* MINH DIỆN
BVB - Theo báo
Pháp Luật và trang mạng Vneconomy, 6 tháng đầu năm 2013, Thanh tra chính phủ đã thực
hiện 4.724 cuộc thanh tra hành chính, 89.281cuộc thanh tra chuyên ngành, và 3.745
cuộc thanh tra do bộ, ngành và địa phương thực hiện, tại 283.183 đơn vị , cá
nhân trên cả nước.
6 tháng = 180 ngày = 4.320
giờ, tính cả chủ nhật, ngày lễ. Từ đó suy ra, mỗi ngày có 543 đoàn thanh tra,
kiểm tra và mỗi giờ thanh tra, kiểm tra được 65 đơn vị, cá nhân. Không biết Thanh tra chính phủ có phép Lão Tôn
đi mây về gió và có những phép màu gì nữa mà tài tình thế?
Cũng
theo hai tờ báo trên, thanh tra trung ương đã phát hiện sai phạm 12.225 tỷ đồng,
452 hec-ta đất, thanh tra các địa phương phát hiện 1.447 tỷ, và thanh tra ngân hàng phát hiện 682 tỷ đồng , 562 lượng
vàng và 50.000 đô la. Tổng số tiền, vảng ấy quy ra bằng 683 triệu đô la Mỹ.
Nếu
so với GDP bình quân thu nhập của Việt Nam năm 2012 là 1.407,11 đô la
thì số tiền sai phạm, nói trắng ra là
tham nhũng gấp 485.429 lần. Con số báo cáo, thống kê ở nước ta về mọi
phương diện vẫn là những màn múa rối với những kịch bản theo trường phái
trừu tượng!
Trong một bức thư đăng trên mạng, nhà thơ Nguyễn
Quang Thiều viết : “Bạn có tin không, bình quân mỗi tháng người nông dân Hà
Đông quê tôi chỉ có thu nhập 40.000 đồng”. Chao ôi, nếu vậy số tiền tham nhũng
kia gấp 34 triệu lần mức thu nhập trong một tháng của người nông dân xứ
lụa!? Ấy là chưa kể 452 hec ta đất vàng, đất bạc!
Tại
cuộc họp Uỷ ban tư pháp của Quốc hội
ngày 7-9 mới đây, bà Lê Thị Nga nói : “Nạn tham
nhũng đang đe dọa sự tồn vong của
chế độ!”. Cũng tâm trạng ấy, đại biểu Lê Như Tiến (Quảng Ninh) nói cụ thể hơn: “Quốc
nạn tham nhũng đục khoét ngân khố quốc gia, khuynh đảo chính sách , thao túng
quyền lực, tha hóa con người, làm mất
niềm tin và suy kiệt nhựa sống xã hội!”. Đến bà Phó chủ tịch nước Nguyễn Thị
Doan, một người từng lạc quan cho rằng “Chủ nghĩa xã hội của chúng ta tự do dân
chủ gấp vạn lần chủ nghĩa tư bản” mà cũng phải thốt lên: “Ăn của dân không từ
một thứ gỉ. Liều vác- xin con con của trẻ em cũng ăn. Ngay tiền của các cháu
dân tộc thiểu số mà hiệu trưởng còn biển thủ!”…
Không phải bây giờ tham nhũng mới
trầm trọng như vậy. Càng không phài đó là “Mặt trái của kinh tế thị trường”. Đã
lâu trong lòng xã hội ta tiểm ẩm mối nguy cơ tham nhũng. Từ năm 1948 đã xuất hiện
Trần Dụ Châu, nhưng do chiến tranh, kinh tế quá nghèo nàn lạc hậu, kỷ cương phép
nước còn nghiêm, nên nó chưa bùng phát.
Sau giải phóng, đặc biệt từ đầu thập niên 90
thế kỷ trước, tham nhũng đã được báo động là “Quốc nạn” . Vụ “sốt giá xi măng” 1995
và vụ “Thủy cung Thăng Long” 1998 gây chấn
động cả nước,và Phó thủ tướng Ngô Xuân Lộc
đã bị miễn nhiệm (11-12-1999). Cứ tưởng biện pháp răn đe ấy làm các quan tham chùn tay, nào ngờ họ vẫn “liều mình như chẳng
có”. Tham nhũng hối lộ tung tóe từ trên xuống, dưới lên, từ trung ương đến địa phương .
Đầu năm
2005, trả lời phỏng vấn của báo Tuổi Trẻ, nguyên Tổng bí thư Lê Khả
Phiêu nói :
“Ngay ở xã tôi, làm cái cống cũng bị xơi mất hơn một nửa. Tôi về thì bà
con bảo: Hai trăm triệu mà xơi trăm hai, còn có tám chục. Đấy, mới là
công trình nhỏ
thôi đấy!”.
Ngày 9-12-2005, Luật phòng chống tham nhung ra đời , thể hiện
quyết tâm của Đảng , Nhà nước trên mặt
trận nóng bỏng. Người ta nói “Thượng
phương bảo kiếm” đã được rút ra khỏi bao và vung lên trừng trị bọn “giặc nội
xâm” cứu nguy dân tộc .
Nhưng “Thượng phương bảo
kiếm” ấy
chỉ “trảm” được vài quan tham nhãi nhép tép riu , những kẻ mũ cao áo dài
vẫn ung dung tự
tại, và tham nhũng vẫn phát huy sức mạnh tiềm tàng của nó. Vụ PMU 18
chưa kết thúc thì vụ đề án 112 xảy ra, rồi vụ tiền polyme ở công ty
Securency Úc, sau đó Vinashin,
Vinalines chấn động cà thế giới. Biểu đồ tham nhũng như
hình loa kèn, càng ngày càng phình to ra và nghiêm trọng hơn .
Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đứng trước cử chi thành phố Hồ Chí Minh than : “Trước đây
chỉ có một con sâu làm rầu nồi canh, nay thì nhiều sâu lắm, nghe mà thấy xấu hổ. Cả một bầy sâu
ăn hết phần của dân!”. Một người trầm tĩnh như Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cũng
“hết sức sốt ruột”. Ông nói : “Tham
nhũng tiêu cực nhìn vào đâu cũng tháy, sờ vào đâu cũng có!” và “Một bộ phân
không nhỏ cán bộ đảng viên trong đó có cán bộ lãnh đạo đã suy thoái biến chất, có
nguy cơ làm ảnh đến sự tồn vong của chế độ!”.
Ngày 16-6-2006, Thủ
tướng Phan Văn Khải ngậm ngùi ngỏ lời xin lỗi nhân dân vì “tình trạng
tham nhũng nghiêm trọng” và xin từ nhiệm trước
nhiệm kỳ một năm. Tân thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng lên thay, hăng hái hứa:
“Tôi
kiên quyết và quyết liệt chống tham nhũng. Nếu không chống được tham
những tôi
xin từ chức ngay!”.
Tại Hội nghị Trung ương lần thứ 5, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng nhận xét: “Công tác phòng chống tham nhũng
chưa đạt yêu cầu”. Và ngày 23-11-2012, với
94,9% số phiếu, Quốc hội khóa XIII, đã
biểu quyết thông qua “Luật sửa đổi bổ sung một
số điều Luật phòng chống tham nhũng”
và thành lập “Ban chỉ đạo phòng chống tham nhũng” do đích thân Tổng bí thư Nguyễn
Phú Trọng làm Trưởng ban, thay Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, đồng thời Ban nội
chính, Ban kinh tế trung ương được tái lập. Phen này Đảng quyết liệt ra tay
thực hiện bằng được mục tiêu: “Ngăn chặn
từng bước, đẩy lùi tham nhũng, lãng phí , tạo bước chuyển biến rõ rệt, để giữ vững
ổn định chính trị, phát triển kinh tế-xã hội, củng cố lòng tin của nhân dân,
xây dựng Đảng , Nhà nước trong sạch vững mạnh; đội ngũ cán bộ công chức kỷ
cương , liêm chính!”(Nghị quyết TW 4).
Nhưng vẫn
chưa thấy chuyển biến nào rõ rệt cà. Theo đánh giá của Tổ chức minh bạch quốc tế TI (Transparency Iternational) năm 2012, điềm
số của Việt Nam tăng nhẹ tử 2,9 thang 10 lên 31 thang 100, nhưng vẫn bị tụt 11 bậc, không những so với
quốc gia tiên tiến mà cả với các nước trong khu vực.
Nguyên nhân nào đã khiến việc chống
tham nhũng của Việt Nam cam go, trớt trơ, lình xình như vậy?
Có một công thức như sau: Tham
nhũng (Conruption) = Độc quyền + Bưng bít thông tin (Discretion) - Trách nhiệm giải
trình (Accounlabity). Độc quyền hay độc tài bao giờ cũng gắn chặt với bưng bít
thông tin, và thiếu minh bạch, đó là mảnh
đất mầu mỡ đề tham nhũng sinh sôi phát triển. Phải chăng chúng ta đang sở hữu
toàn dân mảnh đất đó?
Chủ tịch tổ chức minh bạch quốc
tế Peter Eigen phát biểu trên hẵng tin Routers: “Tham những lảm giảm hiệu năng hoạt động của chính phủ Việt Nam, bên cạnh
các vấn đề như thiếu giải trình,thiếu minh bạch và guồng máy hành chính cồng kềnh,
các nhóm đặc quyền, đặc lợi, trong khi chính quyền đặt trọng tâm trong vấn đề
an ninh!”.
Thiếu minh bạch, thiếu giải
trình, đặc quyền đặc lợi do đâu sinh ra? Cách đây hai năm, giáo sư Hoàng Tụy đã
nói thẳng là do cơ chế. Ông viết: “Tham nhũng ở ta là căn bệnh của cơ chế, đã ngấm
vào máu rồi!”. Nguyên Tổng bí thư Lê Khả
Phiêu đồng ý như vậy và ông cộng thêm
vào yếu tố con người. Ông nói “Tệ nạn tham nhũng ở ta do cơ chế và con người mà ra!”.
Cái cơ
chế ấy như một tấm huân chương, mặt phải thêu dệt lộng lẫy nhưng mặt
trái nham nhở nhiều nút thắt, xù xì, xám đen như màu han gỉ!
Thử nhìn vào cơ chế
tiền lương và cơ chế cán bộ, công chức xem có đúng là một nguyên nhân
gây ra tham nhũng không? Marx viết:
“Tiền công không phải là giá cả hay giá
trị của lao động mà chỉ là hình thái cải trang của giá trị hay giá cả
của lao động!”. Trên cơ sở triết học đó, nhà nước ta đưa ra một khái
niệm rất hay về tiền lương: “Đó là một trong những động lực
kích thích mọi người làm việc hăng say,
tất cả đều phụ thuộc vào năng lực,
trình độ của người lao động!”
Lý thuyết như vậy,
nhưng thực tế tiền
lương ở ta không trả theo năng lực của người lao động, không kích thích
mọi người
làm việc hăng say, và cán bộ, công chức không được tuyển dụng theo trình
độ và
công việc của mỗi người. Thực tế mức lương của Việt Nam rất thấp, thấp
hơn cả những nước nghèo nhất thế giới hiện nay như Cộng hòa
Haiti, Cộng hòa Guinea Xich Đạo, Cộng hòa dân chủ Côngo. Tháng 7 vừa qua
nước
ta mới nâng mức lương cơ bản lên
1.150.000 đồng, ương đương 54, 8 đô
la/tháng, trong khi mức lương cơ bản
ở Congo 214 đô la.
Nhưng cán bộ, công chức Việt Nam hiện nay lại giàu
sang, sung sướng hơn công chức những nước Thái Lan, Hàn Quốc, và ngay cà
Singapore.
Tôi đã tìm hiểu,
Singapore
lương khởi điểm công chức là 1.300 đô la và lương cấp thứ trưởng 40.000
đô la,
nhưng hầu như không ai có biệt thự riêng, xe hơi ngoại sang trọng. Họ ở
chung cư, đi làm bằng xe buýt, ăn uống rất tiết
kiệm. Ở Việt Nam, lương khởi điểm 54,8 đô la, lương cấp thứ trưởng 523,5
đô la (chỉ bằng khoảng 1,3% ở Singapore),
mà ông bà nảo cũng nhà cao cửa rộng, có ông bà không chỉ một mà hai ba
căn. Những bữa tiệc chừa mứa rượu ngon
và sơn hào hải vị thường xuyên bày ra trước mắt. Các vị đầy tớ của dân
ấy miệng leo lẻo kêu lương bèo, mà mặt béo, bụng kễnh
ra, măt nung núc nhờn mỡ.
Thử hỏi tiền đâu ra?
Một cô giáo vỡ lòng, lớp một,
lương bét nhất trong ngành giáo dục, một
ngành rên xiết vì nghèo vẫn phây phây vì
ăn tiền chạy trường, chạy lớp trái tuyến, và tiền đóng góp của phụ huynh vào
cái gọi là “phí tự nguyện”. Một nhân viên bán chuyên nghiệp làm trật tự đô thị ở phường,
chỉ được hưởng trợ cấp 1/2 định suất , khoảng 600.000 đồng một tháng, mà sáng cà
phê chiều nhậu, tiền bạc rủng rỉnh vì bóp hầu bóp cổ những người buôn bán nhỏ hè
phố, bắt chẹt những lái xe đỗ mép vỉa hè... Một thượng sỹ cảnh sát giao thông mỗi tháng kiếm được vài chục
triệu tiền mãi lộ... Cán bộ, đảng viên
chức vụ càng to, càng lắm quyền, càng giàu. Giàu nhờ tham nhũng, hối lộ, đục
khoét dân. Tổ chức minh bạch quốc tế đã
tiến hành cuộc điều tra độc lập, hỏi 100 người Việt Nam thì 30 dân người trả lời phải hối lộ các cấp chính quyền, hỏi
100 doanh nghiệp thì 75 doanh nghiệp trả lời phải bôi trơn cho quan chức.
Đó là con số khiêm tốn, thực tế lớn hơn nhiều. Một tờ báo Nhật Bản đã đăng: “Không hiểu toàn bộ guồng máy chính quyền
Việt Nam sẽ hoạt động thế nào nếu không được bôi trơn bằng hối lộ!”.
Lương ít bổng nhiều, và cơ chế xin cho trong tuyển chọn, sắp xếp cán bộ, công chức làm
cho nạn mua bán chức quyền phát triển. Mỗi lần cơ cấu, sắp xếp nhân sự, tuyển công
chức là một lần “Thềm dưới nháo nhào mua bán chức, Ghế trên vênh váo mặt quan tham!” Ông Trần Trọng Dực, Chủ
nhiêm Ủy ban kiểm tra thành ủy Hà Nội, nói giữa cuộc họp Hội đồng nhân dân
thành phố: “Tôi xin mách với các đồng chí lãnh đạo quận huyện, là Trưởng
phòng nội vụ quận huyện đang là đầu mối tiếp nhận hồ sơ và nhận tiền của các thí
sinh để được đỗ công chức và số tiền không dưới 100 triệu!”(Nguồn báo Tiền
Phong).
Một chức
nhân viên quèn cấp quận, huyện đã có giá 100 triệu,thử hỏi các cấp cao hơn là bao
nhiêu? Quan chức đã trở thành một thứ
hàng hóa mang tính đặc thù. Một gã bán đồ
bành có thể mua được cái ghế chính khách! Vì mua bán nên không chọn được người
tài đức. Quan chức bán mua nên đâu có
toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân. Phó thủ
tướng Nguyễn Xuân Phúc thừa nhận hiện trạng 30% quan chức làm việc trễ nải, và 30 % quan chức “sáng cắp ô đi tối cắp về”. Cần
phải nói thêm là, họ không chỉ “sáng cắp ô đi, tối cắp về” mà bày mưu
gian , kế ác vơ vét tiền của, phá nước, hại dân.
Phạm Thanh Bình, Phạm Chí Dũng trổ mánh mua xà lan
quá đát của Italia về biến thành “tàu du
lich khách sạn 5 sao”, mua ụ
tàu thanh lý sắt vụn cùa Nga về biến thành ụ tàu hiện đại, mua hàng chục con tàu viễn dương già nua về mông
má thành tàu mới, và vung tay quá trán đầu
tư chứng khoán, bất động sản để tham
nhũng, dẫn đến hậu quả phá nát Vinashin, Vinalines.
Trần Xuân Gía dâng
“bảo bối”
cho Nguyễn Đức Kiên và nhóm lợi ích tài chính lũng đoạn ngân hàng,
tham nhũng gần ngàn tỷ. Đặng Hùng Võ ký
bừa cho tập đoàn Ecopark chiếm đất Văn
Giang gây rối loạn kỷ cương. Giám đốc bệnh viện đa khoa Hoài Đức, Nguyễn
Trí
Liêm nghĩ ra cách nhân bản xét nghiêm máu để tham ô tiền bảo hiểm y tế.
Và mới đây , Lê Thanh Sơn, Trần Thiện Hà, Trần
Trọng Huệ...có "sáng kiến" ký hợp đồng mùa vụ, thay hợp đồng thường
xuyên ăn hớt
tiền cùa hàng trăm người lao động để lĩnh lương khủng hàng tỷ đồng một
năm. ("Sáng kiến..." là từ dùng như lời khen của Chủ tịch T.p Lê Hoàng
Quân khi nói về vụ này).
Cái cơ chế lương bổng
và cán bộ
công chức còn sinh ra nhiều tiêu cực khác không kể hết ,đặc biệt là nạn
hố lộ. Ông Trần Văn Truyền, nguyên Tổng thanh tra Chính phủ nói: “ Có
lần họ đã mang đến chỗ tôi cả trăm ngàn đô la!”. Trước đó nguyên Tổng bí
thư Lê Khà Phiêu trả lời báo Tuổi Trẻ :
“ - Tôi nói thật, có chuyện họ đến
biếu tiền, năm ngàn mười ngàn chứ không ít.
- Năm , mười ngàn đô?
- Đô chứ. Lúc tôi làm thường trực
Bộ chính trị đã có rồi, lúc làm tổng bí thư cũng có!” (Nguổn báo Tuổi Trẻ)
Tham nhũng, hối lộ, lãng phí tràn lan, nhưng
phát hiện khó, xử không nghiêm vì thiếu minh bạch, công khai, và cơ chế bảo vệ cán bộ , đảng viên. Báo chí là
công cụ hữu hiệu để công khai hóa, minh
bạch hóa bị trói buộc bằng những quy chế bảo mật, phát ngôn. Đơn thư tố cáo, khiếu kiện của dân không giải quyết
đến nơi đến chốn mà trả về cho đối tượng bị tố cáo, khiều khiện. Mạng thông tin Internet bị coi là bịa đặt
thông tin, là "thế lực thù địch" lợi dụng chống phá chế độ. Quan tham ẩn mình trong tháp
ngà , được bao bọc , canh gác tử xa. Tham
nhũng, hối lộ đã đến mức báo động đỏ, “ một bộ phận không nhỏ cán bộ đảng viên,
trong đó nhiều người ở vị trí lãnh đạo
đã thoái hóa biến chất có nguy cơ đến sự tồn vong của chế độ ”, mà năm 2010 chỉ có 19 cán bộ đảng viên bị xử
lý hình sự, năm 2011 không có ai, năm 2012 có 9 người( Nguồn Báo Pháp luật). Sáu
tháng đầu năm nay, như bào cáo sơ kết của Thanh tra nhà nước, 283.183 đơn vị cá
nhân vi phạm, số tiền lên tới 683 triệu đô la, 452 hec ta đất, mà chỉ chuyển sang cơ quan công an điều tra 56
vụ gồm 43 đối tượng.
Điều tra là một chuyện, đưa ra xét xử lại là
chuyện khác. Ông Phan Trung Lý , Uỷ viên thường vụ Quốc hội, Chủ nhiệm ủy ban pháp
luật cùa quốc hội nhận xét: “ Án an ninh trong quà trình điều tra phát hiện ra
tội phạm, án kinh tế, tham nhũng lúc đầu rầm rộ, càng điều tra càng
teo lại!”
Điều 25 Bộ luật hình sự
miễn truy cứu trách
nhiệm hình sự nếu đối tượng là cán bộ tham nhũng, nhận hối lộ thành
phẩn khai báo và nộp lại tiền tham những hối lộ. Điều 47 Bộ luật hình
sự lại cho quyết định hình phạt dưới khung nếu có ít nhất 2 tình tiết
giảm nhẹ. Cán bộ đảng
viên nào mà không có ba, bốn tình tiết giảm nhẹ , vì nhân thân ai cũng
tốt,
huân chương đầy ngực. Cơ chế bảo
vệ nội bộ như thế,lại có tư tưởng chỉ đạo “ trong tình thương yêu đồng
chí, lấy giáo dục
răn đe làm chính” thì dẫu có kiện toàn bộ máy chống tham nhũng tới
đâu, hô hào cỡ nào cũng khó đẩy lụi được tham nhũng.
Ông Lê Tuyền , nguyên
Phó chủ tịch
Uỷ ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam nói: “ Lâu nay phát hiện ra
tham
nhũng chủ yếu là từ dư luận báo chí, chứ chính bản thân đơn vị , tổ chức
có người
tham nhũng có phát hiện ra đâu. Người dân biết hết, nhưng phát hiện, tố
cáo mà không xử lý khiến họ xói mòn niền
tin!” Chẳng những không xử lý tham nhũng
, mà người chống tham nhũng có khi còn mang vạ. Ông Nguyễn Văn Ch., một
thiếu tá cựu chiến binh, người từng nổi tiếng đấu tranh
chống tham nhũng mấy năm trước, bị kết tội
gây mất đoàn kết nội bộ, bị khai
trừ khỏi đảng và bị bọn côn đổ đánh gẫy nguyên một hàm răng “cho mày câm
miệng
lại”, đau xót nói với tôi : “Bây giờ nhiễu
nhương quá. Cái thời áo đụp rận đàn ông ạ!”. Vừa qua chị Dương Thu
Thủy phát hiện, tố cáo ông Trạm trưởng Nguyễn Đức Đạo
tham nhũng, cũng bị de dọa và gây sức ép nên không nhận giải thường.
Ở Hy Lạp thời cổ đại, người ta
đã lấy 2/3 tài sản thu hồi được cùa quan tham
thưởng cho người phát hiện, tố cáo. Vị
quan chức tham nhũng bị tước quyền công dân, hủy bỏ sinh mạng chính trị
và bị coi là kẻ ô nhục. Ở Byzanhum , thế kỷ 11, quan chức tham nhũng bị chọc mủ
mắt và bị thiến. Ở La Ma bất kể quan chức to đến đâu nếu tham nhũng đều phạt
treo cổ.Hiện tại nước Mỹ, Anh, Pháp vẫn giữ hình phạt rất nghiêm khác với quan
chức tham nhũng,còn ở ta lại có vẻ nương nhẹ. Ở nước ta thời phong kién có nhiều
triều đại cũng rất nghiêm trị tham nhũng, dù quan chức cỡ nào mà tham nhũng bị
phát hiện phải cách chức, tịch thu và truy thu hết gia sản, không cho ở thành
thị, quê gốc đâu cho về đó làm thứ dân. Riêng
chịu nhục với xóm làng, nơi ai cũng biết ông từng vênh vang ghế này chức nọ, đã
là hình phạt nặng nề, sống không bằng chết!
Tổng bí thư Tập Cận Bình viết
trên tờ “Nhân dân nhật báo” của Đảng cộng sản Trung Quốc: “Trong những năm gần
đây, một số nước đối mặt với nhiều vấn đề âm ỷ khiến dư luận công chúng sôi sục,
gây tình trạng bất ổn về dân sự khiến chính quyền sụp đổ. Trong tất cả những bất
ổn này, tham nhũng là một nhân tố quan trọng... Tham nhũng mà tồi tệ hơn thì kết
cục duy nhất là dấu chấm hết cho đảng và nhà nước!” .
Giáo sư Hoàng Tụy viết: “Trong những
năm gần đây, ai còn chút liêm sỉ đều coi tham nhũng là quốc nạn. Trong xã hội
ta, mọi người đều lên án tham những , nhưng không phài ai cũng tuyên chiến quyết
liệt với quốc nạn này!”.
Giáo sư Hoàng Tụy cho rằng các luật
chống tham nhũng và các biện pháp đưa ra vẫn chỉ là phương pháp cổ điền mà ta
đã sử dụng mấy chục năm trước, bây giờ chưa có gì mới.
“Cảnh báo, cảnh tỉnh, răn đe,
giáo dục” như TBT Nguyễn Phú Trọng coi là thực hiện NQTƯ 4 thành công,
thực ra chỉ có hiệu quả khi mà đại đa số cán bộ công chức không cần, không muốn,
không có điều kiẹn tham nhũng. Còn với hiện trạng bây giờ thì phài thay đồi cơ
chế đề giống như Singapore, cán bộ công chức chằng những không muốn, khồng cần
mà còn không dám, không thể tham nhũng.
Cơ chế của ta hiện nay tạo
quá nhiều
thuận lợi cho tham nhũng lợi dụng, như chiếc áo chắp vá cho loài rận ẩn
núp. Phải
chăng đã đến lúc thực hiện cơ chế công khai, minh bạch hóa, như ông
James
Anderson, chuyên viên cao cấp của ngân hàng thế giới khuyến nghị: “Càng
công
khai minh bạch thì tham nhũng càng ít!” . Hóa ra, nhìn thẳng vào thực
tế, các biện pháp và những nỗ lực thực thi xử lý tham nhũng chỉ chắp vá
như 'áo đụp' còn cả bầy sâu vẫn nhung nhũc như 'rận đàn'.
M D
Copy từ:
Bùi Văn Bồng’ blog
...................