Nước vệ triều nhà Sản năm thứ 68.
Nghĩa binh nổi lên khắp nơi. Nhóm Nhị Ngũ Bát, nhóm Thất Thập Nhị, đảng
Dân, đảng Chủ, đảng Hòa...khắp nước xứ nào cũng có. Lòng người ly tán
hoang mang. Lại đúng lúc thời gạo châu, củi quế. Ngân khố cạn kiệt, các
nhà buôn thi nhau phá sản, trốn nợ hàng loạt. Thê thảm vô cùng.
Vệ Kính Vương lên ngôi được mấy năm, nước Vệ càng ngày càng bí bét.
Chuyện lạ xảy ra nhiều vô kể. Nhất là chuyện băng hoại cương thường đạo
lý trong nước liên miên không thể nào kể xiết.
Ngay giữa kinh kỳ, thầy thuốc Tàng phẫu thuật thẩm mỹ làm chết người,
nhân đêm tối cùng người hầu mang xác bệnh nhân vất xuống sông. Gần tháng
trời quan quân khắp nơi mò mẫm không thấy xác, đương khi đi mò xác bệnh
nhân ấy lại mò thêm được 6 cái xác người nữa, có cả trẻ con.
Xác người trôi sông còn nhiều hơn thời loạn, thế nhưng quan lại nước Vệ
từ vua cho đến thư lại xã dường như không biết, chẳng thấy ai trong đám
quan lại ấy nói gì. Thời nhà Sản lạm phát tiền, lạm phát niềm tin sau
đến lạm phát cả xác người.
Bấy giờ có kẻ tội nhân trấn Kinh Bắc, phủ Lạng Giang bị kết án giết
người. Thọ án mười năm dài đằng đẵng thì kẻ giết người thật ra đầu thú.
Kẻ bị kết oán oan ấy ra khỏi ngục tù. Ngửa mặt lên trời cảm tạ nhà Sản
anh minh, phúc đức đã soi xét án oan cho mình. Ai cũng giận kẻ ấy vô
minh. Đâu biết kẻ ấy qua mười năm tù ngục, không còn hy vọng gì vào công
lý nữa. Công lý gì mà bao người chết trôi sông chả thấy ái đoái hoài.
Bao kẻ phạm tội tham nhũng xây nhà trăm nghìn lượng vẫn nhởn nhơ, công
sai giết người là do kẻ bị chết ấy tự tử như lao đầu vào ngọn giáo, cứa
cổ vào gươm, đập đầu vào cuốc. Thời nhà Sản cho sống là được sống, cho
vô tội là vô tội, bảo có tội là có tội. Bởi suy nghĩ như thế nên dù có
được thả sau mười năm tù oan thì cũng vẫn phải ơn nhà Sản.
Kính Vương nước Vệ tài cao học rộng, duy nhất mình ngài đậu tiến sĩ một ngành, đó là ngành nuôi trồng Sản.
Thấy thế sự tha hóa, Kính Vương lòng đau như cắt than thầm.
- Nếu cơ sự cứ thế này, Sản e tiệt giống mất.
Ngay lập tức ngài xuất kho bạc, mở chiến dịch vận động dân chúng bàn đến
hương ước quốc gia. Toàn dân theo lời ngài khẳng định Sản là loài giống
thượng đẳng, là tầng lớp tinh túy của dân tộc, là tinh hoa của đất
nước, nhất nhất phải trường tồn lãnh đạo giang sơn.
Vương làm xong việc lớn ấy, hoan hỉ vô cùng. Có người nói chuyện nghĩa
binh nổi dậy, chuyện thoái hóa đạo đức, chuyện nhà Chúa uy thế ngày càng
lớn với Vương. Vương nheo mắt cười nửa miệng nói.
- Làm chính sự phải quyết ở tầm vĩ mô, không đi vào tiểu tiết. Khẳng
định nhà Sản còn vững bền thì uy nhà Chúa chả thể lên được, các đám
nghĩa binh cũng không làm nổi trò trống gì vì dân đã một lòng theo nhà
Sản, xã hội băng hoại mãi mà nhà Sản vẫn vững thì băng hoại thế chẳng
phải càng có lợi ư.?
Kẻ kia nghe xong thán phục bái lạy.
- Quả anh minh. Khi xưa tiên đế trong lúc loạn lạc, chiến chinh, phe
phái tràn lan mà chỉ giữ được nhà Sản là mọi sự dần ổn hết. Ngày nay
nước Vệ lâm cảnh này, có được tài chí như Vương chẳng kém gì tiên đế
thuở xưa. Nhà Sản ta còn phước lớn lắm.
Lời bàn ; Khi xưa tiên đế lập nhà Sản phải giữ được nhà Sản thì tiên đế
còn được lưu danh. Ngày nay Vệ Kính Vương duy nhất học ngành nuôi trồng
Sản. Cũng phải giữ nhà Sản để giữ nghề, học vị còn được người đời nể
trọng. Nếu như nhà Sản mất thì tiên đế đâu được thờ như ngày nay, nếu
ngày nay nhà Sản tiệt giống thì cái bằng tiến sĩ nuôi trồng Sản của Vệ
Kính Vương chỉ là trò cười trong thiên hạ. Cái này ngàn đời đã đúc kêt ở
nước Vệ là - Giữ chùa được ăn oản - hoặc nói như Đại Tề thiên quốc -
Rừng xanh còn lo chi thiếu củi đốt.
Bậc minh quân trước phải lo cái lợi của mình.
Nhà Sản có minh quân như Vệ Kinh Vương, lo gì chuyện xã tắc vào tay người khác.
Copy từ: Người Buôn Gió’ blog
..............................
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét