Đoàn Vương Thanh
Lâu nay, cho đến khi tôi gần 80 tuổi, vẫn có thể tin vào sự công minh chính trực của “Đảng lãnh đạo” và chính quyền nhân dân. Từ đó tin vào pháp luật (dù chưa thật hoàn chỉnh) của nước ta có sự quang minh chính đại, tình lý không thể nhầm lẫn. Chưa chính thức nghe tuyên án vụ Đoàn Văn Vươn, tôi vẫn thấy có cái gì đó như áp đặt như độc đoán và như “Đảng muốn làm thế nào thì làm” chỉ người dân ở tận cùng đất đen là phải gánh chịu mà thôi. Kính thưa Bác Hồ, Bác đã hơn ba mươi năm gian khổ vượt trùng dương đi tim chân lý, đã từng làm phu, làm bếp dưới tàu thủy, làm người viết báo, phát hành báo, làm người lớn tiếng cứu các dân tộc thuộc địa và là người tuyên ngôn khai sinh nước Việt nam Dân chủ cộng hòa, để đến ngày nay sau 68 năm lập nước,những con cháu” của Bác, tiếp tục làm gì cho đất nước này, như mọi người đã biết. Vinh quang cũng đã có vinh quang, nhưng lụn bại đang diễn ra trong bất kỳ lĩnh vực , hang cùng ngó hẻm nào. Cả đến luật pháp, họ muôn thi hành thế nào thì thi hành dù là đúng, dù là sai, dù là oan hay không oan, chỉ tội nghiệp cho dân đen, mà dân đen đã được Bác cứu sống tư “Bản án thực dân Pháp” đầu thế kỷ hai mươi.
Vụ án Đoàn Văn Vươn ở Tiên Lãng Hải Phòng đã “hai năm rõ mười”, “một với một là hai” mà vẫn bị các con cháu của Bác được giao giữ cán cân công lý của nước nhà vẫn muốn làm gì thì làm, vẫn muốn kết án thế nào thì kết án, bất chấp dân chủ, bất chấp nhân quyền, và bất chấp sự đúng đắn của lẽ phải. Đoàn Văn Vươn và người thân của anh không phạm tôi. Những cán bộ nguyên là trợ lý Chính phủ, nguyên là cao cấp, nguyên là luật sư có hạng đã bầy tỏ quan điểm như thế. Nhưng Tòa án nhân dân Hải Phòng, chịu sự chỉ đạo của Đảng, của Bộ Chính trị, vẫn tuyên án như đã chỉ đạo. Tòa xử thì cứ xử, bản án đã định thì vẫn là đã định, xử chẳng qua là hình thức cho có vẻ dân chủ thôi. Nhiều ý kiến đã phân tích mọi khía cạnh “mờ ám” với những động cơ bẩn thỉu qua vụ án này đã được tung lên dư luận trong và ngoài nước, nhưng vì người ta vẫn bảo thủ, vẫn cố tình giả vờ điếc không nghe theo lẽ phải và đạo lý, tóm lại là không học được tư tưởng và đạo đức Hồ Chí Minh. Hồ Chí Minh khi làm Chủ tịch nước, năm 1947, có thể thức trắng đêm trước khi ký vào bản án tử hình Trần Dụ Châu, một sĩ quan thoái hóa biến chất của quân đội đã tha hóa trên lưng chiến sĩ, là đúng với lẽ phải, được lòng quân và dân ta lúc bất giờ. Còn nay, khi mà Đảng nắm toàn bộ chính quyền trong tay, chi phối mạnh mẽ cả lập pháp, tư pháp và hành pháp, thậm chí chi phối cả mạng lưới thông tin báo chí, cho nói mới được nói bắt câm phải câm, bắt nói theo phải nói theo.
Thật lòng tôi rất đau xót khi Tòa Hải Phòng tuyên án phạt tù anh Đoàn Văn Vươn và một số người trong gia đình anh. Bao nhiêu điều mờ ám trong vụ án này ? Bao nhiêu động cơ không trong sáng trong vụ án này, nếu là Đảng trong sạch vững mạnh thì sẽ không có việc tuyên án bỏ tù một người vô tội như thế. Rất tiếc, việc đó vẫn trở thành sự thực. Năm năm hay sáu năm tù đối với Vươn, bốn năm đối với Quý suy cho cùng vẫn không quan trọng. Đời người tuy ngắn ngủi, nhưng cũng là dài, sẽ được chứng minh nhưng điều khuất tất, những mờ ám kể cả trong việc xử dụng công lý đối với con người, nhất là đối với người nông dân, thành viên của Đội quân chủ lực cách mạng của “Đảng ta !”. Sau khi, Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Quý bị bắt buộc thi hành một bản án bất công này, liệu đầm nuôi tôm và tài sản của gia đình các anh bị hại trong vụ “Tiên Lãng” có được ai ngó tới không ? Hay vì “cưỡng chế thất bại”, họ quay ra xử án, lấy pháp luật, đúng hơn lấy cái sai của pháp luật trị cái sai của mấy con người, và người có quyền thế vẫn giành phần thắng. Chắc chắn, những người quyết định bản án đối với gia đình anh Vươn sẽ có nhiều đêm mất ngủ, sẽ bị trằn trọc và lương tâm cắn rứt. Vì trước hết họ cũng là người Việt Nam, đã là người và biết làm người. Rất tiếc.
Chúng tôi không thân thích họ hàng, không phải có quan hệ vật chất và tinh thần gì đối với gia đinh Đoàn Văn Vươn, nhưng theo dõi vụ án này vẫn làm tôi mất ngủ. Tôi đề nghị sau vụ này, chính quyền huyện Tiên Lãng, xã Vinh Quang vẫn phải chấp hành lời căn dặn của Thủ tướng Chính phủ rằng, anh Đoàn Văn Vươn không có tội, chỉ những kẻ cưỡng chế mới có sai phạm, tức là mới có tội mà thôi. Vậy thì có nên có một tòa án xử họ không? Tài sản của gia đình anh Vươn phải được bảo vệ và tiếp tục giao trả gia đình anh đầu tư phát triển như hợp đồng đã ký, chứ không phải “thua” trong cưỡng chế thì phải “được” trong xử án vụ Đoàn Văn Vươn, nghĩa là cho anh ấy vào tù để những kẻ tham lam ung dung chiếm đoạt những cái mà tổ chức cưỡng chế không thu kết quả thì nay lấy lại. Ôi đau lòng là ở chỗ đó. Xin mọi người thử phán xét xem sao ?
Tác giả gửi QC
(Bài viết thẻ hiện quan điểm riêng của tác giả)
Copy từ: Quê Choa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét