Dân Choa
NQL:
Hôm nay mình đang ngồi nhậu với Trần Kỳ Trung thì má của TKT gọi điện
vào, nói mày nói với thằng Thanh thôi về, về Đà Nẵng có dân đùm bọc, ở
ngoải không có dân đâu. Má TKT 82 tuổi, 65 tuổi Đảng, nguyên là bí thư
đảng ủy Ty thương nghiệp Quảng Nam- Đà Nẵng.
Hôm qua báo chí chính thống lại rầm rộ đưa tin chính phủ quyết định công bố công tác thanh tra về Đà Nẵng. Các Tít báo chạy hàng đầu: Đà Nẵng sai phạm lớn trong lĩnh vực đất đai.
Kinh, cú đòn tuyệt chiêu của Hà Nội phải nói là hiểm độc đối với Đà Nẵng, mà trước tiên là đối với ông Bá Thanh.
Từ trước đến giờ chưa có một sai
phạm ở phạm vi địa phương nào mà được thanh tra chính phủ cho công bố
rành mạch như thế cả. Chưa hết, trong kết luận thanh tra còn kiến nghị
xử lý ngay bộ máy hành chính Đà Nẵng và Thủ tướng cũng chấp nhận ngay
lập tức. Hơn nữa Thủ tướng còn đề nghị bộ công an vào cuộc.
Ai cũng thừa biết biết Đà Nẵng đi
lên là nhờ vào chính sách thu hút đầu tư qua chính sách ưu đãi đất đai
và cung cách làm việc khá thoáng của bộ máy hành chính. Như thế nó đã
tạo điểm mạnh cho Đà Nẵng, nhưng lại có vẻ trái ngược với cung cách hiện
hành về chính sách ở khắp cả nước. Sự nổi trội của Đà Nẵng đã làm lu mờ
nhiều địa phương khác. Điều đó gây ra không ít sự ganh tỵ trong giới
lãnh đạo và quá khứ cũng đã âm ỉ mưu đồ tìm cái sai về chính sách của Đà
Nẵng, mà cụ thể là người đứng đầu Nguyễn Bá Thanh.
Đà Nẵng là một thành phố trực
thuộc trung ương. Mọi hoạt động ở Đà Nẵng đều chịu sự chi phối của Hà
Nội. Đà Nẵng phải báo cáo hoạt động của mình hàng năm với Hà Nội. Thanh
tra chính phủ hàng năm đều triển khai công tác thanh tra của mình ở Đà
Nẵng. Nếu Thanh tra chính phủ cho rằng Đà Nẵng làm trái chính sách từ
năm 2003 cho đến 2011 ( hoặc là cho đến nay) thì trong cả một thời gian
dài tại sao thanh tra chính phủ không có ý kiến gì. Tại sao đến thời
điểm này, khi ông Nguyễn Bá Thanh ra Hà Nội làm trưởng Ban nội chính mới
công bố.
Thanh tra cho công bố, con số
tiền mà nhà nước bị thiệt vì chính sách của Đà Nẵng là 3400 tỉ vnđ . Đối
với một cá nhân hay một doanh nghiệp thì đó là một con số khổng lồ.
Nhưng đối với một địa phương lớn trong cả một quá trình dài từ năm 2003
đến 2011 thì không lớn, vì địa phương này có GDP hàng năm là 10 400 tỉ,
mức thu nhập đầu người hàng năm chừng 33 triệu vnđ. Cái thiệt của Nhà
nước ( nếu thực sự như báo cáo Thanh tra) so với cái được của Đà Nẵng (
cũng là Nhà nước)ngày nay là quá bé. Thanh tra chính phủ không chỉ ra
được hiện tượng tham ô hay tham nhũng của cá nhân hay của tập thể lãnh
đạo cụ thể mà chỉ vin vào chính sách ưu đãi của Đà Nẵng trái với quy
định chung của Chính phủ để cho rằng Nhà nước thiệt 3 400 tỉ đồng.
Cái sai của Đà Nẵng cả một thời
gian dài chắc chắn có dựa trên cơ sở lách luật chung của Nhà nước như ở
bất cứ địa phương nào. Điểm này chính là tạo cơ sở cho địa phương „ vượt
rào“. Nhưng nếu mọi hòa đồng thì Hà Nội có thể làm ngơ cho địa phương,
còn địa phương tỏ ý qua mặt trung ương thì Hà Nội sẽ sẵn sàng vào cuộc,
lôi những điều sai phạm đặt lên bàn làm việc.
Đọc câu chữ của văn bản thanh
tra người ta dễ nhận thấy rằng, Thanh tra chính phủ không phủ nhận lời
khen của dư luận đối với Đà Nẵng, nhưng Thanh tra quy kết nặng nề khuyết
điểm lớn của Đà Nẵng như vậy khác nào bảo Đà Nẵng cũng có tình trạng
tham ô, tham nhũng lớn chứ không trong sạch như người ta lầm tưởng.
Một vụ sai phạm lớn, có thể là
lớn hơn rất nhiều so với Đà Nẵng, đấy là vụ sai phạm ở tập đoàn dầu khí
Việt Nam trong năm qua. Thanh tra vào cuộc cũng đã chỉ ra các con số
khổng lồ về kinh tế. Thế nhưng việc đâu lại vào đấy, câu chữ được chuyển
sang „ có sai phạm nhưng không có thất thoát“ và người ta không có ý
định truy trách nhiệm của người đứng đầu. Vì người đứng đầu đang tại vị
trong nội các ở Hà Nội, có nghĩa là cùng hội cùng thuyền.
Khác với ông Thăng họ Đinh, ông
Thanh họ Nguyễn tiến ra Hà Nội bằng con đường tắt ngang trong Đảng. Văn
phòng Tổng Bí thư trực tiếp gọi ông ra. Nếu chỉ là một cán bộ chuyên
trách đảng đoàn thì có lẽ mọi việc cũng êm thấm. Nhưng ông ra làm Trưởng
Ban nội chính thì hoàn toàn không hợp ý của bên Chính phủ. Rất có thể
ông là một mối đe dọa trực tiếp với các đồng chí của mình. Tốt nhất là
hãy cho bên Văn phòng Đảng một bài học như một lời cảnh báo, trước lúc
xử người thì hãy tự nhìn về mình đi đã.
Nói về chuyện Thanh tra chính phủ
công bố sai phạm ở Đà Nẵng, mình chợt nhớ chuyện đi cùng với một cụ sĩ
quan cao cấp hư trí ngày nào. Nhân dịp Bộ tư lệnh không quân tổ chức
ngày 50 năm của binh chủng. Mình và cụ sĩ quan đi cùng xe ra Hà Nội.
Mình nhắc đến các vị tư lệnh và chính ủy, khi nhắc tên đến một vị trong
đó thì cụ gầm lên như hổ: Cái thằng đó, vì cái thằng khốn nạn đó mà tôi
công không thành danh bại, tôi căm thù thằng này hơn cả giặc Mỹ.
Ngạc nhiên quá, mình nói sao cụ lại gọi đồng chí của mình là thằng, lại cùng bao nhiêu năm chung chiến hào chống giặc?
Cụ xổ luôn, đồng chí gì nó, nó là một thằng cơ hội, nó biết tranh thủ tổ chức, thành ra tôi phải về hưu sớm.
Cụ lại nói, đánh giặc cứu nước dễ
hơn nhiều, chiến tuyến rõ ràng, công tội phân minh. Còn chiến với đồng
chí mình phức tạp lắm, khó lắm, nhiều mưu ma chứơc quỷ vì đã quá hiểu
nhau rồi.
À, ra thế đấy.
Copy từ: Quê Choa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét