Tháng 7 22, 2013
Từ Linh
22/7/2013, ngày tuyệt thực thứ 30 của tù nhân lương tâm Điếu Cày, Nguyễn Văn Hải.
1.
Lạy Chúa tôi!
Con không nhận ra bố nữa rồi!
Bố đi không được nữa rồi, ngồi cũng không thẳng lưng được nữa rồi.
Trời đất ơi!
Bố phải lấy hai tay chống cằm cho cái đầu thẳng lên kìa, cho hơi thông
lên cổ họng để bố thều thào cho con nghe rằng: bố sẽ tiếp tục tuyệt
thực, thà chết, không chịu được bất công.
2.
Chuyện Điếu Cày không chỉ xúc động mà chấn động.
Đó là chuyện của vợ với chồng:
Ba người vợ của ba người chồng tù lương tâm ở cùng trại.
Đó là chị Dương Thị Tân,
vợ Điếu Cày (bị kết án 12 năm tù vì tội tuyên truyền chống nhà nước),
lặn lội từ Sài Gòn ra tận Nghệ An đến trại giam hai lần, 16/7 và 20/7,
mà không được gặp, chỉ được đội mưa, hắt hủi, rồi lủi thủi ra về.
Đó là chị Nguyễn Thị Nga,
vợ nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa (bị kết án 6 năm tù vì tội tuyên truyền
chống nhà nước), đi thăm chồng ngày 17/7 và được chồng thảng thốt báo
tin Điếu Cày đã tuyệt thực 25 ngày.
Đó là chị Ngô Thị Lộc,
vợ anh Nguyễn Kim Nhàn (bị kết án 5 năm tù vì tội tuyên truyền chống
nhà nước) khi thăm chồng thấy chồng mặt mày bầm tím vì bị đánh đập trù
dập.
Nếu đang có những tù nhân lương tâm dự khuyết thì cũng có những người vợ
tù dự khuyết. Họ có nhiều điều để học hỏi từ những người vợ tù hiện tại
này.
Đó là chuyện của con với cha:
Người con trai Nguyễn Trí Dũng, 27 tuổi, thương bố và biết hành xử, khôn
ngoan không bị sập bẫy tuân thủ quản trại. Dũng xin mọi người hãy loan
tin, tin dữ, để mọi người biết sự dữ đang đè bẹp sự thật và sự thiện.
Sẽ có nhiều người, kể cả những đại gia, ghen tị với Điếu Cày vì ông có được người con như thế.
Đó là chuyện bạn với bạn:
Người bạn tù Nguyễn Xuân Nghĩa thà chịu bịt miệng, đánh đập chứ nhất
định không thể im lặng để Điếu Cày phải chết trong bóng tối bưng bít của
tội ác.
Rõ là bạo lực không bẻ được người ngay, và rõ là bạo quyền đã cố tình im để giết.
Đó cũng là chuyện của những người dưng thân thiết:
Đó là Thuy Trang Nguyen, viết comment trên trang Basam, ngày 18/7:
“… Tôi đang làm hết sức mình, kêu gọi những đứa em bên Mỹ vào quảng bá
tin tức Điếu Cày ở các nhà thờ Mỹ, xin chữ ký để vận động Nghị sĩ lên
tiếng nói. Xin các bạn bên Úc, Pháp, Ba Lan… Hãy cùng nhau giúp một tay
vận động cho các giới chức của mình, viết bài đăng lên báo nơi địa
phương mình ở, viết blog quảng bá rộng tin tức Điếu Cày đang bị nguy
hiểm vì tuyệt thực đã sang ngày 26 rồi. PLEASE PLEASE PLEASE!”
Đó là Muthuhanoi trên trang Basam, ngày 21/7:
“… hãy ra tay cứu vớt một con người có đầy khí phách của một anh hùng
dân tộc Việt Nam – Anh Nguyễn Văn Hải tức Điếu Cày […] một người đã vì
dân tộc Việt Nam mà bị giam cầm và khủng bố tàn bạo…”
Đó là Lê Bình Nam trên trang Basam, cùng ngày 21/7:
“Chưa bao giờ dân tộc Việt Nam lại chịu cảnh nhục nhã đớn đau như thế
này: người dân chống bọn bành trướng xâm lược Đại Hán lại chịu cảnh biệt
giam tù đày, bọn tham quan cúi đầu khom lưng thì vênh vang áo mão rượu
thơm thảm đỏ.”…
Nhìn thấy những con người có tâm tình chân thật và thống thiết như thế
ai lại không thấy tim mình thắt lại, ngực mình đau đau, cần phải hít một
hơi, thật sâu.
3.
Điều kỳ diệu là vai trò của những người phụ nữ ở đây.
Bản năng và trực giác của phụ nữ khiến họ phản ứng rất nhanh và chính
xác, không cần qua khâu “kiểm dịch” nhiều lúc mất thì giờ của cái đầu lý
luận mà các bậc trí thức thường mắc phải.
Nguyễn Huy Thiệp từng tin rằng đất nước này còn ít nhiều tử tế là nhờ tính nữ của những người nữ.
Cũng có thể nói quá lên rằng “phụ nữ sẽ cứu thế giới”, giống như cái
đẹp, hay văn hóa, sẽ cứu thế giới, ít nhất là nhanh hơn cái đúng, cái
thiện.
Nhưng,
chẳng lẽ chúng ta lại thua kém lòng dũng cảm của người tù Nguyễn Xuân
Nghĩa, người đã dám thét lên cho mọi người biết Điếu Cày đang tuyệt
thực, dù sau đó là bị bịt miệng, lôi đi, trừng phạt. Chẳng lẽ ở ngoài
trại tù, chúng ta lại không thể thét lên cho thế giới nghe điều tương
tự?
Chẳng lẽ các đấng mày râu lại cứ kể các phụ nữ một mình lặn lội thân cò
giữa cánh đồng chết toàn trị, còn mình thì cứ ung dung đi xơi tái những
con cò, những con gà móng đỏ, những con “ghệ”, trên bàn nhậu, trong
quán, trong khách sạn đèn mờ mờ?
—
Xin thêm: Đừng để chế độ toàn trị giúi đầu anh em xuống lỗ đàn bà và chỉ chú trọng đến những gì quanh đó.
Còn lâu toàn trị mới dẹp bỏ mại
dâm vì đó là nơi xả xú bắp tuyệt hảo – giống như Bắc Hàn sẽ không bao
giờ từ bỏ những event hoành tráng đầy tiếng hát và hoa, để che tiếng
súng, tiếng búa, tiếng giết người và tiếng thét la ở ngay sau sân nhà.
Không xả được vào gái, xin lỗi, thì đàn ông dứt khoát sẽ đập, sẽ đá, sẽ đánh và đạp đổ Đảng lúc nào cũng giả vờ cấm đụ! Xin lỗi.
—
4.
Không phải tình cờ mà báo
The Economist gọi nhà thơ Nguyễn Chí Thiện là Solzhenitsyn của Việt Nam
[i] khi ông mất năm 2012.
Nguyễn Chí Thiện đã liều lĩnh chấp nhận tù tội, đọa đầy và cả cái chết
để đưa tập thơ 400 bài vào tòa Đại sứ Anh Quốc tại Hà Nội ngày
16/7/1978, cách đây đúng 35 năm và sáu ngày, để thế giới biết đến bóng
tối dày đặc của tù ngục cộng sản Việt Nam.
Cũng không phải tình cờ mà từ 1958 đến 1968 Solzhenitsyn đã viết – và sẵn sàng chịu trừng phạt vì viết – Quần đảo Ngục tù để vạch trần trước công luận thực tại nhà tù cộng sản Liên Xô.
Từ 22/6/2013, Điều Cày đã tuyệt thực, đến nay là ngày thứ 30, và sẵn
sàng chấp nhận cái chết cho mọi người biết đến sự bất công, vô lý, vô sỉ
không thể tưởng tượng được của hệ thống nhà tù cộng sản Việt Nam thời
hiện đại.
—
Có nơi nào không, tội ác và trừng phạt không dính líu gì với nhau. Dù không có tội, người tù vẫn cứ bị trừng phạt!?
Có nơi nào không, cai tù bắt tù nhân nhận tội mình không hề phạm. Không nhận thì bắt biệt giam ba tháng!?
Có nơi nào không, người tù tuyệt
thực bị bỏ mặc, sống chết mặc bay; tin về cuộc tuyệt thực bị giấu nhẹm,
bị bóp méo, bị bác bỏ; và ai mạnh dạn lên tiếng thay cho bạn tù thì bị
bịt miệng, bị trừng trị.
Luật gì thế? Luật của mafia, của bọn cướp của giết người man rợ vô lý vô nhân?
So như thế nhiều khi đã là xúc
phạm mafia hay trộm cướp! Trộm cướp nếu xuất phát từ nỗi đau nghèo khó
thì vẫn còn tính người đâu đó. Cai tù cộng sản xuất phát từ quyền lực
chia nhau. Mà quyền lực tuyệt đối thì làm con người hư hoại đến tuyệt
đối!
—
5.
Đương nhiên, vài trăm tờ báo và nhà đài nhà nước không nói một câu nào!
Nhưng chẳng lẽ 70.000 nhà báo Việt Nam không đọc báo mạng à!?
Chẳng lẽ họ có đọc mà cứ ngậm miệng để ngày mai bình thản đi làm à!?
Chẳng lẽ họ cứ ngậm miệng đi làm và cứ viết những chuyện lăng nhăng nhạt
nhẽo theo đơn đặt hàng được chỉ đạo từ trên, còn sự thật đắng ngắt thì
lại bị nén chặt trong bụng à!?
Tôi không tin họ mất hẳn lương tri. Họ viết thì biết thế nào là láo và
thế nào là thật, như biết thế nào là đúng chính tả và không sai văn
phạm.
Hãy tưởng tượng sẽ có một ngày nào đó hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn
nhà báo nộp đơn nghỉ việc vì không chịu nổi sự cắn rứt của lương tâm.
Đó sẽ là ngày đại phúc.
Và họ sẽ gia nhập Câu lạc bộ Nhà báo Tự do!
Cũng vậy, chẳng lẽ hàng triệu đảng viên không đọc báo mạng à!?
Chẳng lẽ họ sợ đọc thì ruột gan ngứa ngáy cắn rứt khó xử nên thôi cứ giả vờ như không hay biết à!?
Tôi không tin họ mất hẳn khả năng suy nghĩ. Đã biết nghĩ thì ắt biết thế
nào là ngụy biện mờ đục cong queo, thế nào là thẳng thắn trong veo.
Hãy tưởng tượng một ngày nào đó có hàng chục, hàng trăm rồi hàng ngàn
đảng viên ra khỏi Đảng, trả lại huân chương, tiền thưởng, bằng khen… để
không thấy nhục vì đồng lõa.
Đó sẽ là ngày đại phúc.
Và họ sẽ trở thành những đảng viên tự do!
—
Có người bảo “tôi ở trong guồng máy để thay đổi guồng máy từ trong ra ngoài.”
Nói thì dễ. Lưu Hiểu Ba cũng từng
viết về hiện tượng này, nhưng ông cho rằng đó chỉ là ngụy biện, là trấn
an lương tâm. Rút cuộc, họ chỉ tiếp tục nuôi dưỡng chế độ bằng sự thỏa
hiệp, và luôn luôn “cạo gió” lương tâm bằng cách thủ dâm tư tưởng rằng:
tôi đang tìm cách thay đổi nó từ bên trong. Thân tôi ở Tào nhưng lòng
tôi bên Lưu Bị! Họ cho rằng: càng lên cao tôi càng nhập sâu, càng dễ nối
kết trong với ngoài làm cuộc chuyển đổi hòa bình. Chuyển đâu chẳng
thấy, chỉ thấy họ giàu thêm và ngày càng có nhiều thành phần trẻ vào
Đảng chỉ để vinh thân phì gia.[ii]
Thôi, cho em xin! Hãy thẳng thắn nhìn vào chính mình! Ai làm thật thì chẳng nói. Thằng hay nói thường chẳng làm! Xin lỗi.
—
6.
Chắc chắn cộng đồng sẽ lên tiếng, sẽ hành động, nhiều hơn những gì đã làm khi Cù Huy Hà Vũ tuyệt thực.
Vì lần này còn cấp bách hơn rất nhiều:
Cù Huy Hà Vũ kết thúc tuyệt thực vào ngày 21/6, tại Trại giam Số 5, tỉnh
Thanh Hóa, thì ngay ngày sau đó, 22/6, Điếu Cày đã bắt đầu cuộc tuyệt
thực tại Trại giam Số 6, tỉnh Nghệ An.
Cù Huy Hà Vũ tuyệt thực 25 ngày và kết thúc, trong khi mọi người chỉ
được biết Điếu Cày tuyệt thực khi cuộc tuyệt thực đã bước vào ngày thứ
25!
Có nghĩa là trong 25 ngày trước đó, thay vì được dư luận quốc tế chú ý,
Điếu Cày đã tuyệt thực trong âm thầm, thế giới bên ngoài không ai hay
biết.
Đến khi mọi người biết thì sức lực anh đã kiệt quệ rồi, đi không được nữa rồi.
Vì vậy cần hành động rất nhanh, để bù lại khoảng thời gian đã mất, và vì sức lực của Điếu Cày đang lụi tàn cũng rất nhanh.
7.
Sẽ rất ý nghĩa nếu chị Nguyễn Thị Dương Hà, vợ người tù lương tâm Cù Huy
Hà Vũ, lên tiếng ủng hộ tinh thần và cùng đồng hành với các chị Dương
Thị Tân, Nguyễn Thị Nga, Ngô Thị Lộc, và những chị khác có chồng đang bị
đọa đầy trong tù vì lương tâm.
Bác sĩ
Phạm Hồng Sơn,
Tiến sĩ Nguyễn Quốc Quân, chị Phạm Thanh Nghiêm, tu sĩ Võ Văn Thanh
Liêm, anh Đỗ Thành Công, cựu thẩm phán Phan Quang Tuệ, chị Trần Khải
Thanh Thủy, anh Tưởng Năng Tiến, các anh chị ở Little Saigon, ở
Adelaide, Canberra, anh Nguyễn Văn Dũng cùng nhóm viết Tâm Thư của anh
Nguyễn Xuân Diện và bằng hữu, các nhân sĩ trí thức của trang Bauxite
Việt Nam, rất nhiều tác giả đã viết những bài tâm huyết, đông đảo những
anh chị khác tham gia cuộc vận động dư luận bằng nhiều cách ở khắp nơi,
từ Úc đến Mỹ, Ba Lan, Tiệp Khắc…,
33 học giả quốc tế gửi thư cho
lãnh đạo Việt Nam bày tỏ quan ngại… họ đã là những cá nhân tạo nên cơn
sốt truyền thông, kích hoạt hàng loạt những phản ứng dây chuyền, góp
phần rất lớn vào kết quả của đợt đấu tranh cho Cù Huy Hà Vũ.
Chúng ta có thể tiếp tục tin vào sự tự phát của những cá nhân khác, và
của những nhóm người có cùng mục tiêu, gắn kết chặt chẽ, có kỹ năng, có
điều kiện, có tổ chức và có ý tưởng. Đó là những đơn vị phản ứng nhanh,
trong khi cộng đồng hải ngoại nói chung sẽ là người hỗ trợ.
Hãy nghĩ “TÔI LÀ ĐIẾU CẦY” để thấy mình là một với anh.
Hãy dành một ngày, ba ngày, một tuần để là Điếu Cày, để sống như Điếu
Cày, tuyệt thực như Điếu Cày, bất khuất như Điếu Cày, quyết chí như Điếu
Cày cho công lý hiển lộ.
8.
Tôi vào mạng tìm chữ “PR stunts”, và đọc được 100 hình thức PR ngoạn mục
trong thế kỷ vừa qua. Từ một số những hình thức tạo dư luận gây sốc và
gây sốt này, xin phép có vài tưởng tượng như sau cho cuộc vận động dư
luận vì Điếu Cày. Rất nhiều đề nghị là không tưởng, nhưng trong việc
sáng tạo không tưởng của người này có thể gợi mở tưởng tượng của người
khác và ngọn đèn trên đầu có thể bất ngờ sáng lên:
Sẽ có 30, hay 300, hay 3000 người, xếp thành một hàng dài, ôm bình bát khất thực.
Họ đi 70 cây số, từ Nghệ An đến Trại tù Số 6. Lại có 300, hay 3000
người khác cùng đi đường dài tới Nhà Trắng, hoặc đi khất thực quanh Quốc
hội các nước Úc, Mỹ, Pháp, Canada, Đức, Tiệp Khắc, Ba Lan. Họ không xin
ăn, họ xin chữ ký. Quần chúng cũng có thể bỏ vào bình bát mỗi người một
đồng, để dùng cho những hoạt động kế tiếp khi đoàn người đến đích.
Lại có hàng ngàn người nắm tay nhau đứng bao vây tòa
đại sứ hay lãnh sự quán Việt Nam ở Canberra, Sydney, Melbourne,
Adelaide, ở San Francisco, Los Angeles, Houston, Paris, Berlin, Praha,
Moscow, Bắc Kinh… trong nhiều giờ để lên tiếng cho Điếu Cày…
Những nghệ sĩ tạo hình sẽ làm 300 tượng Điếu
Cày cỡ người thật bằng thạch cao hay bằng giấy bồi và mang ra làm một
cuộc sắp đặt trước tháp Eiffel ở Paris. (Về vụ này xin nhờ các nghệ sĩ
tạo hình và yêu dân chủ như Đỗ Trung Quân, và các nhà phê bình mỹ thuật
góp ý.) Cũng có thể dùng tượng “Bịnh” trong bộ Sinh Lão Bịnh Tử của Lê
Thành Nhơn – diễn tả một người chỉ còn da bọc xương, xương sườn nhô ra
như vòng cung ôm lấy khoảng không ổ bụng – làm biểu tượng chiến dịch
“Tôi là Điếu Cày!”
Lại có những triệu phú viết thư gửi chính phủ Mỹ, đồng gửi báo chí thế giới, đề nghị đổi tên Washington DC thành Washington Điếu Cày trong
24 giờ đồng hồ, với số tiền là 1 triệu đô cho mỗi tiếng. Nếu điều đó
quá không tưởng, thì 1000 người, 10.000 người hay 100.000 người sẽ “tràn
ngập” Washington, mặc áo mang dòng chữ “I AM DIEU CAY” và phổ biến
poster có dòng chữ “Washington DC = Washington Dieu Cay”.
Lại có những ngọn đèn không tắt.
Mỗi người ủng hộ có thế đóng 1 USD để trang trải chi phí lắp một ngọn
đèn, tiền điện, sắp đặt, bảo trì… hàng chục ngàn ngọn đèn sẽ sáng rực
hàng đêm, cho tới ngày Điều Cày ngưng tuyệt thực.
Lại có những mạnh thường quân đồng loạt gửi thư đề nghị mua huyệt mộ tại
các nghĩa trang dành cho người có công nhất của nhân loại, huyệt mộ này
sẽ mang tên Điếu Cày và để dành cho ông nếu chẳng may ông chết vì tuyệt
thực.
Những nghệ sĩ vĩ cầm, hồ cầm, đại hồ cầm sẽ
mang đàn ra quảng trường ở
Vienna, ở Berlin, ở Paris, hay ở giữa Hà Nội (nghệ sĩ Tạ Trí Hải đã
từng nhiều lần kéo vĩ cầm xuống đường cùng Hà Nội), tại Saigon, Nghệ An,
hoặc ở ngay cổng Trại tù Số 6… như Mischa Maisky đã cầu nguyện bằng
nhạc của Bach trong Tổ khúc dành cho hồ cầm, cung Sol trưởng
[iii] giữa một thánh đường.
Lại có 30 phụ nữ tự nguyện
chụp hình nude,
(dùng tay hoặc phụ liệu che chỗ kín), nhưng “chỗ ấy” thì mặc quần có
hình ổ khóa to, để tỏ thái độ “tuyệt tình” – không biểu tình thì không
làm tình
[iv] –
nếu chồng mình là nhà báo, nghệ sĩ, trí thức, cán bộ nhà nước biết
chuyện Điếu Cầy mà cứ im thin thít trước cái chết cận kề của người tù
lương tâm, và vẫn cứ đòi… làm tình bình thường!
Lại có những người thay nhau tự nguyện nhốt mình và tuyệt thực trong những chiếc cũi dựng lên tại những địa điểm trọng yếu trong ba ngày, một tuần.
Lại có một nhóm bạn lập trang blog dieucaytuyetthuc,
họ đếm từng ngày tuyệt thực, kể lại lại câu chuyện về Điếu Cày, cập
nhật từng ngày những cuộc đấu tranh, những lời phát biểu, kết nối những
hoạt động vì Điếu Cày…
Còn nhiều nhiều nữa những hình thức vận động dư luận mà nhiều người sẽ nghĩ ra, khả thi hơn, thuyết phục hơn.
Dư luận thế giới giữa trùng trùng thông tin luôn cần những cú hích
truyền thông, những thông điệp ngắn [sound bite] nhưng nghe là nhớ, đầy
hình tượng và ấn tượng, để thông tin được lên báo, lên TV, lên mạng, lên
miệng người nghe, và từ đó khiến giới chức có thẩm quyền không thể
không lên tiếng.
9.
Nếu cần một chính nghĩa thì có thể nói đấu tranh bênh vực Điếu Cày – một
tù nhân lương tâm mà sự chính trực không ai có thể nghi ngờ, trừ những
kẻ dối trá – là một cuộc đấu tranh rất chính đáng.
Nếu có ai đó còn nghi ngại, còn chưa tin điều gì, có lẽ chỉ cần nhớ
rằng: Giữa những thông tin của một bên là người con trai và người vợ của
Điếu Cày vừa dũng cảm vừa chịu thương chịu khó, và của một bên là những
cán bộ trại giam và hệ thống truyền thông nhà nước chuyên xuyên tạc sự
thật, chúng ta chỉ được chọn một trong hai.
Và nếu anh chết, cái chết của anh rất có thể sẽ làm rất nhiều người
trong chúng ta mất ngủ nhiều ngày, vì chúng ta có thể đã vì chủ quan vô
tình mà hành động chưa đủ nhanh, hoặc vì đã thản nhiên, bất động, thụ
động, đã cứ làm khán giả, chờ xem có ai đó làm gì ngoài kia, thay vì tự
ra lệnh cho mình hành động trong điều kiện cho phép.
Khi đấu tranh chỉ được thực hiện vào “giờ rảnh” thì kết quả cũng sẽ cầm
chừng, và nếu soi lại, sẽ thấy không xứng đáng với sự hy sinh cả đến
tính mạng của một người dám mất hết mà không hề vì quyền lợi cá nhân.
Điếu Cày, anh chỉ đơn giản nói rằng “Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt
Nam” và bị đầy đọa đến gần chết. Anh chỉ đơn giản muốn bảo vệ tổ quốc
cho mọi người.
Vì vậy, cũng là hợp lý và hợp tình khi thấy rằng bổn phận của chúng ta cũng là góp sức bảo vệ anh.
Cấp bách lắm rồi, con đã không nhận ra cha nữa rồi.
Nguyễn Chí Thiện giấu 400 bài thơ trong áo. Thời điểm là ngày 16/7/1979,
tức hai ngày sau ngày kỷ niệm phá ngục Bastille [Cách mạng Pháp 1789].
Với Nguyễn Chí Thiện, đó là ngày tự do. Ông chạy băng qua cổng tòa đại
sứ Anh ở Hà Nội, băng qua người gác cổng, đòi gặp đại sứ. Người gác cổng
không thể ngăn ông. Trong khu tiếp khách, vài nhân người Việt ngồi tại
bàn. Ông giằng co với họ, đẩy họ sang một bên, đạp đổ cả cái bàn. Trong
phòng thay quần áo cạnh đó, một cô gái Ăng-lê đang chải tóc, sợ quá cô
đánh rớt cả chiếc lược. Nghe tiếng động, ba người đàn ông Ăng-lê chạy
ra, ông vội đưa tập bản thảo cho một trong số họ. Rồi bình tĩnh trở lại,
ông chấp nhận bị bắt.
Bài báo cũng trích đoạn thơ sau đây của Nguyễn Chí Thiện:
Đảng đầy tôi trong rừng
Mong tôi xác bón từng gốc sắn
Tôi hóa thành người săn bắn
Và trở ra đầy ngọc rắn, sừng tê
Đảng dìm tôi xuống bể
Mong tôi đáy nước chìm sâu
Tôi hóa thành người thợ lặn
Và nổi lên ngời sáng ngọc châu.
[ii] Liu Xiao Bo,
No Enemies, No Hatred, 2012, chương “The Spiritual Landscape of the Urban Young in Post-Totalitarian China”, trang 47-57.
[iv] Cách
đấu tranh này đã được phụ nữ Liberia, do bà Leymah Gbowee lãnh đạo, áp
dụng hiệu quả. “No peace, no sex” không hòa bình thì không làm tình,
không yên thì không yêu. Bà Leymah cũng từng nói trước mặt nhà độc tài
Charles Taylor rằng:
“[… ] Chúng tôi đã quá mệt mỏi vì chạy trốn rồi […]
Chúng tôi không muốn thấy con cái mình bị hãm hiếp nữa
Hôm nay, chúng tôi cất tiếng nói để bảo vệ tương lai con cái mình.
Vì chúng tôi, người giữ giềng mối của xã hội, tin rằng mai này con cái chúng tôi sẽ hỏi:
“Mẹ ơi, trong thời kỳ đen tối đó, mẹ đã làm những gì?”
Vui lòng chuyển đến Tổng thống Liberia thông điệp này.”
Copy từ:
Huỳnh Ngọc Chênh