“Nhiều khả năng, nguyên nhân dẫn đến hành động nổ súng của Đặng Ngọc Viết là do xuất phát từ những mâu thuẫn trong gia đình...” - một lãnh đạo công an tỉnh Thái Bình nhận định như vậy - (VTC News 12/09/2013)
Tiếc thương, không muốn khuấy động thêm nữa đến linh hồn một nhân cách
“rất người” bởi lòng bất khuất (anh Đặng Ngọc Viết) trong bài viết trước
đó (Chấp nhận chết - cho đồng loại sống!?)
trên Danlambao mà hàng trăm comments của bạn đọc từ bốn phương đồng
loạt gửi về không một lời nào chê trách mà duy nhất chỉ là ngưỡng mộ
tiếc thương hướng về vong linh anh, thì ngược lại một lập luận “trái
chiều” thiếu trung thực của một quan chức lãnh đạo CA tỉnh Thái Bình: “Nhiều khả năng, nguyên nhân dẫn đến hành động nổ súng của Đặng Ngọc Viết là do xuất phát từ những mâu thuẫn trong gia đình...” (!?)
Dù trước đó, trong cuộc họp báo ngay sau vụ nổ súng trong phần đọc báo
cáo nội vụ, ông Đỗ Đình An - Chủ tịch UBND TP. Thái Bình đã đứng lên cho
biết: “Vụ việc không xuất phát từ
mâu thuẫn cá nhân, mà nguyên nhân chính của vụ việc nổ súng gây chết
người là có liên quan đến công tác đền bù giải phóng mặt bằng” - (www.baodatviet.vn/.../toan-canh-vu-no-sung-trong-ubnd-tpthai-binh-23)
Những nhiễu loạn thông tin loại này từ một vài phát ngôn viên “còn đảng
còn mình” trực thuộc cơ quan nhà nước khiến chúng ta nhớ lại vụ án cưỡng
chế thu hồi đất ở Tiên Lãng, Hải Phòng của Gia đình ông Đoàn Văn Vươn
khi mà tuyệt đối, tất cả các quan chức đảng và nhà nước từ UBND/xã Vinh
Quang, Huyện Tiên Lãng đến TP/hải Phòng đều một mực khẳng định trước báo
chí công luận việc cưỡng chế là “đúng Pháp luật” thậm chí “ngài” chánh
văn phòng Huyện còn nói như té nước vào mặt PV báo chí truyền hình TW “Không thể dừng lại, những vụ việc như loại này chúng tôi cưỡng chế nhiều rồi, hoàn toàn đúng luật” (?) Nhưng kết quả như thế nào của v/v Tiên Lãng thì không cần phải nhắc lại, ai cũng biết.
Vì vậy cái lập luận “Nhiều khả năng, nguyên nhân dẫn đến hành động nổ súng của Đặng Ngọc Viết là do xuất phát từ những mâu thuẫn trong gia đình...”
chỉ là hành vi, nếu không nằm trong mưu đồ định hướng “chính trị” thì
cũng hèn mọn như “gắp lửa bỏ tay người” hay “đánh bùn sang ao” nói lấy
được, tránh cái xấu cho chế độ “đảng ta” mà không cần động não nội suy.
Gần giống như v/v Đoàn Văn Vươn, về phía UBND Tp. Thái Bình cho biết
trong vụ việc giải phóng mặt bằng tại khu ruộng của gia đình anh Viết,
chính quyền đã chấp nhận phương án bồi thường theo yêu cầu của anh Viết
và đến nay không hề có mâu thuẫn quá căng thẳng giữa hai bên. Anh Viết
cũng chưa có đơn từ khiếu nại, kiến nghị gì về vấn đề này.
Nhưng theo anh trai của anh Viết là Đặng Ngọc Vinh cho rằng: “Em tôi bức xúc vì chuyện đất đai, mức thu hồi bồi hoàn quá rẻ mà giá mua đất ở khác thì giá quá cao.”
Còn ông Nguyễn Hải Trường, Chánh văn phòng UBND thành phố Thái Bình lập
luận rằng ông Viết đã lấy phần lớn tiền đền bù nhưng sau đó ông Viết
không muốn nhận tiền mà muốn lấy đất đền bù. Việc này hai bên đang giải
quyết, chưa có quyết định cuối cùng. Đồng thời ông cũng cho rằng: “Nếu
cho rằng ông Viết quá bức xúc vì giá đền bù không thỏa đáng thì không
đúng. Khung giá đã có quy định, không có chuyện thấp hay cao”.
Trong khi đó, anh trai anh Viết là Đặng Ngọc Vinh lại khẳng định: “Nguyên
nhân dẫn đến hành động mang súng vào trụ sở UBND TP bắn người của em
tôi (Đặng Ngọc Viết - PV) là xuất phát từ sự bức xúc kéo dài “quá lâu”
về vấn đề giải tỏa, đền bù đất của gia đình.” Cũng có nghĩa sự tuyệt
vọng bởi chờ đợi “quá lâu” hay do nguyên nhân nào khác từ bộ phận
chuyên trách “bồi hoàn”. Gây nên sự phẫn nộ uất ức tạo ra tiếng súng từ
Anh Viết.
Theo anh trai và những người thân trong gia đình của anh Viết thì bản
thân anh là người hiền lành, không nghiện ma túy, rượu chè, thậm chí
không hút thuốc lá, rất quan tâm đến bạn bè, gia đình.
Trên một kênh thông tin khác, chân phương trung thực hơn từ PV một tờ báo “nhà nước, đảng”:
Chiều 12.9, chúng tôi (PV báo Thanh Niên) đã tìm về chùa Đông Sơn (còn
gọi là chùa Đông, thôn Dục Dương, xã Trà Giang, Huyện Kiến Xương, tỉnh
Thái Bình), nơi Đặng Ngọc Viết tự sát, để tìm hiểu cụ thể thêm các thông
tin.
Bà Lê Thị Tám, một phật tử ở thôn Dục Dương, thường đến phụ việc công
quả ở tại chùa Đông, là người đầu tiên phát hiện vụ việc Đặng Ngọc Viết
tự sát.
Bà Tám kể lại: “Khoảng 15 giờ chiều (11.9), có một người đàn ông đi
xe máy đến cổng chùa và xưng tên là Viết, người gốc ở làng. Sau đó người
này vào sân chùa ngồi chơi uống nước với bà Tám và một số phật tử khác,
nói chuyện trong làng, giọng rất bình thản.”
Bà Tám cũng cho biết trong câu chuyện của mình, anh Viết có kể về việc
nhà anh ở Tp. Thái Bình có đất đền bù nhưng giá tiền đền bù quá thấp.
Đến khoảng 18 giờ, khi được mời cơm chiều, anh Viết có xin một bát cơm
chay lót dạ.
Bà Tám và các phật tử khác để ý thì thấy thỉnh thoảng anh Viết lại quỳ gối dưới chân bức tượng Phật Bà Quan Âm cầu nguyện.
Theo các nhân chứng tại chùa, anh Viết tự sát vào tầm hơn 19 giờ tối
cùng ngày (11.9) dùng súng tự bắn vào tim (không phải bắn vào đầu như
tin đã đưa) sau đó ném súng xuống dưới ao, rồi tử vong.
Như nói trên, theo ông Nguyễn Hải Trường, Chánh văn phòng UBND thành phố Thái Bình cho rằng: “Ông Viết quá bức xúc vì giá đền bù không thỏa đáng thì không đúng. Khung giá đã có quy định, không có chuyện thấp hay cao”.
Tuy nhiên ông Trường nên hiểu rằng trên thực tế, việc áp dụng pháp luật
đất đai nhiều nơi không chỉ sai ở địa phương mà còn ở cả Trung ương
(Tiên Lãng). Nhiều cơ quan hành chính ở địa phương có quan niệm rất sai
lầm về cơ chế Nhà nước thu hồi đất. Thu hồi đất đai là vấn đề rất nhạy
cảm bởi nó động chạm đến quyền lợi người dân, kế sinh nhai của họ và
tình cảm của họ trên mảnh đất từ cha ông họ để lại sinh sống. Đằng sau
quyết định thu hồi đất - giao đất thường chứa chất những mối quan hệ
kinh tế tài chính phức tạp, vốn dĩ hay đi liền gắn với tư lợi của cá
nhân người có chức năng, của cơ quan quyền lợi nhóm có thẩm quyền... Mà
thực tế nó đã diễn ra rất nhiều lần, trước mắt nhân dân, công luận, rất
xót xa, đau lòng. Cũng nên nhắc lại để chúng ta nghiệm suy từ di lụy vì
sao anh Viết nổ súng...
Từ mồ hôi nước mắt và “máu” của cả gia đình, (cả xã Quang Vinh đều chứng nhận) ông Đoàn Văn Vươn phải mất nhiều năm mới biến đất bãi bồi hoang dã ven biển thành ao đầm nuôi tôm cá tiện nghi xinh đẹp, khiến các “quan” xã, huyện động lòng tham, muốn ngồi mát ăn bát vàng, toa rập cùng nhau “nhất trí” cưỡng chế thu hồi bằng vũ lực (dù trái Pháp Luật)...
Họ đã dùng cả xe ủi phá tan căn nhà trên đất ao đầm để gia đình ông Vươn không còn nơi cư ngụ canh tác phải bỏ ao đầm. Nhưng cuối cùng từ tiếng súng và tiếng mìn phản kháng vang lên đó, chân lý cả nước vọng lại và lẽ phải đã một phần hiện diện dù hiện nay ông Vươn và người thân vẫn còn trong lao tù với bản án phi nhân mà kẻ thủ ác cầm đầu LL vũ trang cưỡng chế lại được “ngài” Thủ Tướng “X” phong hàm lên “Tướng Cướp” (Đỗ Hửu Ca – GĐ/CA/Hải Phòng).
Và hình như dư âm, vang vọng, thôi thúc từ sự bất khuất đó - Hôm nay đến
lượt anh Đặng Ngọc Viết thay cho lời phản kháng nghiêm khắc: “Gia đình tôi không thể sống được thì “quí vị” cũng không có lý do gì hiện diện trên cõi đời này”
bằng cách bắt buộc những cánh tay nối dài của cường quyền, áp đặt bất
công, phải trả giá trong một “nút thắt” đẫm máu mà không ai có thể mở ra
hay ngăn chặn được.
Bởi vì: Như bị dồn đến chân tường. Dưới một chế độ độc tài toàn trị đầy
tham nhũng thối nát, pháp luật trong tay những kẻ bạo quyền thì “người
dân” nhân danh công lý tự xử người và tự xử ta như anh Đoàn Ngọc Viết để
dứt khoát không thể đứng trước vành móng ngựa nhận án từ pháp chế độc
tài XHCN rồi dựa cột hứng đạn của phường vô lại đội lốt đầy tớ nhân dân,
đó là khúc ca “Bi tráng” cất lên mà tất cả chúng ta có thể ngẩng đầu
hiểu được.
Copy từ: Dân Làm Báo
...............
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét