a
trường như nhà cháu mà cũng luôn được gọi bằng anh, xưng là em, dù họ nhiều
tuổi hơn nhiều, trải đời hơn nhiều, có kiến thức hơn nhiều...
"Vì anh ở Hà Nội
vào", sau này đã hơi quen, hỏi, họ trả nhời thế.
Nhưng như đã vừa nói: Các
anh, các chú ấy rõ ràng CÔNG CHỨC hơn các cán bộ văn hóa từ Bắc vào (và ở các
tỉnh phía Bắc; từ đây xin gọi tắt là các CÁN BỘ) mà cháu từng cùng làm việc. Họ
'công chức' đến mức hỏi gì cũng có thể trả nhời cho nhà cháu khá ngọn ngành.
Điều gì chưa nói rõ cho nhà cháu được, họ hẹn về nhà đọc sách, tra cứu lại, rồi
sẽ trả lời sau.
(Chuyện đó khác hẳn với các CÁN BỘ. Đã không biết, nhưng rất hay rao giảng... chính trị. Các bác này chỉ PHỤC THIỆN khi ngồi bên bàn nhậu. Lúc 'tưng' rồi mới thú thật: "Chuyện mày hỏi tao biết... éo đâu. Mà mày còn hỏi tao, tao biết hỏi ai ?")
(Chuyện đó khác hẳn với các CÁN BỘ. Đã không biết, nhưng rất hay rao giảng... chính trị. Các bác này chỉ PHỤC THIỆN khi ngồi bên bàn nhậu. Lúc 'tưng' rồi mới thú thật: "Chuyện mày hỏi tao biết... éo đâu. Mà mày còn hỏi tao, tao biết hỏi ai ?")
Tự nhiên, rất tự nhiên
thôi, nảy ra trong nhà cháu sự so sánh về TRÌNH ĐỘ VĂN HÓA của CÔNG CHỨC và CÁN
BỘ, của đồng nghiệp 'Ta' và 'Ngụy'.
Rồi nhà cháu gặp, SỐNG
cùng những người 'lính ngụy' thứ thiệt.
Nhà cháu nhấn mạnh chữ
sống, vì từng suýt chết. Trong một đợt khai quật khảo cổ phục vụ trùng tu các
đền-tháp Champa ở miền Trung, có bác nhặt lên đưa cho nhà cháu một 'hiện vật'
vàng vàng, hình trụ, dài khoảng 5cm. Vừa nhận ra đó là một quả đạn cũ thì một
bác khác giằng lấy, ném vụt ra thật xa. Bùm, tiếng nổ của quả đạn làm câu định
quát: "Bác làm gì thế?" tắc luôn trong cổ họng nhà cháu. Bác ấy quay
đít về chỗ đang làm, vứt lại 1 câu ngắn tủn: "Đạn M79 !". Tối ấy ngồi
nhậu mới biết bác ấy là lính 'ngụy' XỊN và biết có loại đạn xoay đủ vòng mới
nổ.
Nhà cháu còn từng ăn ở
trong nhiều gia đình có cả 'ngụy' và 'cách mạng'. Có nhà anh em không nhìn mặt
nhau. Nhiều nhà CHỊU ĐỰNG nhau. Nhưng có một số ít nhà sống rất AN HÒA.
Từ tôn trọng, kính trọng
các đồng nghiệp CÔNG CHỨC, nhà cháu bắt đầu vượt qua VĨ TUYẾN 17 của sự giáo
dục.
Vậy mà rồi cũng PHẢI MẤT 2
NĂM NỮA (TRÒN 10 NĂM), nhà cháu mới TỰ vượt qua VĨ TUYẾN 17 của tâm thức.
Trước Tết vừa rồi, nhà
cháu đi xem vở "Âm binh" của "bọ" Vinh.
Nhà cháu đã khóc khi người mẹ túm ngực cả 'Quốc gia' lẫn 'Việt cộng' quát hỏi: - Đạn bên nào làm chết con tao?
Nhà cháu đã khóc khi người mẹ túm ngực cả 'Quốc gia' lẫn 'Việt cộng' quát hỏi: - Đạn bên nào làm chết con tao?
Nhà cháu đã khóc khi không
ít khán giả (toàn khách mời, vì không bán vé) đã cười ầm, khi người mẹ vừa mất
đứa con ấy vén ngực áo vắt sữa vào miệng 'ông Việt cộng'...
Nhà cháu đã mất 10 năm mới
HIỂU không có Địch-Ngụy, chỉ có "máu đỏ da vàng", nên hiểu chuyện HÒA
HỢP DÂN TỘC không phải chuyện NÓI mà thành, tranh luận mà đạt...
Mỗi người Việt Nam
NÊN/CẦN/PHẢI tự trải nghiệm trong một tâm thế chân thành của tình đồng bào ruột
thịt, không vấn vướng chút "màu sắc chính trị" nào thì mới mong có
HÒA HỢP.
38 năm có thể là dài,
nhưng vẫn có thể là ngắn.
Nhưng thật ĐAU, khi
"Vừa rồi trên mạng rộ lên một phong trào nhuộm đỏ Facebook được sự hưởng
ứng nhiệt tình của nhiều công chức lề phải ở tuổi trung niên, đưa đến những
cuộc tranh cãi bất phân thắng bại giữa hai bên, khiến dòng Bến Hải năm xưa lại
sôi sùng sục."
Copy từ: Phương Bích
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét