Lê Hiếu Đằng
Sau khi bài viết Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh của tôi và bài viết Phá xiềng
của nhà báo Hồ Ngọc Nhuận đăng tải trên các trang mạng, một số bạn bè,
đồng đội, nhân sĩ trí thức, nhà báo..., hoặc qua điện thoại hoặc gặp
trực tiếp tôi đặt một số vấn đề, khiến tôi thấy cần làm rõ thêm về những
suy nghĩ của mình.
Trong tình hình đặc biệt cần
có những biện pháp đặc biệt, những liệu pháp “sốc” để đẩy nhanh quá
trình phát triển theo chiều hướng dân chủ, tiến bộ để hội nhập thực sự
vào dòng chảy hiện nay trên thế giới.
Tôi còn
nhớ cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt đã nói ý này trong một cuộc gặp gỡ với một
số nhân sĩ, trí thức và anh em trong phong trào đấu tranh của sinh viên
học sinh trước năm 1975, được thường xuyên tổ chức vào ngày 30 tháng 4
hàng năm – ngày mà theo cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt “có triệu người vui, có
triệu người buồn”.
Thế thì tình hình đặc biệt
hiện nay là gì? Có thể nói một cách khái quát là Việt Nam đang rơi vào
một cuộc tổng khủng hoảng sâu sắc và toàn diện trên tất cả các lãnh vực
mà nhiều chuyên gia, nhiều nhân sĩ, trí thức, nhà báo trong cũng như ở
nước ngoài đã phân tích. Tôi chỉ xin nêu một số tình hình sau đây.
Nền
kinh tế của chúng ta đang trên bờ vực thẳm do nhiều nguyên nhân mà
nguyên nhân chủ yếu là do sự lãnh đạo và điều hành yếu kém của Đảng và
Nhà nước Việt Nam. Đặc biệt, những tập đoàn, những nhóm lợi ích đang
càng ngày lũng đoạn, chi phối nhà nước một cách nghiêm trọng; tệ nạn
tham nhũng, lãng phí tràn lan không thể nào ngăn chận, làm thất thoát
không biết bao nhiêu của cải, tài sản của nhân dân. Về vấn đề này, nhiều
bài báo, nhiều phát biểu của các chuyên gia kinh tế trong nước và ở
nước ngoài đã phân tích một cách sâu sắc với những cứ liệu cụ thể, tôi
không nói gì thêm.
Đạo đức xã hội, trong đó
những giá trị truyền thống của dân tộc, của gia đình bị xoáy mòn dữ dội
trước lối sống thực dụng, giả dối, chạy theo chức vụ, đồng tiền của đông
đảo cán bộ, đảng viên và một bộ phận nhân dân. Đặc biệt hai lãnh vực
liên quan đến sự hình thành nhân cách và thể chất con người là giáo dục
và y tế ngày càng bị thương mại hóa một cách tàn nhẫn, nên đã xuống cấp
nghiêm trọng và toàn diện, không phương cứu chữa.
Sự
phân hóa xã hội giàu nghèo ngày càng dữ dội. Một bộ phận nhỏ giàu lên
nhờ tham nhũng, buôn lậu, mua quan bán tước. Còn đại bộ phận nhân dân,
nhất là nông dân, công nhân, những người lao động, cuộc sống vô cùng khó
khăn, mất đất mất nhà, phải ly hương khắp nơi, đôi lúc phải cho con em
đi lao động nước ngoài như một lối thoát cho gia đình. Thậm chí một số
nữ thanh niên rơi vào những địa ngục lao động tình dục đầy thương tâm,
mất đi phẩm giá, danh dự của những công dân Việt Nam mà nhà nước phải có
trách nhiệm bảo hộ.
Đảng Cộng sản Việt Nam đang
rơi vào tình trạng khủng hoảng về lý luận và đường lối nghiêm trọng,
với một nền “chính trị cường quyền” – chữ mà Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng
ám chỉ đường lối chính trị của Trung Quốc hiện nay nhưng đau xót thay,
lại được áp dụng triệt để cho nhân dân Việt Nam. Vì vậy Đảng Cộng sản
Việt Nam ngày càng xa dân, mất lòng dân, không có khả năng tự điều
chỉnh, thay đổi. Với kinh nghiệm của một người hoạt động trong hệ thống
chính trị hiện nay dưới sự lãnh đạo “toàn diện và tuyệt đối” của Đảng
Cộng sản Việt Nam trong nhiều năm, tôi xin chứng minh khả năng tự điều
chỉnh, thay đổi của Đảng Cộng sản Việt Nam là không có, hoặc nếu có thì
phải có những điều kiện nhất định.
- Lúc tôi còn
là Phó Chủ tịch thường trực và là Ủy viên Đảng đoàn Mặt trận Tổ quốc
Việt Nam TP HCM, có buổi làm việc với ông Lê Quang Đạo, lúc đó là Chủ
tịch Đoàn Chủ tịch Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và ông
Phạm Văn Kiết (Năm Vận), Phó Chủ tịch kiêm Tổng thư ký của Mặt trận
Trung ương. Trong cuộc họp, hai ông đặt vấn đề: Trong hệ thống chính trị
hiện nay, Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, một tổ chức chính trị xã hội rộng
lớn bao gồm nhiều giai cấp, nhiều tôn giáo, dân tộc (theo điều lệ của
Mặt trận Tổ quốc Việt Nam) cần phải giữ vai trò “đối trọng” để giám sát
chính quyền, ngăn chận khuynh hướng độc đoán, bè phái, tham nhũng. Hai
vị nói rất say sưa về vấn đề này. Tôi và các vị trong Đảng đoàn và Ban
Thường trực Mặt trận Tổ quốc Việt Nam TP HCM rất phấn khích, đồng tình.
Nhưng một thời gian sau, được biết chủ trương về vai trò “đối trọng” của
Mặt trận Tổ quốc Việt Nam đã bị phê phán kịch liệt và có lệnh không
được phép nhắc lại nữa. Ông Lê Quang Đạo cũng được cho về nghỉ vì đã dám
có chủ trương nói trên.
- Cách đây vài năm, lúc
ông Phạm Thế Duyệt, nguyên Thường trực Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt
Nam, làm Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, cũng có một đề án “Về vai
trò giám sát và phản biện xã hội Việt Nam” gởi qua Ban Bí thư Đảng Cộng
sản Việt Nam, nhưng đề án này cũng bị xếp xó cùng với luật lập hội...
-
Gần đây nhất là qua việc sửa đổi Hiến pháp năm 1992, đề nghị 7 điểm và
bản dự thảo một hiến pháp mới, Hiến pháp năm 2013 của 72 nhân sĩ trí
thức của cả nước đã được hàng vạn người ký tên đồng tình ủng hộ và những
ý kiến có thể gọi là “tiến bộ” của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và Hội
đồng chính phủ đều bị lờ đi và dự thảo lần thứ tư trình trước Quốc hội
vừa rồi có những điều còn lạc hậu thụt lùi hơn cả Hiến pháp năm 1992,
nhất là quyền sở hữu đất đai, vấn đề lực lượng vũ trang. Về bản dự thảo
lần thứ tư này, 40 vị nhân sĩ trí thức đã ra tuyên bố phê phán thẳng
thừng, không còn nói một cách tế nhị như trong đề nghị 7 điểm, mà nói
thẳng phải bỏ điều 4 Hiến pháp, phải thực hiện chủ trương đa nguyên đa
đảng, phải thay đổi thể chế, v.v. Phải nói đây là những ý kiến quyết
liệt nhất từ trước đến giờ của các nhân sĩ trí thức trong cả nước. Lãnh
đạo Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn không nghe, như trước đây họ đã không
nghe những ý kiến tiến bộ và rất xây dựng của những người đã từng đảm
đương những trọng trách trong Đảng và nhà nước như Trung tướng Trần Độ,
Trung tướng Đặng Quốc Bảo, nguyên Ủy viên Bộ Chính trị và nguyên Chủ
tịch Quốc hội Nguyễn Văn An, và nhiều người nữa. Họ dùng phương châm làm
ngơ, không nghe, không thấy để tiếp tục củng cố Đảng, ngỏ hầu “một mình
một chợ” muốn làm gì thì làm, đưa đất nước đến bờ vực thẳm.
-
Ngoài những sự kiện trên, chủ trương của Đảng Cộng sản Việt Nam là tạo
ra một tầng lớp cán bộ, một loại “giai cấp mới” với nhiều đặc quyền đặc
lợi để vì lợi ích cá nhân và gia đình mà sống chết bảo vệ chế độ. Chủ
trương phát triển Đảng trong trường học là minh chứng cho việc này. Cho
phát triển Đảng trong các trường trung học, đại học sẽ phá vỡ môi trường
sư phạm, làm xấu đi quan hệ giữa thầy và trò. Trong một trường học, một
lớp học thầy ngoài Đảng còn trò là đảng viên thì còn thể thống gì trong
quan hệ giữa thầy và trò. Đoàn Thanh niên Cộng sản là lực lượng “kềm
kẹp” học sinh sinh viên mà việc một số sinh viên trường Đại học Luật lập
blog “Bảo vệ công lý cho Đoàn Văn Vươn” bị Đoàn Thanh niên Cộng sản của
trường này dùng nhiều biện pháp ngăn cản, đe dọa là một ví dụ. Hoặc
hiện nay con đường tiến thân của thanh niên để leo nên những nấc thang
quyền lực, nấc thang xã hội là về phường xã công tác, vo tròn, luồn cúi,
vân vân, dạ dạ để được kết nạp vào Đảng – bước đầu tiên để họ tiến thân
vào nấc thang danh vọng. Họ biết rằng trong chế độ hiện nay không đảng
viên là không được cất nhắc đảm nhận những chức vụ quan trọng cho họ có
quyền hành để nhận quà cáp, hối lộ. Nhiều quan chức giữ vai trò chủ chốt
trong chính quyền của TP HCM hiện nay là từ con đường này mà đi lên. Vì
vậy trình độ của họ rất kém, thiếu hẳn văn hóa cơ bản, chẳng biết gì về
xã hội nhân sự, xã hội công dân, tuyên ngôn Nhân Quyền và các nền văn
hóa, triết học của thế giới, nền tảng của tri thức nhân loại hiện nay.
-
Điều nghiêm trọng hiện nay là nền Độc lập Dân tộc, toàn vẹn lãnh thổ mà
đồng bào, chiến sĩ chúng ta qua nhiều thế hệ đã hy sinh biết bao xương
máu mới giành lấy được, nay bị đe dọa nghiêm trọng bởi nhà cầm quyền Bắc
Kinh mà bản chất bành trướng, xâm lược không hề thay đổi. Đảng Cộng sản
Việt Nam đã nhượng bộ nhiều trong hội nghị Thành Đô năm 1990. Đây là cơ
sở cho chánh quyền Bắc Kinh mưu toan độc chiếm Biển Đông, thực tế là đã
chiếm hẳn Hoàng Sa và một số đảo thuộc quần đảo Trường Sa của chúng ta
và nay vẫn tiếp tục ngang ngược bắt bớ, truy đuổi cướp bóc ngư dân của
chúng ta đang đánh bắt trong những ngư trường truyền thống. Thật là khó
hiểu khi Đảng và nhà nước Việt Nam cho Trung Quốc triển khai lực lượng,
tuy gọi là dân sự dưới chiêu bài các dự án kinh tế, ở các vùng chiến
lược trọng điểm như Tây Nguyên, các vùng rừng núi phía Bắc, miền Trung
và đến cả Cà Mau của đồng bằng sông Cửu Long. Họ biến những khu vực đó
thành vùng riêng của họ, không cho người Việt Nam bén mảng vào. Một khi
có biến, “đạo quân thứ 5” này sẽ là một lực lượng làm chúng ta không kịp
trở tay mà kinh nghiệm trong những ngày đầu cuộc xâm lược của bành
trướng Bắc Kinh năm 1979 ở các tỉnh biên giới phía Bắc là những kinh
nghiệm đầy máu và nước mắt của cán chiến sĩ, đồng bào ta. Càng khó hiểu
hơn khi Đảng và nhà nước Việt Nam lại cấm hoặc lờ đi trong một thời gian
rất dài việc tổ chức các ngày tưởng niệm những người đã hy sinh trong
cuộc chiến bảo vệ tổ quốc này.
Những điều nêu
trên chứng minh rằng Đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay đã không còn là
đảng cách mạng như trước đây nữa, mà đang trở thành yếu tố ngăn cản sự
phát triển của đất nước, đưa đất nước chúng ta vào một cuộc tổng khủng
hoảng toàn diện chưa có lối ra. Gần 40 năm là thời gian quá đủ cho một
nước “cất cánh” như các nước trong khu vực. Chủ trương đấu tranh giai
cấp, chuyên chính vô sản và chủ nghĩa lý lịch cùng với việc không thực
tâm thực hiện chính sách hòa hợp, hòa giải dân tộc, làm hạn chế sức mạnh
đoàn kết dân tộc, một yếu tố cực kỳ quan trọng để phát triển đất nước
cũng như để chống lại sự bành trướng của bọn xâm lược Bắc Kinh. Tôi và
nhiều bạn bè đồng đội khác cho rằng nguyên nhân chính là vai trò độc
đảng của Đảng Cộng sản, không có những lực lượng xã hội khác thực sự làm
đối lập, đối trọng để giám sát, ngăn chận sự lạm quyền, lộng quyền và
các chủ trương chính sách của Đảng Cộng sản đi ngược lại lợi ích của
quần chúng, của đất nước. Vì vậy đã đến lúc phải đẩy mạnh sự phát triển
của xã hội dân sự, xã hội công dân, trong đó có các tổ chức chính trị
độc lập và cùng tồn tại với Đảng Cộng sản và đấu tranh qua các cuộc bầu
cử công khai hợp pháp có sự quan sát của quốc tế. Sự ra đời của Đảng Dân
chủ Xã hội hay một đảng hợp pháp nào đó là lẽ đương nhiên, phù hợp với
sự phát triển hiện nay của một nước dân chủ thực sự. Đây là biện pháp
đặc biệt để giải quyết một tình hình đặc biệt dù cho có gây “sốc” đối
với đảng cầm quyền hiện nay. Việc rời bỏ hàng ngũ Đảng Cộng sản Việt Nam
của nhiều đảng viên vừa qua cũng như hiện nay là để không còn ràng buộc
gì nữa với 19 điều cấm đảng viên, tước đoạt một số quyền công dân cơ
bản, mà Đảng Cộng sản đã tùy tiện đặt ra, để trở thành những công dân tự
do.
Sau năm 1975 trong giới công giáo có một
bài hát rất hay “Trước khi là người công giáo tôi đã là người Việt Nam”.
Trước khi trở thành đảng viên Cộng sản, chúng tôi là người Việt Nam. Dù
quá khứ như thế nào, khuynh hướng ra sao, chúng ta đều là người Việt
Nam, đều có chung một mục đích là đấu tranh để xây dựng một nước VIỆT
NAM ĐỘC LẬP - TỰ DO - HẠNH PHÚC.
Vậy tình hình
đã chín muồi để đặt vấn đề này chưa? Một số người đặt vấn đề với tôi như
vậy. Tôi và nhiều người nữa thấy tình hình đã chín muồi, khẩn cấp lắm
rồi, nếu không tích cực giải quyết thì Việt Nam sẽ rơi vào cuộc tổng
khủng hoảng triền miên, không loại trừ nguy cơ sụp đổ, nhất là trước áp
lực ngày càng nặng nề của Trung Quốc, một nước láng giềng rất tráo trở,
muốn biến nước ta thành một bộ phận, hoàn toàn phụ thuộc họ. Đây là nguy
cơ thực sự.
Còn giải thiết rằng tình hình chưa
chín muồi thì lại càng phải đấu tranh để nhanh chóng thay đổi thể chế,
từ chế độ độc tài toàn trị sang chế độ Dân chủ Cộng hòa, phát triển xã
hội dân chủ, xã hội công dân với những lực lượng chính trị độc lập để
qui tụ quần chúng ngõ hầu đấu tranh kềm chế, giám sát đảng cầm quyền một
cách có hiệu quả. Nếu chưa chín muồi thì chúng ta chủ động làm cho nó
chín muồi, chứ chẳng lẽ khoanh tay thụ động ngồi chờ cho nó chín muồi
sao? Không thể có thái độ ngồi chờ sung rụng như vậy được. Chúng ta đã
ngủ một giấc ngủ dài, làm ngơ trước những cái ác, cái xấu, cái bất công.
Trước nỗi khổ của những người dân mất tự do, mất nhà, mất đất, chúng ta
phải thức tỉnh, không thể chần chừ được nữa. Để đất nước rơi vào tình
hình hiện nay có phần trách nhiệm của giới “sĩ phu”. Vậy đã đến lúc giới
sĩ phu trong cả nước phải lãnh trách nhiệm đứng lên, dõng dạc và hiên
ngang đi đầu trong cuộc đấu tranh này. Chẳng lẽ chúng ta không thấy xấu
hổ trước tấm gương sinh viên Phương Uyên, người con gái 21 tuổi trong
phiên xử của tòa án phúc thẩm tại Long An vừa qua hay sao? Trước áp lực
của xã hội, của quần chúng, tòa án phúc thẩm buộc phải xem xét lại bản
án và Phương Uyên được trả tự do ngay tại tòa. Đây là một kết quả ngoạn
mục, ít ai nghĩ đến. Nếu chúng ta cứ thụ động ngồi chờ cho tình hình
chín muồi thì chắn hẳn bản án sẽ khác đi. Bất cứ cuộc đấu tranh nào, qui
luật chung là đều có những “đột phát khẩu” để phá rào cho quần chúng
tiến lên. Sẽ có hy sinh mất mát nhưng chúng ta phải chấp nhận.
Một
vấn đề nữa là quá trình ra đời và phát triển một tổ chức chính trị, kể
cả một đảng chính trị, không thể một ngày một bữa mà có ngay.
Đọc bài viết Phá xiềng
của nhà báo Hồ Ngọc Nhuận, nhiều người hỏi là Đảng Dân chủ Xã hội đã có
trên thực tế chưa. Thực ra bài viết của nhà báo Hồ Ngọc Nhuận chỉ nêu
ra một ý tưởng để mọi người cùng suy nghĩ. Chứ thực ra việc thành lập
một tổ chức chính trị nào, kể cả Đảng Dân chủ Xã hội, đều phải theo một
qui trình nhất định. Chúng ta chủ trương đây là một việc làm công khai,
hợp pháp nên trước tiên phải thành lập một ban vận động để sơ thảo cương
lĩnh, điều lệ để có cơ sở cho các tầng lớp nhân dân hiểu rõ tổ chức này
như thế nào, đường hướng ra sao để ủng hộ hoặc không ủng hộ và cũng là
cơ sở khi đăng ký với chánh quyền để họ xem đây có phải là một tổ chức
khủng bố, phản động, như ngôn ngữ hiện nay họ thường dùng, hay không hay
đây là một tổ chức có đường hướng tuy khác với Đảng Cộng sản Việt Nam
nhưng không có gì đi ngược lại lợi ích của đất nước, của dân tộc, có thể
cùng song song tồn tại với Đảng Cộng sản và các tổ chức chính trị khác.
Chủ trương của chúng ta là hòa bất bạo động, chống lại các hành động
quá khích, khủng bố, vũ trang lật đổ. Chúng tôi tin rằng việc làm đúng
đắn của chúng ta sẽ được sự ủng hộ của đông đảo các tầng lớp quần chúng,
tuy bây giờ là đa số “thầm lặng”, những đến một lúc nào đó có điều kiện
sẽ trở thành một lực lượng đấu tranh hùng hậu để xây dựng một nước VIỆT
NAM HÒA BÌNH, ĐỘC LẬP, THỐNG NHẤT, TIẾN BỘ XÃ HỘI VÀ VĂN MINH, một khát
vọng sâu xa mà nhiều thế hệ cha ông chúng ta đã mơ ước.
Cho nên đây là một quá trình vận động. Hiện nay chúng ta đang trong quá trình vận động.
Những điều tôi viết trong bài này cũng như bài Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh
là lời tâm huyết mà tôi đem cả tim óc để bộc bạch cho bạn bè, đồng đội
và những người đã cùng nhau chiến đấu trước hoặc hiện nay, cũng như
những người chưa quen biết trong và ngoài nước. Bệnh tôi chưa biết sẽ
diễn biến ra sao, nhưng tôi hạnh phúc được nhiều người – kể cả có vị
lãnh đạo cao của Đảng, Nhà nước – thăm hỏi, chăm sóc, có người còn cho
những loại thuốc quý. Trong tình hình bất an hiện nay, nếu biết đâu tôi
bị một tai nạn nào đó thì xin mọi người xem đây như những gì tôi để lại
cho những người thân trong gia đình, những người mà tôi thương yêu, cho
bạn bè, đồng đội và cho đời. Đó là tâm nguyện của tôi, rất mong mọi
người hiểu cho.
Sài Gòn, ngày 18 tháng 8 năm 2013
L. H. Đ.
..................