Sự thật là một thứ mà kẻ này muốn giấu, người kia lại muốn tìm hiểu. Chuyện
thâm cung bí sử càng là điều gây tò mò nhất. Nó thường đi đôi với sự ly kỳ
và thảm khốc, vì chỉ ở nơi ấy, sự cạnh tranh về quyền lực, về tham vọng của con
người cũng sẽ ở mức độ đỉnh cao nhất. Nhưng dù cung cấm có kín cổng cao tường
đến mấy, nghiêm ngặt đến mấy, bức vách vẫn có tai. Và mọi câu chuyện bí mật vẫn
được rỉ tai nhau, rì rầm lan truyền trong thiên hạ. Chuyện hài hước rằng nhiệm
vụ của phó tổng thống là hàng ngày theo dõi tình hình sức khỏe của tổng thống, hẳn
cũng được bắt nguồn từ một sự thực nào đấy.
Nhưng những chuyện thâm cung bí sử động giời, do một người có quyền
lực và trách nhiệm phát ngôn thì người ta có thể tin, chứ do một anh phó thường
dân nói ra thì người ta sẽ bảo hoặc là bốc phét, hoặc là tâm thần. Người ta
không nghĩ rằng, chính dạng phó thường dân mới là người hay tiết lộ những bí
mật đó (của người khác), vì bên cạnh vua làm sao thiếu đươc kẻ hầu người hạ, kẻ
tung người hứng?
Trong khi thiên hạ phần lớn chọn sự nín lặng để đem lại bình yên cho
bản thân, lại có những người dám nói những gì mà họ cho là xấu xa, để cái xấu
phải bị trừng phạt, nhằm đem lại bình yên cho xã hội. Thay vì cảm ơn họ vì lòng
dũng cảm, người ta lại nhìn họ với một con mắt bực bội, ác ý. Còn kẻ bị tố giác
thì đương nhiên là nổi đóa, kiểu gì chả tìm cách giả thù?
Nhưng vốn dĩ kẻ thù của họ không chỉ có người tố giác mà chính là đối
thủ của họ kìa. Và biết đâu, họ cũng đang chờ anh ngã ngựa? Nếu không tiếp tay,
cổ súy cho người tố giác thì ít nhất họ cũng sẽ giám sát, không để cho anh bịt
miệng nạn nhân một cách trắng trợn, công khai được. Ấy là tôi cứ giả thiết như
vậy.
Thú thật là tôi cũng thuộc diện vô trách nhiệm. Tôi chỉ nghe thiên hạ
nói về những chuyện kinh khủng, trong những lá đơn tố giác của blogger Lê Anh
Hùng. Nhưng đến giờ phút này, tôi chưa hề đọc một bài nào của Lê Anh Hùng. Tôi sợ
nhìn vào những sự thật để rồi thất vọng. Trên con đường hăm hở đi tìm sự thật, đôi
khi người ta vẫn ước, giá như đừng biết đến sự thật đó. Chỉ cần biết điều Lê
Anh Hùng dám làm tôi đã thấy ngưỡng mộ, chưa kể đến những gì tôi nghe bạn bè
khen ngợi về trí tuệ của cậu ấy.
Thế nên khi “người ta” bảo cậu ấy tâm thần để đưa cậu ấy vào trại, tôi
chả có gì ngạc nhiên. Vào trại, mà lại không phải tự nguyện, thì có khác gì tù?
Bởi bạn đâu có được quyền tự do ra khỏi đó khi bạn muốn? Chưa kể nếu bạn biết
nhiều quá, người ta sẽ tiêm thuốc cho bạn mất hẳn trí nhớ, rồi bảo rằng bệnh
của bạn không thể chữa khỏi?
Nói cho các bạn biết, khi bạn sở hữu cái gì quá lớn cũng đều nguy hiểm.
Từ của cải về tinh thần cũng như vật chất khi quá lớn cũng đều đem lại cho bạn
sự nguy hiểm. Thế giới đã có những bài học về việc để vô hiệu hóa bạn, bỗng một
ngày bạn hóa thành tâm thần và người ta đưa bạn vào giam trong bốn bức tường. Hàng
ngày họ tiêm cho bạn để thần kinh bạn đờ đẫn, tê liệt. Lâu ngày bạn sẽ chả còn
nhớ được gì, và rồi cái gì sau đó chả biết nữa....Đó chính là điều bạn bè và
người quen đang lo sợ cho Lê Anh Hùng.
Trước đó nhiều người cũng thắc mắc, tại sao Lê Anh Hùng công khai những
chuyện tày trời như thế mà không bị bắt? Lẽ ra cậu ta phải bị đưa ra tòa, bị bỏ
tù rục xương vì tội vu khống lãnh đạo cao cấp của đảng và nhà nước. Nhưng có
người lại bảo, đưa ra tòa lại phải đi xác minh, điều tra để chứng minh cậu ta
láo khoét thì thêm rách việc. Vì biết đâu nó giống như việc mở cái ổ ung thư ra,
lại tòi ra thêm nhiều thứ nguy hiểm hơn nên phải đậy vào khẩn cấp.
Tôi được biết người tâm thần thật muốn được vào bệnh viện (hay trại
tâm thần), thì người nhà phải bỏ tiền ra không ít mới được nhận vào điều trị - Trại
tâm thần chứ có phải là trung tâm từ thiện đâu?
Như vậy phải là nhà giàu hoặc khá giả mới có điều kiện để cho người
thân mắc bệnh vào trại. Nhà nghèo thì đành chịu chết. Kẻ tâm thần có đốt nhà,
hiếp dâm, hoặc chém người cũng...chịu
Việc Lê Anh Hùng đang làm việc, bỗng dưng bị công an đến hỏi về giấy
tờ tạm trú gì đó rồi đưa thẳng vào trại tâm thần là một việc hoàn toàn không
bình thường. Tạo sao công an lại làm thay việc của bác sĩ thế? Tại sao chính quyền lại
tỏ ra sốt sắng quan tâm đến một “bệnh nhân” bỗng dưng tâm thần mà chưa có bệnh
án thế? Vì việc này xảy ra sau khi Lê Anh Hùng vừa gửi đơn tố cáo lần thứ 70,
nên điều này khiến cho nhiều người không khỏi nghi ngờ và lo ngại.
Sau đó nghe nói Lê Anh Hùng được đưa vào trại tâm thần, là do mẹ cậu
ta có đơn đề nghị?
Mọi bài học từ trong quá khứ về cải cách ruộng đất vẫn còn lảng vảng đâu
đây. Thủ tục có vẻ đã được thu xếp rất mau lẹ. Từ lá đơn của bà mẹ, cho
đến việc ký giấy tiếp nhận “bệnh nhân” chỉ trong cùng một ngày (nói thế
cho
rộng rãi) để hợp thức hóa việc “giam” Lê Anh Hùng trong trại, sẽ khiến
cho ai
đó không kịp trở tay chăng?
Mọi chuyện đều có thể xảy ra. Biết đâu cậu ấy được đưa vào đó theo một
chương trình bảo vệ nhân chứng thì sao? Tốt hơn hết mọi người cứ bình tĩnh theo
dõi. Đừng lãng quên việc tìm hiểu chuyện này, nhưng cũng đừng bị lạc hướng mà
quên đi những vấn đề quan trọng và nóng hổi khác, như việc góp ý sửa đổi hiến
pháp chẳng hạn. Thời gian kíp lắm rồi đấy. Hôm nọ một bác gọi điện cho tôi,
oang oang bảo góp ý sửa đổi Hiếp pháp là trách nhiệm công dân đấy.
Vâng thưa bác! Nhất định là không được ỷ lại đảng và nhà nước, kẻo lại
bị ăn mắng ạ.
Lê Anh Hùng (người đứng thứ hai từ phải qua sau tấm băng rôn) cùng bị bắt với tôi vào trại Lộc Hà khi đi biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lươc ngày 5/8/2012 |
Xin tham khảo thêm tư liệu dưới đây:
Tình hình đang diễn biến nhanh chóng và rất khó lường. Trong trường hợp tôi bị bắt hoặc có mệnh hệ gì, đề nghị quý báo hãy cho đăng hoặc phổ biến những tài liệu mà tôi đính kèm trong các bức thư. Tôi hy vọng và tin là những người liên can ngoài ý muốn sẽ hiểu và lượng thứ cho tôi.
Trân trọng cám ơn quý báo.
Lê Anh Hùng
Lê Anh Hùng và ĐBQH Dương Trung Quóc. Photo by VAOL |
Giấy xác nhận được đơn tố cáo của DBQH Dương Trung Quốc. Photo do Lê Anh Hùng cung cấp |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét