần quan tâm là: Chủ quyền biển Đông và nạn tham nhũng. Rồi
nhà văn trách cứ cụ Tổng rằng ai tỏ ra quan tâm đến hai vấn đề đó là bị
gây khó dễ hoặc bị đàn áp ngay thì làm sao thanh niên dám quan tâm được.
Trên blog Quê Choa
của mình, nhà văn NQL đã đưa những hình ảnh cụ thể những thanh niên
quan tâm đến chủ quyền biển đảo bị đàn áp dã man ra sao và cả những
hình ảnh đe nẹt bất cứ ai quan tâm đến việc chống lại quốc nạn tham
nhũng. Nhưng mà thôi, chúng ta không còn thời gian để mà ngồi trách móc
nhau nữa. Hãy cùng nhau ngồi lại góp phần với đảng và nhà nước đưa ra
giải pháp làm sao lôi cuốn thanh niên quan tâm đến tình hình đất nước.
Theo tôi thì tình hình đất nước hiện nay nổi cộm lên ba vấn đề bức thiết như sau:
- Quốc nạn tham nhũng
- Quốc nạn ngoại xâm
- Quốc nạn khủng hoảng đường lối phát triển
Quan tâm đến tình hình đất nước là trước hết phải quan tâm đến ba vấn đề bức thiết đó.
Nạn tham nhũng đã phát triển lên quy mô rộng lớn đang gây ra những thiệt
hại to lớn cho đất nước, làm xã hội đảo điên. Tham nhũng đã trở thành
quốc nạn, nếu không ngăn chận hiệu quả thì đưa đến nguy cơ tiêu vong đất
nước.
Trung cộng càng ngày càng lấn tới, liên tục vừa uy hiếp vừa vút ve nhà
nước và nhân dân ta để cưỡng đoạt biển Đông trong nay mai bằng biện pháp
hòa bình. Mất chủ quyền biển Đông thì nguy cơ mất nước rất cận kề.
Con đường phát triển đất nước theo cơ chế thị trường định hướng XHCN qua
thời gian đã đi vào bế tắc trên thực tiễn. Đất nước rơi vào khủng hoảng
nghiêm trọng chưa từng có, không có lối thoát ra, nợ nần ngập đầu. Hiện
nay nợ công lên gần 130 tỷ USD, nghĩa là mỗi công dân Việt Nam vừa
chào đời, còn khóc oe oe, chưa biết gì hết, đã gánh trên vai món nợ
1.500 đô la. Không tìm ra con đường phát triển nào khác tốt hơn để thay
cho con đường sai lầm vừa qua thì khủng hoảng kéo dài không lối thoát,
đưa đến sụp đổ kinh tế kéo theo sự sụp đổ của đất nước.
Để thanh niên quan tâm đến tình hình đất nước thì phải hướng thanh niên
quan tâm đến ba vấn đề bức thiết trên. Cụ Tổng đã nhắc nhở, gợi ý
mở đường rồi thì đoàn TNCSHCM nên mạnh dạn đẩy mạnh các hoạt động thu
hút sự quan tâm của thanh niên vào các vấn đề đó.
Hoạt động thu hút thanh niên hữu hiệu và đông đảo nhất là tổ chức các
cuộc mit tinh, hội thảo về ba chủ đề trên. Tổ chức tại sân trường phổ
thông, tại giảng đường đại học, tại các nhà văn hóa thanh niên, tại các
nhà hát trung tâm, tại các quảng trường, tại các công viên.... Nếu đoàn
TNCS không dám làm hoặc không biết cách làm thì hãy để cho thanh niên
quần chúng tự làm. Tại các buổi hội thảo hoặc mit tinh, cần khuyến khích
thanh niên lên phát biểu suy nghĩ của mình về các vấn đề bức thiết của
đất nước. Hãy cho phép các diễn giả, các học giả, các chuyên gia tự do
tổ chức các buổi nói chuyện, các buổi diễn thuyết về ba chủ đề trên tại
bất cứ nơi đâu thuận tiện để lôi cuốn thanh niên đến nghe.
Khi thanh niên tham gia vào các hoạt động lành mạnh ấy thì công an
không được lập hồ sơ đen, theo dõi, đàn áp, bắt bớ. Tương tự cũng
không được làm như vậy đối với các diễn giả, học giả và các chuyên gia.
Bên cạnh đó, báo chí, truyền hình nên bớt đi những trang mục về ăn chơi,
nhảy múa, cướp hiếp, khoe hàng, khoe giàu của các sao...để mở các
diễn đàn cho thanh niên và cho mọi giới tham gia bàn luận về các chủ đề
bức thiết của đất nước...
Ủa, tại sao những việc cần thiết và đứng đắn như vậy mà bất cứ nhà nước
chính nghĩa nào trên thế giới cũng khuyến khích làm và đã làm từ hàng
mấy trăm năm qua thì bây giờ, tôi lại đưa ra thành giải pháp mới mẻ nhỉ?
Quả là tôi lẩm cẩm mất rồi. Xin lỗi đảng, nhà nước và mọi người.
Cố viết bài có tính xây dựng mà cũng đ. xây dựng được.
Copy từ: Huỳnh Ngọc Chênh