Theo như nội dung bài viết này thì thủ tướng trao đổi trực tiếp bằng
điện thoại với chánh văn phòng phủ tổng thống Hoa Kỳ. Bức ảnh minh họa
cho thấy thủ tướng đang cầm ống điện thoại để trao đổi.
Bài báo không nói thời gian điện đàm là bao lâu. Nhưng theo như nội dung
thì có rất nhiều vấn đề quan trọng hai bên đã trao đổi. Thậm chí là
trao đổi'' cụ thể các biện pháp thúc đẩy '' và nhiều vấn đề khác nữa.
Suy ra cuộc điện thoại không hề ít thời gian, nếu từng ấy nội dung, toàn
những nội dung chứa quyết sách quan trọng đến chiến lược kinh tế, đối
ngoại của đất nước. Không thể vài chục phút là xong. Vì thủ tướng trao
đổi cũng phải qua phiên dịch, như thế thì thời gian nói chuyện lại càng
lâu hơn. Nói truyện trực tiếp thế này , phát ngôn của một nguyên thủ
cũng cần phải suy tính, về đầu óc lại càng mệt mỏi.
Một cuộc điện đàm quan trọng và chắc chắn nhiều thời gian như thế, liệu
thủ tướng cầm ống nghe lâu vậy có mỏi tay không.? Nhất là ngồi mãi tư
thế trang trọng như vậy để đàm thoại. Chứng tỏ thủ tướng phải có sức
khỏe phi thường. Nếu không tin, bạn cứ ngồi như thế cầm điện thoại buôn
mấy tiếng đồng hồ là biết ngay.
Hay là cuộc điện đàm chỉ ngắn ngủi câu chào, câu hỏi thăm, vấn đề a, b
c, d chúng ta nhất trí cứ thế, cứ thế nhé. Tạm biệt ngài. Nếu thế thì
TTXVN quá tài, dẫn dắt ra cả một bài báo có bao nhiêu vấn đề trọng đại
đất nước được bàn qua cuộc điện đàm.
Chuyện lan man.
TPP khiến Obama gặp khó khăn khi vấp phải sự phản đối của cả Hạ Viện lẫn
Thượng Viện Hoa Kỳ. Tất nhiên thì đàm phán của Hòa Kỳ với Việt Nam về
TPP sẽ kết thúc. Nhưng nó sẽ không sớm như Việt Nam mong đợi. Sự cố xảy
ra ở bán đảo Crum càng làm cho Obama phải ưu tiên giải quyết cấp bách,
chính xác hơn, sẽ mất nhiều thời gian vào đó hơn.
Việt Nam mong chờ TPP như cánh đồng hạn hán chờ mưa rào. Nền kinh tế
Việt Nam hiện nay thì cả người công nhân, nhặt rác, lao động thô sơ...
cũng cảm nhận được sự sa sút trong cái Tết vừa qua. Bất động sản, ngân
hàng, doanh nghiệp đều ngóc cổ ngóng cơn mưa đến từ bên kia bờ đại
dương. Liệu nền kinh tế Việt Nam có trụ được đến khi cơn mưa TPP mang
lại những cơ hội mới, nguồn lực mới không.? Đó mới là vấn đề mà Việt Nam
đang lo âu.
Trong lúc oằn mình chờ đợi cơn mưa đó, Việt Nam phải gắng vật lộn để chờ
cơ hội đến. Và chả có phép màu nào, ngoài sự đu dây nhì nhằng với Nga,
Tàu để cầm hơi hòng tạm trụ được trước mắt.
Thế nên chả lạ gì khi hàng ngàn người TQ đến Hà Tĩnh lập nghiệp, và
nhiều nơi khác nữa. Những doanh nghiệp Trung Quốc đầu tư ít nhiều lúc
này như bữa cháo cầm hơn cho Việt Nam. Việt Nam cũng trông mong qua sự
đầu từ này từ phía TQ, Việt Nam sẽ nhận được thêm chút ít hơi sức và
cũng là cho rằng đó là thiện chí, là lòng thành để đảm bảo Trung Quốc
chưa đẩy chuyện biển đảo căng thẳng vào lúc này.
Cũng chả lạ gì Việt Nam phải vuốt mặt một mình bên vực cho Nga trong vụ
sát nhập Crum vào Nga. Từ Dung Quất đến Cam Ranh , Vũng Tàu đang mở rộng
mời chào người Nga quay lại. Khu công nghiệp Dung Quất tốn bao tiền
của, thời gian, công sức tưởng sẽ là trọng điểm kinh tế. Giờ thì lay lắt
như đống sắt vụn. Và đống sắt vụn ấy đang được Việt Nam mời chào người
Nga mua lại cổ phần.
Thật đáng buồn là nhà máy của ta thì thành sắt vụn. Còn sắt vụn của nước
ngoài lại được ta mua về với giá thành phẩm ( vụ Vinashin,
Vinalines...)
Chúng ta tự gây hạn, và rồi lại đợi trông cơn mưa. Những kẻ trục lợi
trên cái hạn của chúng ta không phải là những kẻ mang mưa đến. Mà chính
là những kẻ mà chúng ta đang ca ngợi. Nếu không dứt khoát với những kẻ
ấy thì dẫu có 10 cơn mưa TPP đi nữa, chúng ta cũng lại hạn hán mà thôi.
Những con nghiện sau một đợt cai lại nghiện nặng thêm, nhưng con nợ mỗi
lần vay nợ chỗ kia trả chỗ này, nợ càng thêm nợ.
Lúc đã vào cảnh thế này rồi, dứt khoát một phát đi là hơn. Như bài phát
biểu đầu năm ấy. Đỡ phải mỏi tay nhiều nữa ông thủ tướng à.
Copy từ: Người Buôn gió’ blog
............