CHƯA TỐT NGHIỆP TRƯỜNG ĐỜI.

Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014

Né tránh một cuộc xâm lăng không thể né tránh



Nguyễn Mộng Hoài
Những ngày gần đây trên một số trang mạng có nhiều bài viết và tin tức làm cho lão già này giật mình thon thót. Đó là những "hành xử" của "nước bạn" khiến cho mọi người Việt Nam có am hiểu chút ít về lịch sử dân tộc tất thảy đều lo lắng. Quốc gia hữu sự thất phu hữu trách. Tôi có là một kẻ thất phu vẫn cảm thấy có trách nhiệm đối với "vần xoay thời cuộc" ảnh hưởng đến mất còn một dân tộc, mà ngày nay người ta đang tìm mọi cách "nâng sức mạnh phần mềm" và "đứng trơ mắt ếch" nhìn người ta gậm nhấp từng phấn đất đai sông biển của ta mà vẫn ngây thơ tin vào "cái tình hữu nghị lâu đời" họ thường rêu rao.

Lịch sử xa xưa thì không dám đề cập mà chỉ nhớ hồi còn bé xíu đi học lớp Đồng Ấu, cô giáo Thu đã nói về Hai Bà Trưng. Chắc chắn Việt Nam thời Hai Bà Trưng không như bây giờ cả về lãnh thổ lẫn quy mô dân số. Hai người đàn bà xuất thân từ "quan lại" (Lạc hầu Lạc tướng) mà đã tổ chức cuộc khởi nghĩa thành công mà nguyên nhân chính là hai bà đã tập hợp được sức mạnh nhân dân. Chính sức mạnh ấy đã làm nên chiến thắng của Hai Bà, được ghi mốc son trong lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc ta.

Một nước nhỏ và yếu bên cạnh một "anh bạn khổng lồ" lắm mưu nhiều kế, không từ một thủ đoạn thâm độc nào, lúc nào cũng lăm le "nuốt chửng" nước ta, thì "mọi sự bang giao hữu nghị" "sức mạnh mềm" đều tỏ ra vô nghĩa. Một con lợn con đứng trước một con hổ (mặc dù là hổ giấy) phải đối phó ra làm sao đây. Con lợn con có dám bắt tay con hổ hung ác không? Phải có trí khôn như bác thợ cày lập mưu giấu "trí khôn" ở nhà, phải đồng ý cho bác ta trói chặt chú hổ hung dữ vào một gốc cây, rồi về nhà lấy "trí khôn" ra cho bác hổ xem...Câu chuyện kết thúc thế nào, mọi người đã rõ, và các cậu các cô học sinh tiểu học đã rõ.

Tin cho hay, nhiều vùng đất biên giới phía bắc, mặc dù đã được cắm mốc, song vẫn bị "anh bạn" lấn sâu vào phía lãnh thổ Việt Nam. Việc này sờ sờ ra trước mắt, dân có mù đâu mà không hay biết ? Mảnh đất kiên cường trong chống Mỹ, cứu nước vừa qua ở miền Trung, tiêu biểu là Hà Tĩnh và Quảng Trị đã và đang chứng kiến "văn hóa phương Bắc" tìm mọi cách "đồng hóa" dân miền Trung, nhất là ở huyện Kỳ Anh Hà Tĩnh. 

Nhiều người đã phân tích "cái bàn đạp" miền Trung này không khéo trở thành cái bàn đạp xâm lược, chia cắt hai miền Nam Bắc nước ta. Có đến 90% doanh nghiệp lớn nhỏ có vốn đầu tư, có người làm việc của "anh bạn bốn tốt", trong đó có 60% những doanh nghiệp lớn do họ quản lý, khai thác, không chế và đã bắt đầu "làm mưa làm gió". . Đất của mình, sông núi của mình, tức là nhà của mình mà muốn tự do ra vào cũng không được, thế có nghĩa là nhiều vùng đất Hà Tinh, Quảng Trị đã là "tô giới" của họ rồi. Dân Việt Nam thử nghĩ coi, đau không ?

 Xưa nay ta nghèo, ta "đánh Mỹ đến cái lai quần cũng đánh" nhưng là ta đánh cho ta, ta đánh để giành lại độc lập tự do cho ta, bảo vệ non sông đất nước ta. Còn bây giờ, họ ngang nhiên dựa vào cái gật đầu bắt buộc (hoặc tự nguyên) của một số người chóp bu, họ chiếm đất ta. Từ đất họ chiếm biển, từ biển họ chiếm đất. Và từ trên không, họ quy định "vùng phòng không" nói toạc ra là họ đang chiếm cả vùng trời của ta. Như thế, không gọi là "xâm lược" thì còn gọi là gì ?

Họ biết thừa nếu huy động hàng triệu quân với binh hùng tướng mạnh, vũ khí tối tân ào ạt đánh chiếm nước ta thì bài học tháng 2-1979 còn nóng hổi. Một thời, thế giới này có ai mạnh như Mỹ. Vậy mà đến Việt Nam vẫn phải cuốn cờ. Trong lịch sử, có ai mạnh như quân Nguyên Mông, vẫn bị Trần Hưng Đao và quan quân Nhà Trần vùi sâu xuống sông Bạch Đằng. Bài học xa trong quá khứ cũng như bài học gần chỉ cách đây 35 năm, đã chỉ ra, người Việt Nam muốn có độc lập tự do, hòa bình thống nhất, xây dựng đất nước giầu mạnh thì chỉ có một con đường kiên quyết chiến đấu bằng chính sức mạnh của dân mình, lý tưởng chính nghĩa, được nhân dân thế giới ủng hộ, mới có thể bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ yêu thương. Bất kỳ một lời ve vãn nào, một thủ đoạn gian xảo nào, một đe dọa nào và loại tiền bạc nào cũng không thể lung lạc ý chí chống xâm lược của nhân dân Việt Nam. Đây không phải là những khẩu hiệu mà những người cầm quyền hiện nay hay hô to, mà là một thực tế xương máu.

Đất biên giới bị lấn chiếm, đất nội địa của ta bị Tàu lập làng và rồi sinh con để cái. Một số gái Việt Nam chạy theo đồng tiền làm vợ người Tàu, làm cái cầu cho họ "sang xâm lược nước ta" Và bắt đầu có những vụ người Tàu giết hại trẻ em ở Lạng Sơn (hai thanh niên Tàu cứa cổ đến chết một bé trai ngây thơ 10 tuổi)...và sẽ còn những gì nữa đây?

 Còn các loại chất độc được "tiềm ẩn" trong từng cái tăm, đôi đũa, quả cam, cái kẹo, đồ chơi trẻ em, cái đèn lồng, đôi dép nhựa, cái đĩa sứ đựng thức ăn...bán như cho, khắp các gia đình Việt nam đều có để dùng. Họ đang giết chết dân tộc Việt nam bằng thứ văn hóa độc hại, bằng các loại hóa chất, bằng các chất gây ung thư trong đồ dùng hằng ngày, rồi đến một ngày nào đó, từ "thành phố Tam Sa" họ cho tàu chiến, cho đại bác, tên lửa tầm xa...nã vào miền Trung, miền Nam và miền Bắc Việt Nam. Liệu đến lúc ấy, ta có thể chiến đấu với họ bằng "bốn tốt và 16 chữ vàng" được không?

Cuộc chiến tranh biên giới tháng 2-1979 (còn kéo dài đến gần 10 năm sau), năm 2009, kỷ niệm 30 năm, họ cho cả nước họ làm rùm beng khuếch trương "chiến thắng" trong khi họ phải "ôm đầu máu" rút chạy về bên kia biên giới. Và nay, sau cái hội nghị Thành Đô, "khôi phục quan hệ láng giếng hữu nghị", họ rỉ tai người nào đó hai bên đều không tổ chức kỷ niệm. Thế là sao? 60.000 đồng bào và chiến sĩ ta hi sinh trong sự nghiệp bảo vệ tổ quốc mình mà mình không có một nén nhang thắp kỷ niệm. Ôi có lẽ không có cái nhục nào bằng cái nhục này!

Cho nên, bằng thực tế diễn biến của cuộc sống, chúng ta suy nghĩ về tai họa mất nước vào tay xâm lược phương Bắc là nguy cơ càng ngày càng rõ, là mối họa càng ngày càng đậm nét, mà nói cách nào đi chăng nữa, đó vẫn là mối hiểm họa lớn nhất đói với dân tộc ta. Nếu muốn loại bỏ hiểm họa này, thì phía anh bạn láng giếng hãy chứng tỏ bằng hành động : xóa bỏ tư tưởng và chủ nghĩa bành trường không chỉ đối với Việt Nam, tôn trong luật pháp quốc tế và thi hành luật về Biển Đông, tôn trọng độc lập chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ của các nước hiện đang có tranh chấp biển đảo đối vơi Trung Hoa, trao trả vô điều kiện quần đào Hoàng Sa và một số đảo thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam, vào Việt Nam đầu tư phát triển kinh tế theo đúng luật đầu tư của Việt Nam và chủ quyền Việt Nam.

.Nếu thiện chí, Trung Quốc hãy làm đi...Nếu cứ "vòng vo" lươn lẹo mãi, chỉ có thể đánh lừa được người chưa ra khỏi bụng me!

Tác giả gửi: Quê Choa

.............

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét