CHƯA TỐT NGHIỆP TRƯỜNG ĐỜI.

Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

Không “hố sâu thực sự”


Đôi lời: Có lẽ chẳng cần phải nói gì thêm cho bài viết của Lưu Đình Triều, chỉ xin trích lời bình trong bản tin ngày 18/1/2013:
Các nhà báo, nhà nghiên cứu, rồi có thể sẽ có các nhà sử học … tự cho mình quyền ngồi ghế quan tòa để xử án người bắt quả tang chính họ đang ăn cắp.
“Ăn cắp” gì đây? Một nền “sử học” cận đại với bao nhiêu khuất tất, che đậy, bóp méo sự thực, thậm chí cả bịa đặt, tới độ kể cả một giai đoạn lịch sử hơn 100 năm của nửa đất nước – miền Nam VN – mà hầu như không có trong chính sử, thì đó là cái gì khác với cái ý nghĩa là một cuộc đánh cắp sự thực lịch sử của dân tộc và của hậu thế? Với cuộc đánh cắp này, các vị đang lên giọng phán xử kia đã ít nhiều đóng vai trò đồng phạm, họ đã bao giờ tự phán xử mình chưa, mà giờ đây lại vừa làm chức phận “cảnh sát”, vừa “công tố”, rồi “quan tòa” để hạch tội chính người đã giúp họ nhận diện trò “trộm cắp lịch sử”, rằng Huy Đức, kẻ “bắt quả tang” chúng mình ăn cắp đã lếu láo, dám quá tay, dám tát, nhổ nước bọt vào mặt chúng mình v.v…?
Còn câu thách đố này xin dành cho Tuổi trẻ, và cả ông Lưu Đình Triều, một trưởng phòng trong tòa báo:
Các bạn lớn giọng vậy, sao không thử để phản hồi của độc giả hiện lên tự do như trang Ba Sàm đây xem sao, để may ra biết đâu là kẻ chính, người tà? Còn giỏi hơn thì thử đăng một trong hàng chục bài khen ngợi “Bên thắng cuộc” cho độc giả bình luận xem? Hề hề! 
Bổ sung, hồi 5h45′, thứ Hai, 21/1/2013. Không như trên Tuổi trẻ, bài đăng lại ở đây sau 20 giờ đồng hồ đã có tới 150 phản hồi của độc giả, trong đó nhiều ý kiến như một bài viết hoàn chỉnh, nội dung rất thú vị. Bổ sung, hồi 0h35′, thứ Ba, 22/1/2013, một độc giả có một phản hồi thú vị
Xin đăng lại hai phản hồi ở cuối trang.
Tuổi trẻ

Không “hố sâu thực sự”

19/01/2013 08:32 (GMT + 7)
Lưu Đình Triều
TT – LTS: “Không ai có thể đi đến tương lai một cách vững chắc nếu không hiểu trung thực về quá khứ, nhất là một quá khứ mà chúng ta can dự và có phần cộng đồng trách nhiệm” (sách Bên thắng cuộc – Huy Đức).

8
Một số bài báo của tác giả Lưu Đình Triều đăng trên Tuổi Trẻ tháng 12-2004
“Mấy lời của tác giả” như là một hứa hẹn với người đọc về tính trung thực trong góc nhìn quá khứ. Nhiều sự kiện, nhân vật – dù nhỏ hay lớn – khi được tác giả đề cập đều trở thành những mắt xích có dụng ý kết hợp thành “chuỗi dẫn chứng khách quan”.
Thế nhưng chẳng bao lâu sau khi phát hành (tháng 12-2012, dưới dạng điện tử và giấy từ nước ngoài), một số ý kiến đã vạch ra những điều chưa đúng, không đầy đủ, méo mó bản chất. “Chuỗi mắt xích” dẫn chứng đã bị sứt mẻ, có đoạn bị đứt rời.
Để góp thêm cái nhìn về tính trung thực của quyển sách, Tuổi Trẻ giới thiệu bài viết của một nhân vật được đề cập trong sách. Anh cũng là người trong cuộc mà theo ý tác giả là đã “can dự và có phần cộng đồng trách nhiệm”.
“Xin chào thiếu úy Việt Nam cộng hòa! He he”. Bất ngờ nhận được dòng tin nhắn lạ lẫm như trêu đùa, tôi thắc mắc: chuyện gì đây và ý gì đây?”… Câu trả lời được tìm thấy sau đó, khi có một email lạ xuất hiện trong hộp thư đến. Đó là bài viết đề cập đến tôi và liên quan cả ba tôi, được trích từ quyển sách Bên thắng cuộc của Huy Đức và đặt một cái tựa riêng: Vừa cay đắng khóc.
Tôi đọc và cảm giác lúc ấy là buồn rười rượi.
Chợt nhớ cách đây vài năm, có lần Huy Đức đến tòa soạn Tuổi Trẻ gặp tôi và báo anh đang viết hồi ký cho ông Võ Văn Kiệt. Anh muốn hỏi chuyện của tôi để dùng minh họa cho một số chủ trương chính sách những năm đầu mới giải phóng… Vì sao câu chuyện riêng tư nhằm “phục vụ” cho hồi ký ấy nay lại xuất hiện trong hồi ức và ghi chép của anh?
Thắc mắc đó bật lên rồi cũng chìm ngay trong cảm nhận – một cảm nhận thật sự là “vừa buồn vừa cay đắng”. Cảm nhận như vậy, đơn giản chỉ vì Huy Đức đã viết không đầy đủ, nên làm sai lệch bản chất. Anh đã “vẽ” ra một “hố sâu thực sự” giữa hai cha con và cả gia đình tôi nữa. Sự việc còn cay đắng hơn là qua đó hiện lên hình ảnh của một người cha không có tình cảm, tình người ngay với chính đứa con trai duy nhất của mình.
Huy Đức à, ba tôi mất cách đây ba mươi năm, nói theo dân gian là đã mồ yên mả đẹp rồi, thế mà…
Thật ra, những gì về trường hợp của tôi, nhất là về quan hệ cha con tôi từ buổi đầu hội ngộ cho đến khi tôi mon men vào con đường làm báo, đều đã được viết hoặc kể (trả lời phỏng vấn) tương đối đầy đủ trong một số bài viết trên Tuổi Trẻ cùng vài tờ báo, tạp chí. Gần đây, một số bài viết đó được tập hợp lại dưới tên tạm gọi là “tự truyện” trên www.leminhquoc.vn.
Từng là đồng nghiệp với nhau lúc ở Tuổi Trẻ, Huy Đức hẳn đã nghe, đã hiểu rõ trường hợp của tôi, kể cả mối quan hệ của cha con tôi. Huy Đức cũng từng ghé nhà ba má tôi ở Hà Nội, khi tôi đang ở đấy. Thật đáng tiếc, Huy Đức đã sử dụng một số thông tin từ những gì anh nghe, từ những gì tôi viết, nhưng anh lại không trích dẫn đầy đủ. Vì thế đã làm cho người đọc ngộ nhận và làm thương tổn tôi cùng gia đình.
Anh viết về thời gian tôi đi “học tập cải tạo” như sau (nguyên văn): “Chỉ huy trại khi ấy cũng biết Lưu Đình Triều là con cán bộ cao cấp nên chủ động gửi thư cho ông Lưu Quý Kỳ, nói: “Chúng tôi biết anh, nếu được, anh lên trại chúng ta nói chuyện về cháu”. Ông Lưu Quý Kỳ có lên nhưng thay vì gặp con và bảo lãnh, ông chỉ viết thư khuyên con “cố gắng học tập tốt”. Lưu Đình Triều nhớ lại: Tôi vừa đọc thư ba tôi vừa xé và vừa cay đắng khóc…”.
Nếu trung thực và làm hết trách nhiệm của một nhà báo thì đoạn viết trên của Huy Đức không chỉ dừng ở đó mà phải “xử lý” đầy đủ thông tin. Như tôi từng kể trong tuần báo Thế Giới & Hội Nhập 27-4 và 4-5-2010) “lúc ấy: “Tôi giận, thầm trách ba tôi đã không thương tôi, lại bỏ tôi “bơ vơ” như thuở nào… Tôi đã xé lá thư ấy để rồi mãi sau này mới cảm nhận ra rằng đó là một cách thương con, rèn con của riêng ba tôi”. Khi nhắc lại chi tiết này một cách lấp lửng, rõ ràng nhằm đạt mục đích gì thì chính Huy Đức biết rõ hơn ai hết.
Đã thế, sau khi trích đoạn tôi viết về những giờ phút đầu tiên cha con gặp lại, Huy Đức tự rút ra một kết luận chắc như đinh đóng cột (nguyên văn): “Nhưng trong ngày gặp lại, Lưu Đình Triều đã cảm nhận được “hố sâu ngăn cách”. Có thật sự đúng như vậy không? Ngay trong chính bài viết của tôi mà Huy Đức trích lại (Cuộc chia ly cho ngày thống nhất, kỳ II: Cuộc đoàn tụ một nửa, Tuổi Trẻ 3-12-2004), tôi đã kể rằng sau đó tôi xuống ở với ba tôi mấy ngày liền. Trong thời gian này, cha con đã nằm bên nhau tâm sự, để rồi tôi nhớ mãi lời khuyên nhủ của một người cha thương yêu và gửi gắm hi vọng vào con: Thôi, thương ba, thương má, từ rày về sau con cố ra sức học tập, rèn luyện, tu dưỡng đạo đức lối sống, chuộc lại lỗi lầm…
Vâng, sự trích đoạn tới đâu là quyền chủ quan của người viết, nhưng nếu trung thực và để đúng bản chất sự việc thì Huy Đức không thể “cắt cúp” theo chủ kiến của mình mà bỏ qua ý trong đoạn kết của bài viết, ghi nhận tâm trạng của tôi – một thiếu úy chế độ cũ phải đi học tập cải tạo vào lúc ấy: “Dẫu sao mặc lòng, tôi tự nhủ mình cần phải thẳng thắn đối mặt với thực tế khi bước vào khúc quanh của đời mình dù có bằng bước chân cô đơn. Cái cảm giác cô đơn ấy, mãi đến hai năm sau tôi mới thật sự giũ bỏ khi ngồi quây quần vui vẻ với cả nhà, có cả Thu Hà vừa đi học ở Bulgaria trở về. Sâu xa hơn là sự đoàn tụ toàn vẹn như lời thư ba viết mà tôi đã dần cảm nhận ra sau đó và tự gọi tên theo cách của tôi: Sự đoàn tụ phần hồn. Đó là một tối tháng 8-1978, cả người tôi nổi đầy gai ốc khi đưa tay thề nguyện dưới lá cờ Đoàn. Vâng, tôi đã đặt được bước chân đầu tiên của mình lên dấu chân mà ba má tôi đã đi”.
Huy Đức à! “Một nửa cái bánh mì vẫn là cái bánh mì, nhưng một nửa sự thật không phải là sự thật”. Tôi tin Huy Đức cũng biết điều này. Thế nhưng, với tôi (và còn ai nữa?) tại sao anh lại “va vấp” một cách đáng tiếc như thế? Và chính vì vậy, tôi phải nói với anh rằng không có hố sâu thực sự, không hề có!
Ba mẹ anh Lưu Đình Triều là cán bộ cách mạng, đi tập kết năm 1954, gửi lại anh và người chị cho bà ngoại nuôi dưỡng.
Năm 1972, khi đang học đại học luật, anh bị “tổng động viên” vào lính. Sau ngày giải phóng, gặp lại ba xong, như bao sĩ quan chế độ cũ khác, anh đi học tập cải tạo.
Trở về, anh làm nhân viên ở Sở Công nghiệp TP.HCM, Xí nghiệp Sắt tráng men. Vài năm sau đó anh dự thi vào đại học báo chí và trúng tuyển ra Hà Nội học.
Từ năm 1984 anh làm việc tại báo Tuổi Trẻ cho đến nay ở các vị trí phóng viên, trưởng ban, thư ký tòa soạn, tổng thư ký tòa soạn… Trong nghề báo, anh từng được phân công đi tác nghiệp khắp các vùng miền trong nước và cả ở nước ngoài. Anh đã xuất bản được hai tập sách Bật một que diêm (2009) và Tổ quốc không có nơi xa (2011).
TS
Nguồn: Tuổi trẻ

Bổ sung, hồi 5h45′, thứ Hai, 21/1/2013, độc giả Đăng Quang phản hồi:
Giao ban báo chí mới đây, trên anh Đinh tặc đã chỉ thị không nói về Bên thắng cuộc nữa. Lý do, là [làm vậy như] quảng cáo không công cho Huy Đức. Quan trọng hơn, đây là cuốn sách đồ sộ về tư liệu, lần đầu tiên và khá đầy đủ, góp phần lột rõ bộ mặt của chế độ, cả trong quá khứ tàn bạo về hành xử, u mê về chủ thuyết, cho tới chuyện”đánh cắp lịch sử”. [Ở] Trên các ảnh sợ là phải! Bài anh Triều có lẽ là bài cuối của “lề phải” về cuốn BTC?
Riêng với anh Triều, xin góp với anh vài ý sau:
Cách đây khoảng 30 năm, tôi đã đọc cuốn”Nước về biển cả”của bố anh, dày cỡ 3-500 trang, in bằng giấy tốt, bìa đẹp, trong hoàn cảnh lúc đó rất khó khăn, rõ ràng có sự ưu ái, vì đó là sách ca ngợi HCM. Nay được biết ông là cán bộ tuyên huấn”gộc”, mới hiểu vì sao ban đầu ông cư xử với anh như thế. Đó là vì, gộc thế, chứ gộc nữa mà can thiệp lộ liễu cho anh, là ông bị”tổ chức ”pằng pằng” ngay. Vì không hiểu thâm ý của cụ, anh đã có lúc oán trách ”oan” ông. Thực tế, là thiếu uý VNCH, anh chỉ đi cải tạo có 2 năm, không hề bị ngược đãi, sau đó và đến nay, anh đang ở vị trí mà khối người đã cống hiến cho đảng cộng sản hơn anh nhiều, phải đứng từ xa mà nuốt nước miếng, anh chắc hết oán bố mình rồi?
Ông thân sinh anh đã can thiệp, nhưng khéo léo hơn đám tướng tá VNCH nhiều. Có như vậy ông mới tồn tại và anh mới có ngày nay, anh Triều ạ.
Cái hố sâu rõ ràng là có, nhưng vì điều kiện riêng trong đó chắc chắn có lợi thế của bố anh, mà 2 bố con anh đã lấp lại đươc. Còn hàng vạn gia đình khác, thì nó là mãi mãi không thể đầy! Không tin, anh hỏi những nạn nhân cải cách ruộng đất thôi cũng đủ biết.
Anh có cảm giác đau đớn khi Huy Đức nhắc đến bố anh, mặc dù ông lúc sống thì được ưu đãi, khi mất trong (trường hợp bình thường) được đảng lo cho tang lễ trang trọng chứ không phải chết mất xác do vượt biên, do bị tra tấn, hành hạ trong các trại cải tạo và nhà tù CS. Vậy thì, với những nạn nhân của “Giải phóng”, anh có cho rằng họ cũng có tâm trạng đau đớn tương tự anh, thậm chí còn hận thù với những gì cộng sản đã gây ra cho người thân của họ sau ngày 30-4-1975 khi nhắc đến cái chết của người thân của họ?
Theo tôi, anh nên im lặng. Vừa được tiếng là chấp hành chỉ thị, vừa đỡ bị nguyền rủa.
Về cái “HỐ SÂU”, còn cái tư tưởng chỉ đạo sắt máu, u mê cộng sản như đã diễn ra trong quá khứ và hiện tại, thì chừng đó, chẳng riêng gì anh hay tờ Tuổi trẻ, mà cả bộ máy tuyên truyền khổng lồ của chế độ cũng chẳng làm được cho nó đầy lại như bố con anh. Sao vậy? Vì bố con anh còn có tình huyết nhục mà che chở cho nhau, ngược lại, người cộng sản nó chỉ bảo vệ cái Chủ nghĩa xã hội thôi, nó-lũ phản bội CS-làm gì có nghĩa đồng bào!

Bổ sung, hồi 0h35′, thứ Ba, 22/1/2013, một độc giả có một phản hồi thú vị:
Hội Chứng Stocklom với Lưu Đình Triều !
Những chuyên gia tâm lý và trị liệu không còn lại gì về Hội Chứng Thụy Điển ( Sweden Stocklom Syndrome ) đã được Đức Quốc Xã hay Cộng sản sử dụng rất nhuần nhuyễn.
Vậy Hội Chứng Thụy Điển là gì?
Đây là một hội chứng kỳ lạ là một cô gái bị một kẻ tâm thần bắt cóc và hành hạ , hãm hiếp , cô lập trong gian phòng nhỏ. Nhưng lâu dần và ngay cả khi được giải thoát thì lại tỏ ra….yêu mến người hãm hại mình.
Trong chế độ CS , trong khi cả triệu người bị đày đọa vùi dập thì Đảng sẽ móc ra một vài cá nhân thuộc thành phần có nợ máu rồi phục hồi lại vị trí của họ , cho họ được một vài quyền lợi… Thế là họ lại quay lại ca tụng Đảng và giác ngộ đến nỗi họ trở thành công cụ của Đảng để tuyên truyền , quay lại sát hại chính những người bạn và đồng đội của mình.
Tôi còn nhớ một người bạn kể lại khi anh ta bị giam tại Trại cải tạo 3 Bình Định về Hội Chứng này như sau : Có một anh cải tạo viên tên là Trần Văn Lưa , cấp bậc Chuẩn Úy VNCH. Anh này rất cứng đầu , từng trốn trại và bị đánh và tra tấn đến thừa sống thiếu chết ! Bị biệt giam 2 tháng trời chỉ cho ăn cháo trắng với muối.
Nhưng bỗng nhiên , anh ta được thả ra và cho làm Trưởng Ban Trật Tự.
Thế là anh ta mỗi ngày xách gậy đi kiểm tra các tù cải tạo và sẵn sàng đánh đập bất cứ ai mà anh cho là vi phạm kỹ luật trại ! Ngay cả các cấp trên của anh khi xưa cũng bị đánh tàn bạo.
Chỉ vì anh được cho ăn no hơn một chút và được giác ngộ là anh là thành phần cách mạng được Đảng chú ý để trở thành một người tốt sau này cho Đảng khi trở về xã hội.
Trong Hội Chứng Thụy Điển , tên cuồng dâm bệnh hoạn bắt giam cô gái đã hành hại và bỏ đói cô này cho đến kiệt sức. Sau đó hắn ta lại trở nên ” dễ thuơng ” và cho cô gái ăn , mua sắm đồ đạc quần áo , ngay cả tặng hoa cho ngày sinh nhật , ăn nói nhỏ nhẹ là vì quá yêu cô gái nên mới bắt cóc để được gần gũi mãi mãi ! Cô gái lúc đầu hoài nghi nhưng lâu dần bổng thấy mình lại….yêu kẻ hãm hại mình ! Có nhiều cô gái khi ra tòa còn bệnh vực cho những tên hãm hại mình và cho rằng các cáo buộc về tội ác của những tên này là vô lý ! Anh ta thật tình yêu cô và muốn chăm sóc cô chứ không phải hành hạ cô !!!???
Anh Lưu Đình Triều nên tìm hiểu về Hội Chứng này qua Google ( Stockhom Syndrome or Sweden Syndrome) để soi rọi lại mình.
Trong khi cả triệu người bị CS hành hạ từ lính đến Sĩ quan , dân thuờng…. mà mình bổng nhiên được ưu đãi như vậy thì mình phải suy nghĩ là một chế độ như vậy không thể xem là tốt đẹp được.
Các Đảng CS Á Châu như TQ , Pol Pot , VN , Bắc Hàn là bậc thầy về sử dụng Hội Chứng này ! Bởi vậy chúng ta đừng ngạc nhiên là đôi khi có những người đã từng bị chúng hành hạ dã man ( như các kiều dân Nhật bị Bắc Hàn bắt cóc ) lại quay lại ca tụng chúng , còn nhiệt thành hơn cả một Đảng viên thực thụ.)



Copy từ: Anh Ba Sàm


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét