Chào các chú, các anh! Mọi người vẫn khỏe chứ?
Cháu nghĩ các chú, các anh vẫn thường xuyên theo dõi, cập nhật trang
Danlambao này, nên mạn phép gửi gắm đôi điều đến mọi người. Cháu không
mong cầu sẽ thay đổi suy nghĩ, tư tưởng hay hỗn hào lên án các chú, các
anh, bởi cháu hiểu mỗi người đều có một lí tưởng, niềm tin riêng. Không
lí tưởng, không niềm tin, chỉ là tồn tại, chứ chẳng còn là sống nữa.
Thư này cháu cũng không bàn về lịch sử quá khứ, hay bất cứ lí tưởng
chính trị nào. Cháu chỉ muốn kể đôi điều về những gì cháu gặp, cháu
thấy, để mọi người có thể thử đứng từ góc nhìn của cháu, một người trẻ,
sống, học tập theo đảng và nhà nước trong 21 năm qua, sau một thời gian
ngắn ngủi đã thất vọng ở những thứ mình hằng tin tưởng như thế nào.
Từ khi lên năm, cháu đã thuộc lòng, nghêu ngao theo những bài hát yêu
kính bác Hồ, đọc vanh vách Năm điều bác Hồ dạy, hàng ngày thu thập bông
hồng, bông sen, cuối tuần được phiếu bé ngoan, để mẹ tặng thưởng, để
cành cựa với bạn bè.
Tiểu học, trung học cơ sở, cháu nâng niu tấm khăn quàng đỏ, giặt giũ, ủi
phẳng mỗi ngày. Cháu cười nhạo bọn bạn hư hỏng không được làm Đội viên,
cháu xem khinh Đội viên luộm thuộm khăn quàng nhăn nheo, lúc đeo, lúc
quên bẵng.
Trung học phổ thông, do nhà xa, cháu thường muộn học, bị trừ điểm hạng
kiểm, nên đường vào Đoàn xem như mờ mịt. Nhìn chúng bạn họp hành đoàn
viên, cháu buồn tủi lắm. Đôi lúc còn cảm thấy nhục nhã cho thân mình.
Rồi cháu đi du học. Vẫn có câu "Đi một ngày đàng, học một sàng khôn", chưa bao giờ là sai cả. Cháu học được nhiều thứ lắm, không chỉ kiến thức trong trường học, mà còn cả kiến thức xã hội bao la.
Cháu ở Nhật. Tiếng Nhật của cháu cũng thuộc loại giao tiếp ổn, tuy vậy
mẹ cũng mong muốn cháu trau giồi thêm, vì cháu sống ở đây "không chỉ một
hai ngày, cũng cần tiếng để giao lưu với người bản xứ. Chẳng nhẽ cứ đi
học rồi ru rú ở nhà? Đi du học như vậy thì vô nghĩa lắm!".
Vậy nên cháu theo học thêm ở một trường Nhật ngữ. Lớp cháu theo học, có
một chú người Việt Nam, chú này đi học theo diện cán bộ tu nghiệp, ở đây
cũng được hơn một năm rồi. Chú cũng thường bắt chuyện với cháu, nhưng
một vài lần thì cháu kiêng dè, chẳng muốn giao tiếp. Một tuần chú xuất
hiện trong lớp được hai ngày thì đã là điều lạ lùng lắm rồi. Cũng chẳng
phiền hà gì ai đâu, nhưng mỗi lần chú đi học và được gọi đọc bài thì mất
phải nửa tiết học. Do chữ thì chú chữ biết chữ không. Oái ăm là một năm
rồi chú sang đây tu nghiệp.
Lần nọ cháu đánh dạn hỏi chuyện chú. Chỉ biết trố mắt ngồi nghe chú nói.
Một tháng Nhà nước chu cấp cho chú tầm 100.000¥ (khoảng 28 triệu vnđ vào
thời điểm đầu năm ngoái), chú không phải lo tiền học hành, nhà ở vì
cũng được bao trọn gói rồi. Vậy những ngày học, cà phê cà pháo nhậu nhẹt
cùng các tu nghiệp sinh cùng cảnh khác, là từ số tiền này mà ra.
Chú cũng chẳng xài hết được, chú cũng sống tiết kiệm lắm, tiền còn lại
chú gửi về Việt Nam cho vợ chú cất để dành, mặc dù lương ở cơ quan vẫn
không bị trừ tháng nào. Chú kể ngô nghê thật thà lắm, nhưng trong đầu
cháu thì đang giận sôi lên. "Chú ơi, 100.000¥ đó là tiền ba mẹ cháu và
nhân dân Việt Nam hoàn thành nghĩa vụ thuế mà thành!". Cháu không nói
chuyện với chú từ ngày đó.
Ngày chú về Việt Nam, chú nói một câu chả biết thật hay đùa "Học xong
chứ chả biết khỉ gì!". Bao nhiêu người như chú ấy nữa? Cháu nên cười hay
nên khóc đây?!?
Mà thôi cũng không thể nói được điều gì. Cháu vẫn tâm niệm trong đầu, có
người tốt cũng có người xấu, có người gian trá thì ắt phải có người
thanh liêm chính trực. Gác chuyện này sang một bên vậy.
Đó là chuyện đối mặt với đồng hương trên đất khách. Xem thử quốc tế chào đón cháu như thế nào.
Trường đại học cháu theo học, khoa giảng dạy bằng tiếng Anh, toàn bộ là
sinh viên quốc tế. Cháu là ngừơi Việt duy nhất, cũng kết được một số
bạn. Hàn Quốc, Philippines, Mỹ, Úc, Jamaica,... Chả là hôm Tết Nguyên
Đán vừa rồi, cháu cũng nhờ mẹ gửi xấp phong bì và ít tiền 10.000 đồng để
mừng tuổi các bạn lấy hên, cũng vừa giới thiệu chút văn hóa nước nhà.
Các bạn cháu vui, háo hức lắm. Một bạn người Hàn, ngắm nghía tờ tiền và
hỏi cháu:
- Ho Chi Minh, right? (Hồ Chí Minh phải không?)
Không tả được là cháu đã vui mừng hãnh diện đến thế nào đâu, cháu bắt
đầu huyên thuyên về sự vĩ đại, về chiến tích, về nhân cách sáng ngời của
Bác, từ những gì mà cháu đã được học suốt ba cấp học trước những con
mắt tròn dẹt của chúng bạn. Nhưng khi cháu vừa nhắc tới sự kiện 1987,
Bác được Unesco công nhận Danh nhân thế giới..
- You've gotta be kidding me? (mày đùa tao à?) - một thằng người Úc nhảy ngay vào miệng cháu.
-Whatcha mean? (ý mày là sao?) - lúc này thì cháu nóng máu lắm.
- I dont know, you tell me. (tao không biết, mày nói tao nghe xem) - mặt nó lúc này quả là không đùa.
Cháu bỏ đi sau khi dùng một số ngôn từ không hay ho để trả đũa, trước sự
ngỡ ngàng của chúng bạn, thế nhưng mặt nó vẫn không biến sắc.
Cháu về nhà, lòng hừng hực lửa tức giận, nó dám khinh khỉnh lên niềm tự
hào dân tộc cháu. Đúng là bọn ngoại bang cao ngạo, khốn kiếp. Cháu quyết
phải làm nó tâm phục khẩu phục. Cháu vào Google, tìm được bài tiểu sử
của Bác trên trang Wikipedia tiếng Việt. Cháu đã hả hê lắm. Rõ rành rành
đây, bao nhiêu chiến công, bao nhiên câu chuyện vĩ đại về cuộc đời Bác
và nhất là danh hiệu Danh Nhân thế giới Unesco truy tặng ngày
20/11/1987. Lần này thì nó chỉ có mà cúi mặt nhận sai.
Sáng sau đó, cháu tìm gặp dịch vanh vách cho nó nghe cả bài tiểu sử dài
về đời Bác, tới đoạn Unesco, cháu búng tờ giấy đồm độp cho nổ con mắt nó
ra. Nó vẫn chẳng nói gì. Nó chờ cháu huyên thuyên mãi thôi rồi mới mở
miệng
- I dont understand Vietnamese, i dont know what you're saying is right
or wrong, but i refer something more objective, more "international".
(tao không hiểu tiếng Việt, tao không biết điều mày nói đúng hay sai,
tao dựa vào cái gì đó khách quan hơn, "quốc tế" hơn.)
Nói đoạn, nó vào cũng vào Google, tìm tiểu sử của Bác, nhưng lần này là
bản wikipedia quốc tế, bằng tiếng Anh. Cháu đọc từng chữ, từng chữ, càng
đọc càng thấy hoang mang. Cháu sẽ không đề cập đến nội dung của nó,
cháu không chắc được là nó đúng hay sai, và cháu có tin hay bác bỏ nó,
vì nếu nói ra đây thì sẽ là cuộc tranh cãi dài hơi lắm, chuyện chứng
minh thì càng khó tưởng, nó đã thuộc về quá khứ.
Cháu xin đề cập tới chuyện hiện tại mà ta có thể chứng minh ngay, một cách dễ dàng.
Vấn đề Danh nhân Thế giới của Bác. Cháu choáng váng. Trong đây có đoạn
[....
In 1987, UNESCO officially recommended to member states that they "join
in the commemoration of the centenary of the birth of President Ho Chi
Minh by organizing various events as a tribute to his memory",
CONSIDERING "the important and many-sided contribution of President Ho
Chi Minh in the fields of culture, education and the arts" who "devoted
his whole life to the national liberation of the Vietnamese people,
contributing to the common struggle of peoples for peace, national
independence, democracy and social progress."[75] However, this was met
with an uproar amongst some overseas Vietnamese, especially in North
America, Europe and Australia, who criticize Ho as a Stalinist dictator
and for the human rights abuses of his government.[76]
(Năm 1987, UNESCO chính thức kiến nghị các nước thành viên "tham gia lễ
kỷ niệm một trăm năm ngày sinh của Chủ tịch Hồ Chí Minh bằng cách tổ
chức các sự kiện nhằm tôn vinh những kí ức về Ngài", XEM XÉT" sự đóng
góp quan trọng và nhiều mặt của Chủ tịch Hồ Chí Minh trong các lĩnh vực
văn hóa, giáo dục và nghệ thuật" người mà đã "cống hiến cả cuộc đời mình
để giải phóng dân tộc Việt Nam, góp phần vào cuộc đấu tranh chung của
các dân tộc vì hòa bình, độc lập dân tộc, dân chủ và tiến bộ xã hội".
Tuy nhiên, điều này đã vấp phải phản ứng gay gắt của một số người Việt ở
nước ngoài, đặc biệt là ở Bắc Mỹ, Châu Âu và Úc, những người chỉ trích
ông Hồ như một nhà độc tài Stalin và các vi phạm nhân quyền của chính
phủ của ông.)
Cháu đọc mãi, đọc mãi, cố tìm lời công nhận cho danh hiệu Danh nhân Thế
giới của Bác, nhưng không thể. Nghĩ mình cẩu thả, cháu lại đọc thêm hai
lần từ đầu chí cuối xem mình có ngu ngốc bỏ sót đoạn nào không. Cuối
cùng cháu bỏ cuộc và ngước lên nhìn nó.
- Can't find what you're looking for? (không tìm được điều mày cần tìm
à?) - nó lẳng lặng khoanh tròn phóng to cho cháu thấy chữ XEM XÉT
(CONSDERING) rồi nhìn cháu.
Cháu cũng không nhớ nổi sau đó thì thế nào nữa, đầu óc cháu rối bời,
không biết nên suy nghĩ thế nào cho phải, cho đúng. Cả đêm cháu cứ trằn
trọc mãi, suy nghĩ về lòng tin suốt 21 năm qua của mình.
Sáng hôm sau là một ngày chủ nhật, cháu dành một ngày để quyết định mình
nên làm gì. Thế rồi cháu lên mạng bắt đầu hành trình tìm sự thật. Cháu
vào những trang web bị nhà nước gán mác phản động, chống phá. Cháu muốn
thử đọc xem người ta viết gì, nghĩ gì, tại sao lại làm như vậy. Cháu thử
nhìn nhận vấn đề khách quan và " quốc tế" như người bạn cháu.
Lại một lần nữa cháu đau ê ẩm đầu, cháu lại chả biết nên tin vào đâu,
cái gì là thật, cái gì là giả. Bỗng cháu thấy một nỗi sợ mơ hồ, phải
chăng từ ngày cháu sinh ra cõi đời này, đã bị bủa vây bởi những lời dối
trá? Cả cuộc đời cháu trước nay đã bị lường gạt?
Nhưng rồi cháu quyết định, tốt nhất đừng tin ai cả, sự thật đến từ mắt
thấy tai nghe. Trên cái mạng Internet bao la này, người ta nói gì chẳng
được. Tốt thôi, cháu sẽ tự tìm ra sự thật, là người trực tiếp đón nhận
nó, chứ không phải thông qua bất cứ ai hay trang báo nào.
Cháu tìm được số điện thoại và liên lạc với tổ chức Unesco. Tim cháu
đứng nhịp khi đầu dây bên kia nghe máy chỉ sau một hồi chuông. Một giọng
phụ nữ trẻ trả lời bằng tiếng Pháp, tiếng Pháp của cháu không giỏi, nên
hỏi xem chị nói được tiếng Anh không, chị trả lời có. Cháu trình bày về
thông tin mình tìm được về Bác trên wikipedia quốc tế, và những điều
mình được học, được biết. Cháu hỏi chị này mình có thể liên hệ với ai để
xác nhận. Chị hẹn cháu khoảng nửa tiếng gọi lại xem sao.
Lần hai cháu điện thoại, một phụ nữ đứng tuổi nghe máy, cháu trình bày
lại một lần nữa, lần này cô chuyển máy cháu tới một giọng đàn ông trẻ.
Ông này im lặng nghe cháu giải trình (lần ba, haiz). Sau đó ông bảo cháu
gửi email cho ông, thì ông sẽ nắm rõ hơn và mới trả lời chính xác cụ
thể hơn được. Ông cho cháu địa chỉ email.
Cháu lại gửi email cho ông này, nhận được hồi đáp, cháu run rẩy
Dịch thư cháu gửi ông Roni
Ông khỏe chứ?
Tôi là Trúc, một công dân Việt Nam. Tôi đã cố gọi tới tổ chức Unesco
một vài lần để xác nhận một số thông tin, tuy nhiên, tôi không tìm được
câu trả lời cho câu hỏi của mình.
Vâng, đây là vấn đề của tôi. Theo những gì tôi đọc được từ wikipedia về chủ tịch Hồ Chí Minh. Có đoạn viết
(phần này cháu đã dịch ở trên)
Dựa trên thông tin này, thì tôi không tìm thấy dòng nào khẳng định
rằng Hồ Chí Minh đã thật sự nhận được bất cứ giải thưởng nào từ Unesco.
Tuy nhiên, từ ngày còn nhỏ, tôi đã được dạy là ông có, ông nhận được
giải thưởng của Unesco vào năm 1987, giải " Anh hùng Giải phóng Dân tộc-
Danh nhân văn hóa thế giới", điều này cũng có xuất hiện trong
wikipedia, bản tiếng Việt, có viết
(phần này thì chắc cháu không cần dịch)
Hai thông tin này, thật sự làm tôi khó nghĩ. Tôi không biết điều nào
đúng, điều nào sai. Tôi tin tưởng chính phủ của tôi và những điều họ
nói. Nhưng tôi cũng muốn biết sự thật. Xin thứ lỗi vì đã làm phiền ông.
Nhưng xin hãy giúp tôi chuyện này.
Năm 1987, tổ chức Unesco có từng vinh danh Hồ Chí Minh là " Anh hùng
giải phóng Dân tộc - Danh nhân văn hóa Thế giới " hoặc bất cứ giải
thưởng nào khác hay không?
Như tôi đã nói, tôi không phải nhà báo, mà chỉ là một công dân Việt
Nam bình thường, đang kiếm tìm sự thật. Vì nếu chưa từng có một giải
thưởng nào, thì đồng nghĩa với việc chính phủ đã lừa dối tôi. Xin giúp
tôi trả lời câu hỏi này, để tôi tìm lại chút bằng an trong tâm trí.
Cảm ơn sự nhẫn nại của ông.
Mong tin từ ông.
Chúc một ngày tốt lành.
Niềm tin và Hòa bình.
Trúc. >
Dịch thư hồi đáp,
< Gửi Trúc,
Cảm ơn về bức mail của em.
Tôi xin xác nhận rằng các nước thành viên của Unesco, họp mặt năm
1987 xuyên suốt Hội nghị thường kì của Unesco, thông qua điều 18.65
"Kiến nghị Tổng giám đốc Unesco thực hiện các bước thích hợp để kỷ niệm
một trăm năm ngày sinh nhật Chủ tịch Hồ Chí Minh và hỗ trợ các hoạt động
nhân dịp này, đặc biệt là những hoạt động diễn ra ở Việt Nam".
Tôi không thể tìm thấy bất cứ thông tin gì về việc Hồ Chí Minh nhận được giải thưởng của UNESCO, nhưng tôi vẫn đang kiểm tra.
Có lẽ là quyết định của Hội nghị thường kì về việc yêu cầu hỗ trợ của
UNESCO cho lễ kỷ niệm trăm năm đã bị hiểu lầm hoặc dịch sai nghĩa là
Chủ tịch đã được trao một giải thưởng nào chăng?
Tôi hy vọng có thể tìm được nhiều hơn, và sẽ gửi em bất cứ gì tôi tìm thấy.
Trân trọng,
Roni Amelan
English Editor
UNESCO Press Service
Đau, đau lắm, nhục lắm các chú, các anh ơi! Vẫn biết sự thật mất lòng,
nhưng cái sự thật này nó có đao có búa, nó cắt, nó nghiền cháu đau quá!
Tại sao vậy các chú các anh? Tại sao vậy Đảng, tại sao vậy Nhà nước? Dối
trá! Lường gạt! Nhưng dối trá lường gạt ai? Chính đồng bào, dân tộc
mình đó.
Còn bao nhiêu lời nói dối nữa?
Nhớ những bài viết về chính sách mị dân, độc tài của Triều Tiên, dân
Việt Nam mình đọc, chia sẻ, bình luận sôi nổi lắm. Họ lên án những gian
trá đê hèn của kẻ cầm quyền ở đất nước phát triển lùi. Nhiều người đồng
cảm, thương xót cho những phận người, nhiều người lại bỗ bã cho rằng
chuyện này quá khôi hài, và nhân dân Triều Tiên là "những kẻ ngốc", thời
nay đã là thời đại thông tin đại chúng, chỉ cần lên mạng là biết ngay
đâu là sự thật. Nhưng người bỗ bã ơi, họ bị đàn áp, bị chi phối về
truyền thông, họ biết gì đâu ngoài những lời lừa dối của chính phủ họ?
Cháu từng hùng hồn bênh vực họ như thế đó. Nhưng giờ đây, lời nói đó
đang tự vả vào mặt cháu. Cháu có Internet, mà cũng chả biết dùng, dùng
đúng cách.
Lại ánh nhìn của người bạn Úc đó, giờ cháu mới thấy, đó là ánh mắt xót
thương của người bạn Quốc tế, đang cố giúp cháu thoát khỏi cơn mụ mị.
Cháu như con ếch ngồi đáy giếng, tưởng là mình hay, cái giếng của mình
đẹp. Giếng của cháu, khác gì cái giếng của anh bạn Triều Tiên?
Điều cuối trong Năm điều bác Hồ dạy "Khiêm tốn - Thật thà - Dũng cảm".
Đúng, mình khiêm tốn lắm các chú, các anh ạ. Khiêm tốn khi luôn có câu cửa miệng "không thể so sánh mình với Nhật với Hàn được..." Tại sao?
Chữ thật thà cũng đâu mất rồi, cháu chẳng thấy. Là Danh nhân văn hóa Hồ Chí Minh? Là tham nhũng? Tại sao?
Dũng cảm ư? Khi mà Hoàng Sa, Trường Sa được đổi tên rồi, là Tam
Sa đó. Khi mà người ta biểu tình chống Trung Quốc lại bị dẹp bỏ, bắt bớ
như tội đồ phản động. Quan hệ nhạy cảm giữa 2 nước? Hèn nhát! Tại sao?
Cháu kính mong các chú, các anh, giải thích tận tường những câu hỏi Tại Sao hóc búa ấy. Chỉ có vậy lòng cháu mới yên, niềm tin cháu mới được phục hồi, giữ vững.
Đó là về phần các chú, các anh Công An Mạng.
Thưa mọi người trong thôn Dân Làm Báo, cháu mạn phép góp chút ý kiến
này, mong mọi người đừng mắng cháu hỗn hào, xấc láo tội nghiệp.
Cháu đọc nhiều bình luận của mọi người, thấy có chút không vừa lòng. Có
nhiều bình luận của các chú, các anh Công An Mạng, hoặc những người yêu
Đảng Cộng Sản đều bị mọi người ném đá, chửi mắng không thương tiếc. Vậy
là sai. Khi mà chúng ta ủng hộ
Tuyên Bố của Công dân Tự Do,
ủng hộ đa nguyên đa đảng, tìm kiếm lối ra cho tự do ngôn luận mà lại có
hành động đàn áp, đả kích tư tưởng, suy nghĩ của họ thì tự hỏi tự do
nằm ở chỗ nào. Khác nào tự đá đít mình đúng không các chú, các cô, các
anh, các chị?
Cháu cũng mong lắm cái ngày của tự do, của đa nguyên đa đảng. Nhưng có
một sự thật rằng đảng Cộng sản có bị thất thủ, hạ bệ thì nó vẫn sẽ tồn
tại, nó không thể biến mất. Những người chán ghét nó, sẽ từ bỏ nó, nhưng
những người vẫn tin yêu tôn thờ nó, chúng ta sẽ làm gì họ? Học tập cải
tạo, thay đổi tư tưởng? Vậy chúng ta lại đá đít mình lần 2 rồi khi mà
điều này chẳng khác gì trong quá khứ và hiện tại đảng Cộng Sản đang làm.
Hãy để họ sống với những gì họ đang yêu thương và tin tưởng, nếu nó
không còn phù hợp thì họ sẽ ắt tự thay đổi. Cháu tin là vậy!
Thôi, cháu đã nói quá nhiều, cháu xin dừng lại trước khi làm mọi người
phát chán. Mong rằng dù là Cộng sản hay Dân Chủ tự do, nếu yêu quê hương
sẽ tìm được đường đi đúng đắn, để góp phần cho sự phát triển, tiến bộ
của nước nhà.
Thân chúc mọi người nhiều sức khỏe, và may mắn trong cuộc sống. Đặc biệt
là các chú, các anh Công An Mạng, có đủ minh mẫn nhận ra điều đúng, lẽ
sai, phân biệt rõ giữa "phản động" và "người yêu nước khác dòng tư
tưởng".
danlambaovn.blogspot.com
Copy từ:
Dân Làm Báo