“Bỏ đảng”, “đa đảng” (1) – bản tin 14/8/2013
- Thư gửi anh Lê Hiếu Đằng (DLB). – Nhật ký mở lại (mở lần thứ 61): CHỈ CÒN BIẾT …LẮC ĐẦU, CHÉP MIỆNG VÀ THỞ DÀI! (Tô Hải). “Mình
rất mừng vì một điều mà mình đã hơn một lần viết ‘mơ ước’ đó lên blog
là: Một ngày nào đó nếu có 100, 1.000 rồi 10.000, 1.000.000 đảng viên
cùng tuyên bố tập thể cho cả thế giới biết rằng: ‘Đảng CSVN hiện nay đã phản bội lại chúng tôi nên chúng tôi, những người ký tên dưới đây tuyên bố … Một sự đổi thay ‘long trời lở đất’ có một không hai trong lịch sử tiến hóa của cách mạng Việt Nam sẽ diễn ra ngay tức khắc!“. – Về GS Trần đức Thảo: Sách “Nỗi Hối Hận Lúc Hoàng Hôn” (ĐCV).
Bình luận về Nghị định 72 đã qua được 5 kỳ và sẽ còn tiếp tục. Nhưng vụ “bỏ đảng”, “đa đảng” mà ông Lê Hiếu Đằng vừa nêu lên quá hot, nên xin tạm chuyển qua chủ đề mà biết đâu những đảng viên trong nhóm Kiến nghị 72, với con số dường như gợi hứng cho sự ra đời của NĐ72 (?), sẽ là những người đi đầu khơi mào.
Để bàn cho thấu đáo chủ đề này không phải dễ. Vì vậy, trước tiên xin trở lại chút về lý do cho tiêu chí của trang Ba Sàm này, đã được đưa ra ngay từ ngày đầu mở blog cách đây 6 năm, trong Tuyên ngôn “Phá vòng nô lệ”.
Trăm năm trước, dân ta quá lầm than, lạc hậu. Rồi, nhờ luồng gió mới văn minh phương Tây cuốn theo sau gót giày thực dân, ta mới như bước vào kỷ nguyên “Khai sáng”. Thế nên mới có được bao nhiêu con người trẻ tuổi, như ruộng hạn gặp mưa, sớm phát lộ tài năng, cùng bao tác phẩm văn học, âm nhạc, hội họa … để đời, mà có lẽ chẳng bao giờ xứ sở này có lại được.
Chính những người (tự gọi mình là) cộng sản cũng một phần nhờ văn minh phương Tây mà đã thắng Tây.
Bao nhiêu nhà lãnh đạo thuở ban đầu của cuộc kháng chiến và sau khi cướp được chính quyền từng ít nhiều được Tây đào tạo, ngấm cái văn hóa dân chủ phương Tây, trở thành trụ cột cho những thành phần thuần tiểu nông “chân lấm tay bùn đầu toàn lý luận cùn” khác trong đảng dựa vào, rồi sau đó là khống chế và “giáo hóa” lại.
Bao nhiêu nhà hoạt động văn hóa đã cống hiến những tác phẩm của mình, đi vào lòng người mạnh mẽ bởi một phần nhờ chúng có được phong cách hiện đại phương Tây. Những tác phẩm này đã góp phần rất lớn cho “thành công” của cuộc ổn định chính trị ở miền Bắc, cho thắng lợi ở miền Nam của những người cộng sản, không thể đo đếm nổi. Chúng còn đóng góp tiếp dai dẳng trong hàng chục năm sau 75’.
Tiếc thay, luồng gió văn minh dân chủ phương Tây đã bị khựng lại ở phía Bắc, pha tạp ở phía Nam từ sau 1954.
Đặt biệt ở miền Bắc, luồng gió hiếm hoi đó không những khựng lại, mà còn bị một luồng gió khác thổi bạt, bởi tất cả xã hội đã được biến thành một thứ “trại lính”, một phần là bởi mục tiêu tối thượng chiếm cho được miền Nam, phần khác, lớn hơn, tiềm tàng hơn, là bởi một thứ chủ thuyết cao siêu còn đang rất mù mờ lại được những bộ óc tiểu nông u tối tiếp nhận.
Kết cục, sự “khựng lại” bị nhân lên gấp nhiều lần, kéo dài trong hơn nửa thế kỷ. Cái “nhiều lần” đó là không thể tính nổi, bởi ngay cả sự thắng lợi 1975, thống nhất đất nước cũng làm đầu óc người ta càng u tối thêm từ hoang tưởng tài năng, sức mạnh vô hạn. Thời “Khai sáng” chuyển sang “Khai tối”, rồi “Tối mịt”.
Vẫn chưa hết, màn đêm “Tối mịt” sau 10 năm của thắng lợi 1975 tưởng chuyển sang bừng sáng nhờ “Đổi mới”, nhưng không phải. Nó chỉ như cảnh đang mò mẫm từ xó bếp quê mùa khốn khổ, chuyển sang vất vưởng ở chốn cống rãnh thị thành. Có chút ánh điện leo lắt, nhưng đầy dẫy rác rưởi, bệnh tật, lưu manh trộm cướp …
Trang Ba Sàm được lập ra là xuất phát từ nhận thức ban đầu đó, góp phần chút ít khai DÂN TRÍ, từ người dân bình thường, cho tới cán bộ đảng viên, giới lãnh đạo. Nhưng … không thể nhanh chóng mà lấy lại cả thế kỷ lầm than, lạc lối được.
Chính nỗi bức xúc quá độ, từ bạn đọc cho tới những người tham gia xây dựng ngôi nhà chung này, cũng luôn là sức ép rất lớn có thể làm cho mục tiêu ban đầu bị thay đổi phần nào, dễ trở thành nơi chủ yếu để trút nỗi hờn căm, oán thán, và hơn nữa.
Những trao đổi trên chính là tiền đề cho việc bàn luận câu chuyện “bỏ đảng”, “đa đảng”, trong kỳ tới.
Bình luận về Nghị định 72 đã qua được 5 kỳ và sẽ còn tiếp tục. Nhưng vụ “bỏ đảng”, “đa đảng” mà ông Lê Hiếu Đằng vừa nêu lên quá hot, nên xin tạm chuyển qua chủ đề mà biết đâu những đảng viên trong nhóm Kiến nghị 72, với con số dường như gợi hứng cho sự ra đời của NĐ72 (?), sẽ là những người đi đầu khơi mào.
Để bàn cho thấu đáo chủ đề này không phải dễ. Vì vậy, trước tiên xin trở lại chút về lý do cho tiêu chí của trang Ba Sàm này, đã được đưa ra ngay từ ngày đầu mở blog cách đây 6 năm, trong Tuyên ngôn “Phá vòng nô lệ”.
Trăm năm trước, dân ta quá lầm than, lạc hậu. Rồi, nhờ luồng gió mới văn minh phương Tây cuốn theo sau gót giày thực dân, ta mới như bước vào kỷ nguyên “Khai sáng”. Thế nên mới có được bao nhiêu con người trẻ tuổi, như ruộng hạn gặp mưa, sớm phát lộ tài năng, cùng bao tác phẩm văn học, âm nhạc, hội họa … để đời, mà có lẽ chẳng bao giờ xứ sở này có lại được.
Chính những người (tự gọi mình là) cộng sản cũng một phần nhờ văn minh phương Tây mà đã thắng Tây.
Bao nhiêu nhà lãnh đạo thuở ban đầu của cuộc kháng chiến và sau khi cướp được chính quyền từng ít nhiều được Tây đào tạo, ngấm cái văn hóa dân chủ phương Tây, trở thành trụ cột cho những thành phần thuần tiểu nông “chân lấm tay bùn đầu toàn lý luận cùn” khác trong đảng dựa vào, rồi sau đó là khống chế và “giáo hóa” lại.
Bao nhiêu nhà hoạt động văn hóa đã cống hiến những tác phẩm của mình, đi vào lòng người mạnh mẽ bởi một phần nhờ chúng có được phong cách hiện đại phương Tây. Những tác phẩm này đã góp phần rất lớn cho “thành công” của cuộc ổn định chính trị ở miền Bắc, cho thắng lợi ở miền Nam của những người cộng sản, không thể đo đếm nổi. Chúng còn đóng góp tiếp dai dẳng trong hàng chục năm sau 75’.
Tiếc thay, luồng gió văn minh dân chủ phương Tây đã bị khựng lại ở phía Bắc, pha tạp ở phía Nam từ sau 1954.
Đặt biệt ở miền Bắc, luồng gió hiếm hoi đó không những khựng lại, mà còn bị một luồng gió khác thổi bạt, bởi tất cả xã hội đã được biến thành một thứ “trại lính”, một phần là bởi mục tiêu tối thượng chiếm cho được miền Nam, phần khác, lớn hơn, tiềm tàng hơn, là bởi một thứ chủ thuyết cao siêu còn đang rất mù mờ lại được những bộ óc tiểu nông u tối tiếp nhận.
Kết cục, sự “khựng lại” bị nhân lên gấp nhiều lần, kéo dài trong hơn nửa thế kỷ. Cái “nhiều lần” đó là không thể tính nổi, bởi ngay cả sự thắng lợi 1975, thống nhất đất nước cũng làm đầu óc người ta càng u tối thêm từ hoang tưởng tài năng, sức mạnh vô hạn. Thời “Khai sáng” chuyển sang “Khai tối”, rồi “Tối mịt”.
Vẫn chưa hết, màn đêm “Tối mịt” sau 10 năm của thắng lợi 1975 tưởng chuyển sang bừng sáng nhờ “Đổi mới”, nhưng không phải. Nó chỉ như cảnh đang mò mẫm từ xó bếp quê mùa khốn khổ, chuyển sang vất vưởng ở chốn cống rãnh thị thành. Có chút ánh điện leo lắt, nhưng đầy dẫy rác rưởi, bệnh tật, lưu manh trộm cướp …
Trang Ba Sàm được lập ra là xuất phát từ nhận thức ban đầu đó, góp phần chút ít khai DÂN TRÍ, từ người dân bình thường, cho tới cán bộ đảng viên, giới lãnh đạo. Nhưng … không thể nhanh chóng mà lấy lại cả thế kỷ lầm than, lạc lối được.
Chính nỗi bức xúc quá độ, từ bạn đọc cho tới những người tham gia xây dựng ngôi nhà chung này, cũng luôn là sức ép rất lớn có thể làm cho mục tiêu ban đầu bị thay đổi phần nào, dễ trở thành nơi chủ yếu để trút nỗi hờn căm, oán thán, và hơn nữa.
Những trao đổi trên chính là tiền đề cho việc bàn luận câu chuyện “bỏ đảng”, “đa đảng”, trong kỳ tới.
Copy từ: Ba Sàm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét