Chuẩn! Nhưng
ở một xã hội mà cái xấu nhiều hơn cái tốt quá là gay. Thực ra tôi là một người
rất lạc quan. Tôi nghĩ tôi có thể chờ, đến lúc tôi được chứng kiến đất nước này
cái tốt sẽ nhiều hơn cái xấu. Còn cho đến lúc này, quả thật tôi có đốt đuốc lên
giữa ban ngày, cũng khó tìm thấy điều gì khả dĩ có thể cho là tốt đẹp. Nhiều
người cứ muốn quay ngược lại kim đồng hồ, khi so sánh bây giờ với cái thời cách
đây năm sáu chục năm, có cái xe đạp đi là oách rồi. Thịt thì cả tháng trời nhân
dân được 1 lạng, ai đi làm cho nhà nước (gọi là CBCNV) thì được 3 lạng….
Khốn khổ! Sao
không so với thời vua Hùng, cả dân tộc đóng khố, cởi trần cho bõ sướng?
Từ bé đến
lớn, ai cũng được cha mẹ lẫn nhà trường, luôn dạy dỗ là phải có chí tiến thủ,
không được an phận thủ thường. Được dạy dỗ thế mà hễ chúng tôi cứ so sánh với
thế giới bên ngoài, là lại bị ăn “mắng”, được thế này là tốt lắm rồi, cứ có voi đòi tiên.
Một người có
con đang làm việc ở nước ngoài, mua một ngôi nhà hơn nửa triệu đô. Hàng tháng
vẫn phải trả lãi ngân hàng khá lớn. Còn đang loạy hoay tìm cách gửi đỡ một ít
tiền sang cho con, đã nghe vợ chồng nó bán ngôi nhà ấy đi, mua ngôi nhà khác to
hơn. Chúng nói trả lãi thì có sao? Bọn con phải đặt ra một cái mục tiêu cao hơn,
để còn phấn đấu chứ?
Lại so sánh
bây giờ dân chủ chán. Ngày xưa có được công khai nói chuyện yêu ghét thế này
đâu? Thèm hát nhạc vàng quá, đóng kín cửa lại hát với nhau ở trong nhà mà còn
bị tù 10 năm. Bây giờ đúng là dân chủ quá trớn!
Nghe thế lại
thở dài. Lúc nào cũng ngày xưa. Xưa thêm tý nữa đi. Ngày xưa khi cả thế giới
vẫn còn chưa có luật lệ chung, cha ông ta không những chỉ đánh đuổi được giặc
ngoại xâm, mà còn mở mang được bờ cõi. Giờ thì không những để mất đất, lại còn
nguy cơ bị “đồng hóa”. Tivi tràn ngập phim Tàu. Ra chợ hàng Tàu chiếm lĩnh mọi
thị trường. Nếu dân mình giàu như mấy ông “đày tớ”, sức mấy dùng hàng Tàu?
Đểu ở chỗ là
cái bọn suốt ngày chửi thằng tư bổn, nhưng lại toàn dùng hàng của tư bổn, cho
con cái sang học, định cư ở bên các nước tư bổn, gửi tiền sang nhà băng của tư
bổn và rất hãnh diện về tất cả những điều đó. Bảo họ dùng hàng Tàu, không khéo lại
xúc phạm họ.
Trong khi đó
kẻ suốt ngày chửi thằng Tàu, vẫn phải bấm bụng dùng hàng Tàu vì nó rẻ, còn họ
thì nghèo. Trong đại đa số các gia đình từ trung lưu trở xuống, dám chắc trong
nhà không có một món đồ là hàng Tàu?
Không lẽ dân
Việt mình điêu thế?
Thực ra dân
Tàu cũng khổ chẳng kém gì dân mình. Hàng hóa họ làm ra sang đây rẻ thế, đủ biết
tiền công làm ra nó bèo bọt đến đâu.
Nghe tôi thở
dài, cái người chê tôi tiêu cực ấy hỏi: thế phải làm thế nào? Nếu là bạn thì
bạn sẽ làm gì hả?
Thiếu gì
chuyên gia tài giỏi. Quan trọng là có nghe lời khuyên của họ hay không thôi.
Chả nói đâu xa, vụ Bô xít đã cho thấy bài học nhỡn tiền. Cư dân mạng riếc: là cá
không ăn muối thì cá ươn đấy!
Nhưng tôi
cũng mạo muội mà nói, nếu phải tay tôi thì tôi….cách tuốt mà không sợ “không có
người làm”. Dân Việt Nam
đầy người tài. Là các vị sợ họ giỏi hơn mình, nên không dám dùng cái tài của họ
thôi.
"Thằng" hơn 4000 năm Cách đây 34 năm,chúng tôi là lính đóng quân ở Lao Cai cũng phải sống ở những lán trại y chang như này,thời đó chắc giầu trí tưởng tượng lắm cũng không thể hình dung được con cháu mình lại phải ăn ở như cha ông chúng nó,khốn nạn thật! |
"Thằng " hơn 200 năm |
Copy từ: Phương Bích
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét