Kể từ ngày 05.01.2012, cái tên “Đoàn Văn Vươn” được nhân dân cả trong
lẫn ngoài nước, biết đến như một người anh hùng áo vải can đảm đứng lên
chống “cường hào ác bá đỏ” trong thời đại mới, thời đại người dân Việt
Nam bị ĐCS hoàn toàn tước mất quyền sở hữu đất đai. Giờ đây ai cũng biết
đến tên “Đoàn Văn Vươn”, vì anh là biểu tượng cho lớp người nông dân
mới, vừa cần cù, tháo vát, vừa kiên cường vượt khó khăn, lại vừa có kiến
thức kỹ thuật. Nhờ đó, anh cùng với gia đình đã tạo được một kỳ tích
lao động rực rỡ là đã quai đê lấn biển biến cả một khu đầm rộng chưa
từng khai phá thành diện tích nuôi trồng thủy sản. Để khởi nghiệp, anh
Vươn đã phải bán tài sản, vay tiền ở bạn bè, người thân và ngân hàng,
rồi phải vượt qua biết bao khó khăn, vất vả để làm cho khu đầm có thể
nuôi trồng thủy sản được.
Đến khi khu đầm bắt đầu có thu hoạch để trả nợ dần cho bạn bè và ngân
hàng thì bọn quan tham trong chính quyền xã Vinh Quang, huyện Tiên Lãng,
thành phố Hải Phòng đã nhòm ngó, bày mưu cưỡng chế để thu hồi khu đầm
đang thuê của anh. Anh Vươn đã nhiều lần khiếu nại mà không được, anh đã
đưa đơn kiện lên tòa án. Tòa án huyện Tiên Lãng bác đơn kiện của anh;
anh lại kháng cáo lên Tòa án nhân dân thành phố Hải Phòng... Thế nhưng,
ngày 05.01.2012, chính quyền huyện Tiên Lãng và thành phố Hải Phòng đã
huy động một lực lượng trên 100 người cả công an lẫn bộ đội do đại tá
Đỗ Hữu Ca, giám đốc công an thành phố Hải Phòng chỉ huy cùng với phó chủ
tịch huyện TIên Lãng Nguyễn Văn Khanh đến cưỡng chế thu hồi khu đầm của
anh Vươn. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đại tá Ca đắc thắng tự khen kế
hoạch “tác chiến” trong “trận” cưỡng chế khu đầm hôm đó: “Phải nói
rằng việc hiệp đồng tác chiến cực kỳ hay.... Đánh mũi trực diện, nghi
binh ra làm sao. Rồi tác chiến vòng ngoài, vòng trong thế nào. Tôi nghĩ
là rất hay, có thể viết thành sách...”
Bị dồn vào tình thế bức bách như vậy, anh Đoàn Văn Vươn và người nhà đã
phải chống trả, họ bắn đạn hoa cải và cho nổ mìn tự chế, làm bị thương
bốn người công an, hai người bộ đội. Sau này, tại phiên tòa hôm
03.04.2013, anh Vươn đã nói rõ: “Không có con đường nào khác, buộc
lòng chúng tôi phải chống lại. Anh em chúng tôi không có ý giết người mà
chỉ muốn cảnh báo đoàn cưỡng chế”. Công an Hải Phòng đã bắt giam
anh em Đoàn Văn Vươn và ra quyết định khởi tố. Viện Kiểm sát nhân dân
thành phố Hải Phòng đã ra “Cáo trạng” buộc tội “giết người” đối với các
anh Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Quý, Đoàn Văn Sịnh, Đoàn Văn Vệ và tội
“chống người thi hành công vụ” đối với hai chị Nguyễn Thị Thương (vợ anh
Vươn) và Phạm Thị Báu (vợ anh Quý). Đoàn cưỡng chế đã đập phá sạch sành
sanh ngôi nhà của anh Vươn và cả ngôi nhà của em anh Vươn (nằm ngoài
khu vực cưỡng chế).
Tiếng nổ ở Cống Rộc, huyện Tiên Lãng vang mạnh như một quả bom làm rúng
động cả trong và ngoài nước. Bà con nông dân, nhất là dân oan, những
người đã bị hoặc sắp bị cưỡng chế thu hồi đất đai, các nhà báo tiến bộ,
các nhân sĩ, trí thức dân chủ, cho đến các nhà tu hành Công giáo, Phật
giáo, v.v... đều lên tiếng bênh vực cho gia đình anh Đoàn Văn Vươn,
đồng thời tố cáo mưu đồ của bọn cường hào trong chính quyền định cướp
đoạt thành quả lao động của gia đình anh Vươn khi thấy khu đầm của anh
Vươn bắt đầu thu lợi được. Tiếng vang của công luận mạnh đến nỗi Thủ
tướng Nguyễn Tấn Dũng phải họp các ngành hữu quan để xem xét tình hình,
và ngày 10.02.2012, ông đã kết luận: việc cưỡng chế là trái luật, chính quyền địa phương đã làm sai.
Cuối tháng 12.2012, 50 cán bộ tại huyện Tiên Lãng đã bị kiểm điểm, xử
lý nội bộ, ban cán sự đảng ở UBND thành phố Hải Phòng đã bị khiển trách.
Năm quan chức có liên quan đến vụ cưỡng chế này là Lê Văn Hiền cựu chủ
tịch huyện Tiên Lãng, Nguyễn Văn Khanh cựu phó chủ tịch huyện Tiên Lãng,
Phạm Xuân Hoa cựu trưởng phòng Tài nguyên và Môi trường huyện, Lê Thanh
Liêm cựu chủ tịch xã Vinh Quang và Phạm Đặng Hoan cựu bí thư xã Vinh
Quang đã bị khởi tố (cựu là vì sau khi sự việc xảy ra, bị dư luận tố
cáo, “Đảng ta” đã phải cách chức họ).
Thế mà các nạn nhân vụ “cướp ngày” trắng trợn là Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn
Quý, Đoàn Văn Sịnh, Đoàn Văn Vệ lại bị giam cầm suốt 15 tháng kể từ
tháng 01.2012, bị tra khảo, đánh đập (xin xem ảnh bị cáo với mắt tím
bầm) và bị đưa ra tòa để nhận những bản án hết sức bất công: các nạn
nhân thì “pháp lý xã hội chủ nghĩa” lại biến thành tội phạm, bị buộc tội
“giết người” mà thực tế thì họ không cố tình giết ai cả và cũng không
một ai bị giết! Đoàn Văn Vươn phải lãnh án 5 năm tù, Đoàn Văn Quý – 5
năm tù, Đoàn Văn Sịnh – 3 năm 6 tháng tù, Đoàn Văn Vệ – 2 năm tù! Hai
người phụ nữ bị buộc tội “chống người thi hành công vụ” cũng bị kết án:
chị Nguyễn Thị Thương (vợ anh Vươn) bị 15 tháng tù treo, 30 tháng thử
thách, chị Phạm Thị Báu (vợ anh Quý) bị 18 tháng tù treo, 36 tháng thử
thách! Án quyết này thật là quá vô lý! Chính Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng
đã kết luận là vụ cưỡng chế ngày 05.01.2012 là trái luật, chính quyền
địa phương đã làm sai, như vậy thì lực lượng đi cưỡng chế hôm đó không
thể nào coi là “người thi hành công vụ” được và không thể buộc tội bừa
cho hai chị như vậy được. Hơn nữa, khi xảy ra vụ cưỡng chế, hai chị đưa
con đi học rồi đứng trên đê không có mặt ở hiện trường và họ bị bắt trên
đê, nhưng công an lại ghi là họ có mặt ở hiện trường!
Vụ án anh em Đoàn Văn Vươn đã nói lên nhiều điều. Có lẽ điều quan trọng
nhất có thể tóm gọn trong ý kiến của một cư dân Facebook có tên là
Giovanni Paolo đăng trên trang mạng danlambao: "Đảng Cộng sản Việt
Nam đã hiện nguyên hình là một băng đảng mafia đỏ, chỉ bảo vệ quyền lợi
riêng của phe cánh, nhóm lợi ích của Đảng Cộng sản Việt Nam mà thôi."
Người viết thấy không cần nói gì thêm vì ý kiến đó quá đúng, mà chỉ xin
bạn đọc nhớ lại lời của một người cực kỳ cương trực và công minh là cụ
bà Lê Hiền Đức nói sau khi vụ cưỡng chế ở huyện Tiên Lãng mới xảy ra: “Chừng
nào ông Đoàn Văn Vươn và những người thân của ông còn phải nằm trong
vòng lao lý, còn chưa được bồi hoàn các quyền lợi về vật chất, tinh thần
đã bị xâm phạm thì chừng đó tôi còn nhìn chính quyền trung ương của
Việt Nam chỉ như là sự PHÓNG TO của chính quyền huyện Tiên Lãng, chính
quyền thành phố Hải Phòng mà thôi.” Sau khi phiên tòa kết thúc, lời nói của cụ Lê Hiền Đức lại càng thấm thía.
Qua vụ án này, người dân càng nhận rõ thực chất cái gọi là “công lý” xã
hội chủ nghĩa dưới chế độ toàn trị hiện nay. “Pháp chế” xã hội chủ nghĩa
sẵn sàng đổi trắng thay đen chỉ nhằm bênh vực cho băng đảng mafia cầm
quyền. Luật sư Trần Đình Triển đã viết trên Facebook của ông: “Đa số
các bị cáo đều tố cáo trong giai đoạn điều tra, họ đã bị đánh đập, bức
cung, mớm cung, dụ cung. Có nhiều trường hợp đưa giấy trắng ép bị cáo ký
khống vào...”. Nghĩa là ngành tư pháp của “đảng ta” làm tất cả để ép những nạn nhân của các quan tham phải biến thành những kẻ tội phạm!
Và đây không phải là vụ án đầu tiên chống nông dân có liên quan đến đất
đai mà các “tòa án nhân dân” của “đảng ta” đã xử. Chẳng cần phải đi xa
hơn vài chục năm, mà chỉ nhìn lại vài ba vụ án đã xử trong hai năm gần
đây thôi cũng đủ thấy biết bao nhiêu chuyện oan khiên mà bà con nông dân
lao động nước ta đã phải gánh chịu. Chẳng hạn, 1) vụ án xử 15 người dân
ở Dák Ngol khai khẩn đất hoang trong rừng (nơi đã khai thác hết gỗ để
bán), họ làm ăn, sinh sống nhiều năm trên khu đất ấy kể từ năm 1998, đến
năm 2011 họ bị chính quyền cưỡng chế thu hồi để giao cho các công ty
kinh doanh; vì quá uất ức, khoảng 200 người dân đã kịch liệt phản đối;
khi bị đàn áp, 50 người đã kịp chạy trốn, còn 15 người bị bắt và bị buộc
tội “chống người thi hành công vụ”, “phá hoại tài sản xã hội chủ
nghĩa”, và “tòa án nhân dân” tỉnh Dák Nông ngày 31.05.2012 đã kết án họ
tổng cộng 40 năm 9 tháng tù; 2) vụ chính quyền Đà Nẵng ra lệnh cưỡng chế
ngày 08.03.2012 nhằm thu hồi đất đai thuộc giáo xứ Cồn Dầu ở Đà Nẵng,
nơi mà bà con đã tạo dựng cơ nghiệp và sinh sống trên 135 năm nay, để
bán cho Công ty cổ phần đầu tư Mặt Trời, nhân dân phản đối, công an bắt
bớ, đánh đập dã man 7 người nông dân, một người bị đánh đến chết, còn 6
người bị đưa ra “tòa án nhân dân” Đà Nẵng xử tội “gây rối trật tự công
cộng” và tội “chống người thi hành công vụ” rồi tống vào tù; 3) vụ cưỡng
chế lô đất của gia đình bà Phạm Thị Lài ở quận Cái Răng tỉnh Cần Thơ,
chồng bà Lài uất hận uống thuốc độc tự tử phải đưa vào bệnh viện, bà Lài
và cô con gái thân cô thế cô, không đủ sức chống cự, bèn khỏa thân ra
để chống lại lực lượng cưỡng chế; sau khi đã cướp đoạt lô đất của gia
đình bà Phạm Thị Lài, ngày 19.06.2012, UBND quận Cái Răng đã xử phạt bà
Lài 1,5 triệu đồng vì tội “cản trở hoạt động bình thường của cơ quan”,
và còn phạt thêm 80 nghìn đồng vì tội “không mặc áo quần vi phạm thuần
phong mỹ tục”! Nghe thật là chua xót!
Biết bao nhiêu vụ án đầy oan trái về đất đai đã xảy ra kể từ ngày “đảng
ta” nắm chính quyền! Cải cách ruộng đất là tội ác tày trời từ thời Hồ
Chí Minh không cần phải nói lại ở đây, nhưng đặc biệt phải nói là trên
vài chục năm nay, từ khi “đảng ta” tước đoạt quyền sở hữu đất đai của
người dân để chuyển thành cái gọi là “sở hữu toàn dân” (năm 1980), thì
các vụ cướp đoạt đất đai, nhà cửa của người dân trở thành phổ biến. Mà
mỗi lần người dân oan thấp cổ bé họng phản ứng lại thì “Đảng ta” liền
đưa công an, bộ đội đàn áp bằng bạo lực, bắt bớ, giam cầm rồi giao cho
“tòa án nhân dân” kết án những người hăng hái nhất và tống họ vào tù.
Ngày nay, “đảng ta” dưới thời Nguyễn Phú Trọng vẫn quyết tâm tiếp tục
cái lối cai trị dân như vậy. Cứ nhìn vào việc “đảng ta” tiến hành việc
vận động dân “góp ý kiến” sửa đổi hiến pháp 1992 thì đủ thấy rõ tim đen
của “đảng ta”: cố sống cố chết bám giữ cho kỳ được những điều “sinh tử”
của băng đảng cầm quyền trong cái hiến pháp gọi là “sửa đổi” như cũ: 1)
nhất quyết không thể có sở hữu tư nhân đối với đất đai, chỉ có sở hữu
toàn dân thôi, nghĩa là “đảng ta” và các cán bộ của “đảng ta” sẽ còn
thao túng, cưỡng chế thu hồi đất đai của người dân theo ý muốn của họ để
thu lợi cho băng đảng mafia; 2) nhất quyết không thể có tam quyền phân
lập, nghĩa là khi cần dẹp sự bất bình của người dân, “Đảng ta” có thể
thoải mái điều động công an, bộ đội đàn áp người dân bằng bạo lực, rồi
sai viện kiểm sát và công tố buộc tội và giao cho “tòa án nhân dân” kết
án theo mức “đảng ta” đã định; 3) nhất quyết phải ghi rõ: quân đội và
công an là của “đảng ta”, phải trung thành với “đảng ta”, nghĩa là khi
cần đàn áp sự bất bình của người dân thì quân đội và công an phải ngoan
ngoãn dùng bạo lực trừng phạt nhân dân theo lệnh của “đảng ta”, còn khi
chiến hạm của “thiên triều” xâm phạm hải phận, đánh chiếm hải đảo của
ta, bắn giết ngư dân của ta, “đảng ta” ra lệnh đứng “nghiêm” thì quân
đội phải đứng trố mắt nhìn “tàu lạ” xâm chiếm biển đảo nước ta, giết hại
dân ta; 4) nhất quyết không thể có đa nguyên, đa đảng, nghĩa là không
cho phép một đảng phái nào khác được dự phần bàn việc nước để “đảng ta”
mãi mãi giữ đặc quyền đặc lợi; 5) nhất quyết phải giữ nguyên điều 4 ghi
rõ “đảng ta” là đảng duy nhất, độc quyền lãnh đạo đất nước để “đảng ta”
muôn năm thống trị đất nước dưới... sự bảo trợ của “thiên triều”.
Nếu vậy, chắc chắn rồi đây không chỉ có một vụ Đoàn Văn Vươn, một vụ Cồn
Dầu, một vụ Văn Giang, một vụ Dương Nội... mà sẽ có rất nhiều vụ cưỡng
chế “cướp ngày” như vậy nữa, kèm theo rất nhiều vụ án ô nhục như vụ án
Đoàn Văn Vươn vừa rồi. Nhưng, liệu dân ta có chịu cúi đầu mãi để “đảng
ta” lăng nhục nhân dân như vậy không? Chúng tôi tin chắc là không!
Vụ án Đoàn Văn Vươn là tiếng bom có sức cảnh tỉnh rất mạnh. Nếu “đảng
ta” cứ quyết tâm đi theo con đường đã chọn đó mà nhiều nhà chính luận
tóm gọn trong mấy chữ “hèn với giặc, ác với dân” thì chắc chắn sẽ có rất
nhiều quả bom của lòng căm hận với sức công phá cực lớn bùng nổ đánh
sập tan tành cái chế độ độc tài toàn trị của “đảng ta”. Đó là điều chắc
chắn.
06.04.2013