Ghi chép về một buổi họp mặt quanh bàn ăn trưa ngày 29.4.2013
Hạ Đình Nguyên
30-4 là
ngày kỷ niệm lớn của người Việt Nam, với nhiều ý nghĩa khác nhau và tên
gọi khác nhau. Nhưng có lẽ vào ngày này, nên nhắc lại câu nói của cố
Thủ tướng Võ Văn Kiệt: “Chiến thắng của chúng ta là vĩ đại, nhưng
chúng ta cũng đã phải trả giá cho chiến thắng đó bằng cả nỗi đau và
nhiều sự mất mát...Vì thế, một sự kiện liên quan đến chiến tranh khi
nhắc lại, có hàng triệu người vui, mà cũng có hàng triệu người buồn. Đó
là một vế thương chung của dân tộc cần được giữ lành thay vì lại tiếp
tục làm cho nó thêm rỉ máu”.
Vậy đó là ngày
gì, có thể chỉ dùng một từ ngữ được không? Có người cho rằng, cuộc
chiến tranh Việt Nam đã kết thúc gần 40 năm, nhưng nhân dân Việt Nam vẫn
chưa ra khỏi cuộc chiến. Đó là cuộc chiến không có tiếng súng vẫn tiếp
diễn, với những hệ lụy của lòng thù hận chua cay và mâu thuẫn chất
chồng, kéo rê qua từng thế hệ và không ngừng những phát sinh mới trong
tình thế mới, trong từng thớ thịt của nhân dân. Vì thế mà “Thế lực thù
địch” lại có nhiều cách hiểu không giống nhau. Có lẽ không có từ ngữ nào
ổn hơn để gọi ngày 30-4: là ngày hòa bình của đất nước, ngày chấm dứt cuộc chiến tranh kéo dài trên toàn cõi Việt Nam.
Lễ
30-4 năm nay không ầm ĩ reo hò như những năm qua, phố xá bình yên với
những dòng xe chạy thông thoáng, trên các kênh truyền hình tin đưa về
ngày lễ cũng chừng mực. Không gian thành phố có màu xanh của cây lá
nhiều hơn màu đỏ. Nguyên nhân nào? Do tác động của cơn suy thoái kinh tế
đang đến hồi nghẹt thở? Do cuộc đấu tranh nội bộ nghiệt ngã sắp diễn ra
vào tháng 5 tới? Hay do trạng thái cái nhìn về lịch sử đã có bình tĩnh
hơn?
Trưa 29-4-2013, chúng tôi, gồm một số công
dân thuộc diện “suy thoái” (theo cách ám chỉ của TBT Đảng Cộng sản Việt
Nam Nguyễn Phú Trọng) đã gặp nhau trong một góc phố (TP HCM), tại quán
Trịnh, trong bữa cơm trưa thanh đạm, không nhằm mục đích để hò reo vui
mừng, không để khóc than hay thù hận, cũng không nhằm mưu đồ hay lợi
dụng một điều gì, mà chỉ để tham gia chia sẻ về một tình tự dân tộc của
cái ngày rất khó gọi tên này.
Suy nghĩ vế chuyện chung, vốn là trách nhiệm và thẩm quyền của mọi công dân trước tình hình đất nước.
Anh
Huỳnh Tấn Mẫm vừa rời cuộc đại lễ mà anh được Thành phố mời dự. Anh nói
có 2/3 buổi lễ là văn nghệ, sau đó là những diễn văn… và anh vội vàng
đến đây để gặp mặt với những người “cùng suy thoái”. Sau đó anh Trần
Quốc Thuận và anh Lê Công Giàu kể về chuyến đi thăm Trường Sa, do Thành
phố mời đi. Chuyện kể thật là cảm động về các chiến sĩ giữ đảo, về những
cố gắng mà Nhà nước đã đầu tư và trang bị. Những đồng tiền được chắt
chiu quý báu, có thể làm nhỏ lệ khi so với những con số khủng của tham
những và thất thoát. Tuy nhiên có điều khá buồn, là từ những người lính
cho đến sĩ quan đều “thầm thì” không dám gọi tên những kẻ thù đã chiếm
đảo. Kẻ thù như những bóng ma ẩn khuất, trong khi chúng lù lù ra đấy.
Trong chuyến hải trình ngắn ngủi, các anh đã gặp hai chiếc “hải giám”
của đối tượng mà ta không dám gọi tên. Và khi các anh kéo nhau ra boong
để chụp hình tàu “hải giám” thì liền bị nhắc nhở, vì “trên” sợ “tàu lạ”
hiểu lầm phía Việt Nam “khiêu khích”!
Vì vậy,
phải chăng điều tiên quyết cần có ở Trường Sa là nâng cao ý chí chiến
đấu cho những người đang đứng đầu sóng ngọn gió trong cuộc chiến đấu
chống ngoại xâm, giữ vững sự toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc. Không chỉ
đích danh kẻ thù, thì mũi súng chĩa vào đâu? Vũ khí rất hiện đại, nhưng
bài học Việt Nam là bài học về ý chí và bản lĩnh của người cầm súng dám
“CẢM TỬ cho Tổ quốc QUYẾT SINH”.
Sau khi kể
những chuyện thật cảm động về người lính đảo, luật sư Trần Quốc Thuận
nghẹn ngào nói một điều khiến mọi người lặng đi: Đứng trước tượng đài kỷ
niệm các anh hùng liệt sĩ của binh chủng hải quân đã dũng cảm hy sinh
trong cuộc chiến đấu chống Trung Quốc xâm lược, khi các anh cúi đầu mặc
niệm, thì người ta đã trang trọng đọc tên nhà tài trợ đã bỏ ra hơn 9 tỷ
để xây nên đài kỷ niệm này. Anh Thuận cho rằng, ghi công nhà tài trợ là
đúng, nhưng không nên đặt ngang hàng tên nhà tài trợ với tên các anh
hùng liệt sĩ. Anh xúc động nói: “Tôi không thể cúi đầu trước mấy tỷ
đồng được, cho dù đó là đồng tiền đáng quý. Máu xương của anh em ta đổ
ra làm sao lại đem cân đong đo đếm với đồng tiền tài trợ! Cần phải sửa
ngay sự xúc phạm đến anh linh các liệt sĩ!”.
Sau
đó, buổi cơm trưa chuyển sang những chủ đề khác. Không có ai là thuyết
trình viên, không có ai làm thư ký, không ai làm chủ tọa, và không vấn
đề nào được kết luận. Những công dân “suy thoái về tư tưởng, đạo đức và
lối sống”, gặp nhau trong quán cơm hôm nay để được “tự do”, được “chuyện
trò” những đề tài “không được khuyến khích”. Nhưng đó là những vấn đề
của mọi công dân đang phải đối diện:
- Sự hòa hợp và đoàn kết dân tộc.
- Chủ quyền dân tộc trước sự đe dọa của Bắc Kinh.
- Một xã hội dân sự cho một Việt Nam tất yếu phải đổi mới.
“Ăn cơm nhà, vác ngà voi”! Một đất nước sẽ tốt hơn lên khi có nhiều người dân sẵn sàng vác ngà voi.
Chúng tôi mong muốn có sự chia sẻ sâu rộng về những chủ đề này. Vì vậy mới có mấy dòng ghi vội trên đây.
H. Đ. N.
Copy từ: Bauxite Việt Nam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét