Bài đọc liên quan:
Cách chơi khăm của các nguyên thủ quốc gia Hoa Kỳ với các nguyên thủ quốc gia không cùng chí hướng rất cay độc và trí tuệ mà không thể chối cãi được, vì họ luôn ở thế chiếu trên, không cần phải cầu cạnh những đối tác khó tin cậy. Chúng ta lược qua lịch sử và ý nghĩa của những việc tuy nhỏ, nhưng rất quan trọng này, để tìm ra cách nhìn khách quan trong các động tác ngoại giao.
Như lần ông Bush con đến Việt Nam trước khi hết nhiệm kỳ, ông nói hai
vấn đề bạch hóa mà dân Việt ít ai biết được. Thứ nhất là, có người than
phiến tiền kiều hối từ Hoa Kỳ cứ gửi về Việt Nam qua khúc ruột ngàn dặm
là một yếu tố giúp chế độ độc tài ở Việt Nam tồn tại. Ông Bush con trả
lời rất đơn giản và trí tuệ rằng, tiền của ta rồi nó sẽ lại về ta thôi,
lo gì? Thứ hai là, ông lộ bí mật về con gái của thủ tướng đương nhiệm sẽ
là dâu của nước Mỹ.
Lần này tại cuộc gặp mặt tại Nhà Trắng, cuối buổi họp báo của hai nguyên thủ quốc gia Hoa Kỳ và Việt Nam, ông Obama đã tiết lộ món quà "qúy báu"
mà chủ tịch nước Việt Nam gửi tặng cho ông là lá thư của cụ Hồ gửi cho
Tổng thống Truman ngày 28/02/1946, với tư cách chủ tịch nước Việt Nam
Dân Chủ Cộng Hòa. Nhưng ông Truman bỏ lá thư này vào thư viện lưu trữ mà
không trả lời. Lý do là, tháng 7/1945 lúc đó Hoa Kỳ chưa xác định được
cụ Hồ chính là Nguyễn Ái Quốc, nên họ đưa nhóm OSS
- Office of Strategic Services - tiền thân CIA sang đào tạo quân đội
cho Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, trong đó có viện trợ 200 ngàn đô la Mỹ.
Nhưng đến ngày 02/9/1945 khi người Mỹ thấy cụ Hồ đọc tuyên ngôn độc lập chính là Nguyễn Ái Quốc,
và là người của Quốc tế Cộng sản 3, có nhiệm vụ bành trướng chủ nghĩa
cộng sản xuống toàn khu vực Đông Nam Á. Nên họ đã làm ngơ và, vì thế mới
có hiệp định Genève 1954, và chia đôi đất nước, rồi nội chiến 20 năm.
Thiên hạ đang bàn nhau cái động tác chủ tịch Trương đưa lá thư của cụ Hồ
cho Tổng thống Obama để có mục đích gì? Tôi xin phân tích về cả 2
nguyên nhân khách quan và chủ quan để rõ vấn đề. Vấn đề là tại sao giờ
này mới đưa lá thư này mà trước nay không đưa? Đó là mấu chốt của vấn
đề.
Có 5 yếu tố chủ quan từ Việt Nam
Thứ nhất là, sau 30/4/1975 với phong trào tự sướng của cộng sản
toàn cầu, nó đã làm mụ mỵ não trạng cộng sản trên toàn cầu, trong đó có
Việt Nam đã cho rằng tư bản giãy chết, nên không có lý do gì phải cầu
viện như cụ Hồ đã chân thành tha thiết cầu viện ông TT Truman.
Thứ hai là, đến 1990 khi cái nôi cộng sản sụp đổ, cộng sản Việt
Nam cũng với não trạng như trên của cố tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, ông
còn muốn nắm đầu cộng sản toàn thế giới trong chuyến đi tháng 10/1989
sang Đông Đức để họp, hòng kêu gọi cộng sản toàn thế giới đoàn kết lại.
Nhưng thất bại, nên cuối cùng ông dẫn đầu đoàn cộng sản Việt Nam sang
Trung Cộng quỳ gối để làm chư hầu bằng hội nghị Thành Đô 1990.
Thứ ba là, đến kỳ đi của cựu chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết tháng 6/2007,
lúc này kinh tế định hướng bán tài nguyên và con người để kiếm ăn đẩy
tăng trưởng phồn vinh mà giả tạo của Việt Nam lên đỉnh điểm. Nên ông
Triết đã chém gió phân hóa nội bộ Hoa Kỳ, vì cho rằng nền kinh tế định
hướng bán tài nguyên và dân tộc để ăn sẽ thắng thế, trong khi Hoa Kỳ
đang nợ ngập đầu sau vụ 11/9 sụp tòa WTC - World Trade Center - do bin
Laden làm khủng bố.
Thứ tư là, bây giờ thì kinh tế định hướng bán tài nguyên và dân
tộc đã sụp đổ. Hay nói cách khác là không còn gì để bán. Bên kia Trung
Hoa cũng vậy đang sụp đổ. Nên dứt áo ra đi cầu viện Hoa Kỳ như cụ Hồ đã
từng cầu viện.
Thứ năm là, hành động này là một lời nhắc khéo lại lịch sử như là
một sai lầm của Hoa Kỳ trong ngoại giao đã đẩy hai nước đang có ban
giao tốt trở thành thù địch.
Năm điều trên thể hiện một não trạng nô lê ương hèn mà tôi đã viết trong bài Thoát Trung Luận 2, nó làm cho đất nước và dân tộc này mãi thấp hèn và kém cỏi.
Ba yếu tố khách quan của toàn cục
Đầu tiên là, Trung Hoa không còn là nơi để bám váy ăn xin, vì
Trung Hoa đã và đang sụp đổ. Trung Hoa đã phá nát tài nguyên phi vật thể
và vật thể của nước Việt. Bằng chứng về giá trị phi vật thể là, từ sau
Hội nghị Thành Đô 1990 đến nay, Trung Hoa đã cho du nhập vào Việt Nam
một nền văn hóa dối lừa; một nền kinh tế định hướng bán tài nguyên và
dân tộc sai lầm; và một nền chính trị nửa phong kiến tập quyền, nửa tư
bản hoang dã. Bằng chứng phá nát những giá trị vật thể là, từ Bauxite
Tây Nguyên đến những công trình quốc gia như thủy, nhiệt điện và cả hàng
hóa, từ rừng cao đến đồng bằng, và Trung Hoa cũng vừa là kẻ đã và đang
có mưu đồ xâm chiến biển Đông, và làm cho nước Việt yếu hèn. Nó là động
lực cho quyết định có chuyến ngoại giao Hoa Kỳ vội vàng, và cần hạ mình
để xin cầu viện Hoa Kỳ trong lần này.
Kế đến là, Hoa Kỳ đang thả cái củ cà rốt Hiệp Định Đối Tác Kinh
Tế xuyên Thái Bình Dương - TPP - trong khi kinh tế Việt cần tới 100 tỷ
đô la để cứu nền kinh tế đang sụp đổ. Thế mà cái công ty quản lý tài sản
Việt Nam - VAMC: Viet Nam Asset Management Company - có chức năng xử lý nợ xấu, năm nay chỉ có thể giải quyết được 70.000 tỷ nợ
xấu trong năm 2013 - tương đương chỉ hơn 3 tỷ đô la. Với cách giải
quyết này thì phải 30 năm mới có thể giải quyết hết tình hình khủng
hoảng kinh tế hiện nay. Trong khi đó cầu viện Hoa Kỳ thì nếu được vào
TPP mỗi năm Việt Nam sẽ hy vọng kiếm được 26,2 tỷ đô la. Trong 4 năm
kinh tế Việt Nam sẽ hồi phục hoàn toàn, và có cơ hội hùng cường, mà
không cần phải quỳ lụy Trung Hoa. Hơn nữa, chuyến công du đến Trung Hoa
trước đây hơn 1 tháng, ông chủ tịch chỉ mang về chưa đến 100 triệu đô
la, và những ràng buộc song phương không có giá trị với một Trung Cộng
tráo trở.
Và cuối cùng là, trong việc xoay trục chiến lược Thái Bình Dương
của Hoa Kỳ lần này là một vấn đề cực kỳ quan trọng. Vì Hoa Kỳ xoay trục
đến đâu, thì ở đó có chiến tranh. Sau chiến tranh thế giới II, Hoa Kỳ
xoay trục đến châu Á Thái Bình Dương thì 2 cuộc chiến tranh Triều Tiên
1953, và chiến tranh Việt Nam 1954 -1975 tàn phá không thua chiến tranh
thế giới. Sau 30/4/1975 Hoa Kỳ xoay trục sang Trung Đông, thì các cuộc
chiến ở Kuwait, Iraq, cách mạng Bắc Phi và Trung Đông gần đây đã minh
chứng rõ. Nên nó là động lực bắt buộc cộng sản ở Việt Nam phải chuyển
hướng chiến lược hòng sống sót. Hay nói cách khác là, con tắc kè đổi màu
cho phù hợp với môi trường thiên nhiên để sống còn trong quy luật đấu
tranh sinh tồn.
Vấn đề còn lại là liệu Hoa Kỳ có tin cậy hay không, thì không ai trong
chúng ta có thể biết được. Nhưng cứ hãy thực tâm làm sao trong 4 tháng
tới đáp ứng 2 tiêu chí chính trị và kinh tế cho Hoa Kỳ thấy, để họ gật
đầu cho vào TPP. Còn không thì cũng như lá thư mà cụ Hồ đã gửi cho ông
Truman cách đây 67 năm trước. Hội nghị hai nguyên thủ quốc gia, với 9
tuyên bố chung cũng chỉ là một kỷ niệm.
Tất cả những điều trên cho thấy ai đang giãy chết, và ai đang nhịp giò nhìn thế giới là con rối như những câu thơ của Chế Lan Viên viết cho cụ Hồ cách nay nửa thế kỷ trong bài thơ, Người đi tìm hình của nước, như sau:
Tất cả những điều trên cho thấy ai đang giãy chết, và ai đang nhịp giò nhìn thế giới là con rối như những câu thơ của Chế Lan Viên viết cho cụ Hồ cách nay nửa thế kỷ trong bài thơ, Người đi tìm hình của nước, như sau:
"...Lũ chúng ta ngủ trong giường chiếu hẹp
Giấc mơ con đè nát cuộc đời con
Hạnh phúc đựng trong một tà áo đẹp
Một mái nhà yên rủ bóng xuống tâm hồn
Trăm cơn mơ không chống nổi một đêm dày
Ta lại mặc cho mưa tuôn và gió thổi
Lòng ta thành con rối
Cho cuộc đời giật dây ..."
Asia Clinic, 9h55' ngày thứ Bảy, 27/7/2013
Copy từ: BS Hồ Hải
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét