Bàn thờ Đặng Ngọc Viết |
Chưa khi nào mùi tử khí phả vào chúng ta với
những đau đớn, nghẹn ngào lẫn phẫn uất, một cuộc sống được gọi là thời bình,
được cho là “dân chủ gấp vạn lần” tư bản; được coi là “đang bị các thế lực thù
địch chống phá quyết liệt”; được rao giảng là một một nhà nước “vì dân, do dân,
của dân”…
Nhiều năm rồi người ta không còn xa lạ với
đoàn đoàn lũ lũ dân oan khiếu kiện đất đai trôi nổi, vật vờ khắp các thành phố
nhỏ, to. Tiếng kêu của những kẻ bần cùng rơi vào một hố đen quyền lực, thăm
thẳm những mưu mô, toan tính bằng một thái độ cương quyết,tàn bạo, lạnh
lùng...Thậm chí những dân oan còn bị chính quyền xua đuổi, trấn áp, kể cả những
ai muốn giúp đỡ họ. Phía trước là một tương lai không lối thoát. Phía sau là sự
dồn đuổi, cướp bóc của bạo quyền. Họ đi về đâu?
Tiếng súng hoa cà của anh em anh Đoàn Văn Vươn
hầu như không tưới tẩm một chút ân hận, một chút nghĩ lại, một chút thay
đổi…của chính quyền. Kẻ xua quân đi cướp bóc dân thì ngồi ở vị trí điều tra và
quan tòa. Và sau đó họ được tưởng thưởng bằng cái lon tướng với sự hả hê. Không
biết nếu được làm lại, anh Vươn có chọn súng hoa cà hay khẩu súng có sức công
phá hớn hơn?
Mới gần đây, dân oan Mai Xuân Thưởng mới được
biết thêm một trường hợp đau lòng xảy ra ở Lâm Đồng. Ông Phạm Anh Nam đã tự thiêu và chết vào
ngày 11 tháng 10 năm 2011, ngay truớc khu đất mà gia đình ông đang cư ngụ một
cách hợp pháp.
Con gái ông Nam
kể lại là ba cô đã theo kiện 14 năm nhưng không ai giải quyết. Sau đó huyện cho
người tới cưỡng chế và thu hết café của gia đình ông. Sau đó huyện liên tục cử
công an xuống uy hiếp tinh thần của ông Nam, khiến ông phẫn uất, quẫn bách
nên đã tự thiêu.
Câu chuyện từ năm 2011, đến đầu năm 2013, nhiều người mới
biết chuyện này vì khi ấy, con gái ông là Phạm Thị Anh Kiều mang di ảnh ông ra
vườn hoa Mai Xuân Thưởng kêu oan cho cha. Ông Nam có để lại lá thư tuyệt mệnh
rằng: "Anh rất thương em và các con. Nhưng vì hạnh phúc cho
nhiều gia đình anh phải đòi công lý". Ông còn nhắn nhủ gia đình thực hiện
yêu cầu: Hãy ghi hình và đưa lên mạng cho mọi người biết và Kiều hãy đi đòi
công lý cho ông…
Còn Đặng Ngọc Viết thì sao? Vẫn là câu
chuyện đất đai, giải tỏa, đền bù …Viết không còn bất cứ hy vọng, sự cảm thông,
đối thoại, công lý vào những người khoác áo chính quyền. Mọi ngôn từ đã không
còn tác dụng. Nhưng ngôn tư tắt tiếng, không có nghĩa là sự im lặng…
Chính quyền VN hiện nay gần như đã bịt
mọi kênh đối thoại với người dân của mình. Bởi chắc chắn có đối thoại là có
phản biện, có chỉ trích, phê phán, thậm chí phủ nhận…Họ muốn gì? Sự thật đã
chứng tỏ, dù độc quyền tư tưởng gần một thể kỷ, thì cũng không khiến nhiều dòng
nước chảy ngược đổ vào kênh đào duy nhất mà họ xây nên…Sự phản kháng tràn bờ là
tất yếu cho cái đập CNXH đang vỡ từng mảng.
Thi thể của ông Nguyễn Anh Nam |
Viết muốn đối thoại nhưng không ai lắng
nghe anh. Viết muốn sống nhưng các ngả sống đều bịt lối. Và anh không thể sống
theo cái cách chính quyền muốn anh phải sống. Cái cách Viết chuẩn bị ảnh thờ
cho mình, nói lời tạm biết với cha già bệnh tật trước lúc ra đi, quì trước
tượng Bồ Tát Quan Thế Âm sám hối hay cầu xin vãng sanh chỉ ít giây tự bắn vào
ngực mình…như một bi tráng ca thời đại.
Câu chuyện Đặng Ngọc Viết lựa chọn cho mình
cái chết, cách “được” chết theo ý mình có tầm vóc của một cuốn tiểu thuyết theo
trường phái “hiện thực phê phán XHCN” trọn vẹn.
Cầu cho những hương hồn mệt mỏi nơi trần thế
như ông Nguyễn Anh Nam,
Đặng Ngọc Viết được siêu sanh. Vì họ đã trả nợ bởi chính cái chết của mình…
Bởi những kẻ đáng bị xử án trước những cái
chết như thế này vẫn sống nhởn nhơ và “giương cao ngọn cờ bách chiến bách
thắng” - một “chiến thắng” trước cái chết của người dân mà họ làm “đại diện”…
Và, ai sẽ là nạn nhân như ông Dũng?
Và sau ông Nam, anh Viết sẽ là ai tiếp theo? Copy từ: Thùy Linh’ blog
.................................
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét