Chu Mộng Long – Thầy mo, ông đồng, bà cốt là những khái niệm xưa nay chỉ giới đồng bóng ma mị, chẳng hiểu sao ở thời văn minh hiện đại này lại được tôn xưng là Nhà ngoại cảm gắn với một ngành khoa học gọi là Bộ môn Cận tâm lí của một Viện Khoa học được Nhà nước cấp phép hẳn hoi: Viện nghiên cứu và ứng dụng tiềm năng con người.
Tâm linh thì gọi quách là Tâm linh còn bày đặt gọi là Cận tâm lí, mà
Cận với Viễn thì có nghĩa gì ở đây. Mà đã là khoa học sao lại có chuyện u
u minh minh, cái viện ấy, bộ môn khoa học ấy lập ra đã gần vài mươi năm
nay vẫn không chịu làm sáng tỏ được điều gì ngoài việc thêu dệt những
huyền thoại để mạ đồng sơn bóng cho những cá nhân dở người dở yêu quái?
Cố tình khoa
học hóa, nhà nước hóa (kể cả cấp bằng, chứng nhận?) chuyện ma mị để đe
dọa, uy hiếp nhân sinh ư, bởi vì bản chất của đồng bóng là gây ra sợ hãi
chứ không hề tạo dựng niềm tin chính đáng!
Mà một khi
có chuyện ma và người sống chung, ma xuất hiện giữa ban ngày uy hiếp
người thì đích thị là thời đại âm thịnh dương suy rồi!
Marx nói,
“con người sáng tạo ra tôn giáo chứ tôn giáo không sáng tạo ra con
người”, và cái Nhà nước bảo kê cho thứ tôn giáo ấy là thứ “thế giới quan
lộn ngược, vì bản thân chúng là thế giới lộn ngược”. Có nghĩa là “sự
bất lực của hiện thực đã sinh ra ảo tưởng”, “thay bằng đi tìm hạnh phúc
cho nhân dân trong hiện thực, nó đã tạo ra thứ thuốc phiện đưa nhân dân
lên thiên đường hạnh phúc trong mộng mị”. (Marx – Góp phần phê phán triết học pháp quyền của Hegel).
Nhưng đó là Marx nói về tôn giáo chính giáo, còn tà giáo, mà hạt nhân của nó là đồng bóng, hiển nhiên còn tệ hơn!
Tôi cứ nghĩ,
nếu thực tâm đền ơn đáp nghĩa, sao Ngân hàng Chính sách của Nhà nước
không mang 8 tỉ đồng kia ra ban phát cho gia đình liệt sĩ khó khăn mà
lại đưa cho “nhà ngoại cảm” phù phép úm ba la hóa xương bò xương heo
thành hài cốt liệt sĩ để ru ngủ nhân dân?
Và người anh
hùng liệt sĩ đích thực, sống hòa mình vào núi rừng, chết hóa thân thành
linh khí của núi rừng, như Quang Dũng từng viết: Tây Tiến đoàn binh
không mọc tóc/ Quân xanh màu lá dữ oai hùm…/ Rải rác biên cương mồ viễn
xứ/ Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh/ Áo bào thay chiếu anh về đất/
Sông Mã gầm lên khúc độc hành, chứ làm gì có chuyện nhập vong khóc lóc thảm thương đòi về cố hương như phận nữ nhi thường tình mà các ngài cố tạo ra?
Sử xưa viết,
các bậc quân vương khi chết được bí mật chôn tận rừng sâu, danh tướng
Hưng Đạo vương để lại di nguyện đưa hài cốt của mình về Vạn Kiếp vùi
dưới gốc cây vú sữa… Cớ sao nay có “nhà ngoại cảm” bịa ra chuyện rùng
rợn rằng, vong khóc lóc đau đớn vì rễ cây đâm qua cổ họng?
Chức năng “nhà ngoại cảm” rõ ràng gieo rắc sự sợ hãi cho mọi người, chứ chẳng tạo ra một niềm tin tích cực nào!
Hình ảnh
vong khóc, vong kêu, vong chập cheng, vong chảnh chọe hành hạ người thân
đã là bôi bẩn, nhục mạ anh hùng liệt sĩ chứ chưa nói đến chuyện hoán
cốt thành bò thành lợn!
Xung quanh
chuyện “nhà ngoại cảm” mọc lên như nấm hiên ngang ngay trong lòng xã hội
được bao bọc bởi ý thức hệ của chủ nghĩa Marx, những người kiên định
theo chủ nghĩa Marx nói gì khi đọc câu này của ông tổ mình: ” Tồn tại
dưới cõi trần của lầm lạc đã bị mất uy tín, một khi sự oratio pro aris
et focis (*) trên thượng giới của nó bị bác bỏ.”(Max – Sđd).
Và sự thật, cái uy tín (cả trên lẫn dưới) đã mất thật rồi khi giới hạn cuối cùng của niềm tin bị đổ vỡ!
Tôi là người
không bài trừ tín ngưỡng, nhưng từ lâu, tôi đã nói, trừ phi trí tuệ đã
cùng quẫn, tuyệt nhiên không thể lấy chuyện tâm linh làm bùa hộ mệnh cho
quyền lực khi con người đã biết rõ mặt trời chỉ là lò lửa khổng lồ!
Uy tín dựa vào thần quyền là luôn uy tín giả, uy tín ngụy tạo, bất luận là ai, thế lực nào!
Khi đã để
cho giới đồng bóng lên ngôi, tất yếu sẽ đẩy con người chui vào hai tròng
nô lệ: thần quyền lẫn cường quyền như lịch sử đã chứng minh!
Cho nên, để
khôi phục uy tín của quyền lực chân chính, không chỉ bắt giam “Cậu
Thủy”, hãy ném tất cả bọn đồng bóng yêu quái này vào địa ngục, đúng nơi
chúng đã sinh ra để trả lại niềm tin và sự bình yên cho cuộc sống trần
thế!
Thời đại này không thể chơi trò đe dọa của thầy mo đầy quyền lực của thời man khai cổ đại. Thật lạ là đến nước này mà chúng vẫn La đằng Đông, Hét đằng Tây
hú họa rằng, chuyện tâm linh là bất khả xâm phạm hay bất khả báng bổ và
đòi đưa người tố giác ra tòa? Không thể có tòa án nào kết tội Thu Uyên
hay các nhà báo đã phơi trần sự thật, trừ phi loài người chạy lùi về
thời trung cổ, dùng giáo lí huyền hoặc kết tội người như đã từng kết tội
Galileo!
Tòa án hiện
đại trọng chứng hơn trọng cung, mà chứng ở đây bằng người thực, vật thực
chứ không phải ra tòa gọi vong về làm chứng đâu, đồng chí Đông La và
các đồng chí Đông Hét đứng đằng sau!!!
Thưa các
đồng chí lẫn các ngài trên trước, thế giới hiện nay đã vượt qua những
huyền thoại bằng trào lưu giải huyền, chuyện Chúa Phục sinh cả mấy nghìn
năm trước còn bị lật tẩy huống hồ là ba cái trò đồng bóng nhãn tiền với
mưu đồ danh lợi.
—————————————————————–
Hãy xem
chuyện “Đệ nhất ngoại cảm” chết đi rồi sống lại (như Chúa Kitô – dù chỉ
bị chó cắn) do Bộ môn Cận tâm lí xuất bản tuyên truyền rộng rãi là thật
hay giả nhé:
Sự thật về cái chết hụt đầy “bí hiểm” của bà Phan Thị Bích Hằng (P1)
Theo Gia đình và Cuộc sống
Thứ ba 29/10/2013 12:02
(GDVN)
– Có một công thức chung đã được mặc định: Những con người có khả năng
siêu phàm trong giới ngoại cảm, cô đồng thường phát hiện ra khả năng
huyền diệu của mình sau những lần thập tử nhất sinh đầy kỳ bí. Trường
hợp bà Phan Thị Bích Hằng cũng không phải là một ngoại lệ.
Câu
chuyện về cái chết hụt kỳ bí mà bà Phan Thị Bích Hằng kể lại (được ghi
hình, không hiểu bằng cách nào bị phát tán tràn lan trên mạng) được coi
là bước ngoặt khiến người phụ nữ này, từ một thiếu nữ thôn quê bình
thường trở thành một nhà ngoại cảm. Với nhiều người, chính cái chết hụt
đó đã “khai sinh” ra một “huyền thoại” ngoại cảm.
Cái chết huyền bí
Theo
lời kể của bà Phan Thị Bích Hằng, bà Hằng sinh ra và lớn lên ở một ngôi
làng nghèo thuộc xã Khánh Hòa, Yên Khánh, Ninh Bình. Năm 1990, khi 17
tuổi, vừa thi đại học về, Hằng cùng một cô bạn gái đang đi trên đường
bỗng có một con chó nhảy xổ ra cắn. Hằng bị cắn vào chân trái, cô bạn
gái bị cắn vào tay trái. Cũng như người dân ở các vùng nông thôn, Hằng
và cô bạn cảm thấy chuyện bị chó cắn rất bình thường, rồi quên ngay sau
đó.
Khoảng
một tháng sau, cô bạn đột nhiên không nói được nữa, hàm răng cứng lại.
Nghĩ là bị đau răng, Hằng đưa cô bạn đi khám. Bác sĩ nha khoa kiểm tra
và khẳng định không phải do đau răng. Hai người lại đưa nhau đến Bệnh
viện Quân y 5 Ninh Bình.
Sau
khi khám xét, bác sĩ bảo bạn gái của Hằng có triệu chứng của người bị
bệnh dại. Tưởng như đất dưới chân sụt xuống, tử thần đã nắm tay mình dắt
đi, Hằng nói: “Đúng như vậy. Cháu và cô bạn đều bị một con chó cắn”.
Sau hôm đó, Hằng cũng hôn mê bất tỉnh. Cô bạn thân đã qua đời.
Gia
đình đưa Phan Thị Bích Hằng đi chữa trị nhiều nơi, bằng cả Đông y lẫn
Tây y, song các bác sĩ, thầy lang đều lắc đầu, bởi bệnh này từ xưa đến
nay không ai chữa khỏi. Khi đến nhà một ông thầy lang theo đạo Thiên
Chúa giáo, ông xem xét kỹ biểu hiện cơ thể rồi nói một câu: “Chúa lòng
lành sẽ che chở cho con”.
Sau
đó, ông bảo người con trai ra nghĩa địa lấy một mảnh ván quan tài mà
người ta vừa bốc mộ lên hôm trước, rồi bào chế với vài vị thuốc. Để
giành giật giữa sự sống và cái chết, gia đình Hằng liền cho cô uống ngay
vị thuốc này.
Sau
khi uống thuốc, ông thầy lang bảo với bố mẹ Hằng: Sau 3 tiếng đồng hồ,
cháu sẽ cảm thấy nóng khắp người, lên cơn sốt mê man, nói sảng, thậm chí
lên cơn điên cắn xé. Nếu 3 ngày sau cháu hết cơn thì cháu sống được còn
nếu lên cơn trở lại thì cháu không sống được nữa. Tôi rất muốn cứu cháu
nhưng khả năng của tôi chỉ có vậy.
Đúng
như lời ông thầy lang nói, 9h tối Hằng lên cơn cắn xé điên cuồng, đến
11h đêm mới thiếp đi. Ngày thứ nhất, ngày thứ hai không thấy triệu chứng
gì. Ngày thứ ba, khi cùng người anh trai của cô bạn gái đã mất ra mộ
thắp hương thì đột nhiên Hằng cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc
sống lưng. Hằng liền nói: “Anh đưa nhanh em về, em sắp lên cơn điên
rồi”. Từ đấy, Hằng không còn biết gì nữa.
Vẫn
theo lời kể của bà Phan Thị Bích Hằng, đến 1h sáng hôm sau, gia đình
không còn hy vọng bởi Hằng đã hoàn toàn tắt thở. Bình thường, những
người trẻ tuổi như Hằng ở quê được khâm liệm rất nhanh rồi đem chôn,
không tổ chức lễ tang, kèn trống.
Thế
nhưng, có một ông cụ dạy chữ nho ở làng rất giỏi tử vi vào nhà Hằng, sau
một hồi tính toán, ông bảo: “Thứ nhất, chưa qua giờ Thìn không được
khâm liệm cháu; thứ hai, cứ để nó nằm như thế, không được thắp hương”.
Lúc
đó, một ông bác sĩ nói: “Tốt nhất đậy mặt cháu lại, để gia đình đi
chuẩn bị cho cháu, tại sao cụ lại nói vậy”. Ông cụ đó nói tiếp: “Các anh
thì có cả một nền y học hiện đại, còn tôi chỉ là tàn hương nước thánh,
nhưng tôi khẳng định nó không chết”. Nghe cụ già và bác sĩ tranh cãi,
gia đình Hằng rất hoang mang, không biết xử trí thế nào. Thế nhưng, ai
đi mua gỗ đóng quan tài cứ đi, ai ngồi chờ xem lời ông cụ linh ứng thế
nào thì cứ chờ.
Cũng
theo lời kể của bà Hằng, hồi khắc khoải chờ chết, Hằng có hỏi bố (bố
Hằng là quân nhân): “Vì sao những vị lãnh đạo khi chết người ta lại bắn 7
loạt đại bác”, bố Hằng trả lời: “Để linh hồn mau siêu thoát”. Nghe bố
nói vậy, Hằng liền bảo: “Khi con mất bố bắn cho con bảy phát đạn để con
mau siêu thoát trở về với gia đình mình”.
7h
sáng hôm đó bố Hằng mới về đến nhà. Trông thấy đứa con gái tội nghiệp
tắt thở nằm đó ông không kìm được nước mắt. Nhớ lời hứa với đứa con gái,
ông lôi súng ngắn ra bắn. Tiếng súng nổ làm Hằng bật tỉnh dậy và phản
xạ đầu tiên là lao ra phía tiếng súng gọi: “Bà ơi!”.
Hằng
đạp phải những vỏ đạn và ngã rất mạnh xuống sân. Mọi người liền khiêng
cô vào trong nhà. Sau khoảng nửa tiếng, Hằng tỉnh lại hoàn toàn. Khi đó,
một cảm giác rất kỳ lạ đến với cô. Thân thể dường như mất trọng lượng,
như đang bay và nhìn mọi người như ở một thế giới khác.
Theo
lời Hằng, trong thời gian 30 phút bất tỉnh do trượt ngã đập đầu xuống
sân, cô thấy bà nội và bà ngoại (cả hai đều đã mất) gọi cô. Hằng thấy
mình đang đi qua một cây cầu bắc qua con sông lớn với mây mờ sương khói
bao phủ. Phía bên kia cầu, bà ngoại cùng rất nhiều người đứng vẫy tay,
bà nội thì đứng bên bờ này kéo lại.
Cố vùng vẫy, Hằng tuột khỏi tay bà…
…Nhưng làng quê, bạn bè không ai biết
Cái
chết “hụt” của bà Phan Thị Bích Hằng được nhiều tờ báo dẫn lại. Thậm
chí, không hiểu bằng cách gì, nó còn được in thành những bộ đĩa bán rất
chạy bên ngoài thị trường.
Tuy
nhiên, khi phóng viên tìm về ngôi làng nơi bà Hằng và gia đình từng sinh
sống, nhiều người lại không hề hay biết về câu chuyện này, và đó thực
sự là một khoảng tối cần làm rõ.
“Vợ
chồng tôi và ông bà Thọ (bố mẹ của Bích Hằng – PV) vốn rất thân thiết.
Mối quan hệ giữa hai gia đình lại càng thêm thân khi thằng Thuần, con
trai tôi và Bích Hằng học cùng nhau và giữa hai đứa có nảy sinh tình cảm
yêu đương. Tuy nhiên, sau này vì cái duyên, cái số mà hai chúng nó
không đến được với nhau”, bà Cạnh, vợ của ông Vũ Văn Trai, là người cùng
xóm với nhà bà Phan Thị Bích Hằng tâm sự.
Tuy
nhiên, khi cộng tác viên báo Giáo dục Việt Nam dò hỏi về đám tang đầy
màu sắc huyền bí với những phát súng chát chúa thì người hàng xóm thân
mật, sống cách nhà gia đình bà Phan Thị Bích Hằng ở quê chưa đầy 300m
này lại lắc đầu: “Đám tang nào nhỉ? Tôi không biết! Cái Hằng nó có chết
thực vật hồi nào đâu mà bảo nó có đám tang”.
“Ngày
xưa, tôi và Bích Hằng có học cùng một lớp. Tôi cũng từng có mối quan hệ
yêu đương với Bích Hằng nhưng quả thực về cái chết hụt của cô ấy và cái
đám tang như lời anh kể thì tôi không biết gì”, anh Thuần, con trai của
bác Cạnh tiếp lời.
Khi
phóng viên – trong vai 1 sinh viên ngành nhân văn tìm tư liệu viết bài
về Bích Hằng đặt câu hỏi: “Vậy còn nhân vật nữ là người cùng làng bị chó
dại cắn rồi sau đó tử vong mà chị Bích Hằng kể thì anh có biết không?
Theo lời chị Hằng, người này là bạn học cùng lớp, lại là chỗ bạn thân
thì chắc anh phải biết chứ?” anh Thuần suy tư một hồi rồi nói: “Nhân vật
nữ nào nhỉ? Lớp tôi học không hề có bạn nào bị chó dại cắn chết. Làng
tôi sống cũng không có ai học cùng tôi bị chó dại cắn cả”.
Chúng
tôi tiếp tục nhập vai sinh viên ngành nhân văn, tìm gặp thầy Nguyễn Tử
Nhiên, giáo viên chủ nhiệm 3 năm cấp 3 của Bích Hằng và anh Thuần (Lớp
A2 khóa 1986 – 1988 Trường cấp 3 Yên Khánh B – PV). Khi được hỏi về cô
học trò Phan Thị Bích Hằng, người thầy giáo già trầm ngâm nhớ lại: Bích
Hằng là một học trò thông minh, có đôi mắt sáng và khả năng cảm thụ văn
học rất tốt.
Tuy
nhiên, cũng như bà Cạnh và anh Thuần, thầy Nhiên tỏ ra vô cùng ngạc
nhiên khi phóng viên hỏi những thông tin về cái chết lâm sàng của bà
Phan Thị Bích Hằng do chó dại cắn. Thầy Nhiên nói: “Tôi không biết nhưng
chắc là không có thông tin này. Học sinh của tôi cũng không có ai bị
chó dại cắn chết cả”.
Tiếp
tục bổ sung thêm thông tin, chúng tôi được thầy Nhiên cho số điện thoại
của anh Vũ Văn Chinh, là học trò cũ của thầy Nhiên và là bạn cùng lớp
cấp 3 với Bích Hằng. Qua nói chuyện, anh Chinh cũng khẳng định: “Tôi
cũng chỉ mới nghe kể là Bích Hằng bị chó dại cắn rồi chết lâm sàng. Lớp
tôi học cũng không có ai bị chó dại cắn chết cả”.
Trong
khi đó, ông Phạm Gia Huấn, nguyên cán bộ Sở Nông nghiệp và Phát triển
nông thôn tỉnh Ninh Bình lại cho hay: “Tôi là người cùng xã với cô Hằng,
vợ tôi lại công tác cùng với dì ruột và bố cô Hằng ở xã. Việc cô Hằng
bị chết lâm sàng và có tổ chức đám tang thì tôi không biết nhưng việc cô
Hằng bị chó dại cắn là có. Hồi đó, tôi có đến nhà thăm cô Hằng. Tuy
nhiên, thông tin về người bạn học cùng, là người cùng làng bị chó dại
cắn chết thì tôi cũng không biết”.
Khi
có được thông tin trên, phóng viên đã đến gặp trực tiếp mẹ đẻ của Phan
Thị Bích Hằng là bà Thọ. Trong vai một người có người nhà bị chó dại
cắn, phóng viên khẩn khoản nhờ bà Thọ: “Cháu đến đây là vì cháu đọc báo
đài thấy bảo cô Phan Thị Bích Hằng từng bị chó dại cắn rồi nhờ được một
ông lang cho uống vị thuốc lạ có gỗ ván thôi. Vậy mong bà chỉ bảo giúp
địa chỉ của ông lang mà cô Hằng hay kể tới trên báo đài để cháu tới lấy
thuốc”.
Sau ít giây ngập ngừng, bà Thọ nói: “Đó là ông lang Rồng, nhà ở Ninh Sơn, Ninh Bình. Nhưng ông ấy chết được mấy năm rồi”.
Theo
lời chỉ dẫn của bà Thọ, phóng viên tìm đến phường Ninh Sơn, thành phố
Ninh Bình. Nếu căn cứ theo lời kể của bà Phan Thị Bích Hằng, có thể hiểu
đây là vị thầy lang đã nói với bà Hằng câu: “Chúa sẽ ban phước lành cho
con”. Đúng như lời bà Thọ nói, ông lang Rồng đã qua đời. Phóng viên tìm
đến hiệu thuốc mang tên ông nhưng đang được quản lý bởi anh Phạm Văn
Hà, là con trai thứ hai của ông lang Rồng. Anh Hà cho biết: “Đúng là bố
tôi có chữa chó dại cắn cho bà Phan Thị Bích Hằng. Tuy nhiên, bố tôi là
người theo đạo Phật chứ không phải đạo Thiên chúa và Bích Hằng cũng chưa
hề đến nhà tôi mà chỉ có người nhà của cô ấy đến lấy thuốc nên bố tôi
không thể nói với cô ấy câu: “Chúa sẽ ban phước lành cho con”.
Còn tiếp…
Theo: http://giaoduc.net.vn
Copy từ: Chu Mông Long’ blog
......................