Những người vợ cùng tuyến đầu
Nguyệt Quỳnh
Nhớ em vội vàng trong nắng trưa
Áo phơi trời đổ cơn mưa
(Một Mình – Thanh Tùng)
Văn
chương Việt Nam rất ít những bài thơ nói về người vợ, và nếu có chỉ là
những nét phác hoạ rất mờ nhạt như hai câu trong bài hát trên. Khi chồng
nhớ vợ, anh không nhớ đến mái tóc, bờ môi, nhan sắc của nàng; ký ức của
anh là hình bóng vội vã của vợ trong cơn mưa chợt đổ bất ngờ. Lạ thay,
nắng mưa và nỗi nhớ trong hai câu trên lại làm cho chúng ta hình dung ra
hình ảnh rất dịu dàng và tình yêu thắm thiết dành cho chồng của người
được nhớ tới. Tựa như chúng ta chưa từng một lần được nhìn thấy bà Tú
Xương, nhưng những câu thơ của thi sĩ Tú Xương về người vợ của ông lại
vẽ rất tròn chân dung những hiền phụ Việt Nam. Có lẽ vì vậy mà dù ít ỏi,
mỗi bài thơ, bài nhạc viết về hình ảnh người vợ lại làm nỗi xúc động
của chúng ta sâu lắng hơn chăng!?
Đất
nước chúng ta chiến tranh triền miên, thời đại nào cũng có những người
vợ lính. Do hoàn cảnh phải đối đầu với một quốc gia khổng lồ mang tư
tưởng Đại Hán, lúc nào cũng muốn nuốt chửng những quốc gia láng giềng;
vì vậy, sự sống còn của dân tộc luôn luôn bị thử thách.
Chính
những thử thách này đã nảy sinh tinh thần bất khuất, tự cường để bảo vệ
tổ quốc của cha ông ta tự ngàn xưa. Đi bên cạnh cuộc đời của những con
người nghĩa dũng đó là hình bóng thầm lặng của người phụ nữ. Những thân
cò lặn lội, những lên thác xuống gềnh cùng chồng theo vận nước là hình
ảnh đằm thắm nhưng mạnh mẽ một cách lạ lùng của người phụ nữ Việt. Ngoài
những người cùng chia chung lý tưởng với người yêu như cô Giang hay
cùng gánh trách nhiệm như bà Ba Đề Thám, còn biết bao nhiêu những người
vợ yêu chồng, dám sống, dám hy sinh cả cuộc đời mình trong lặng lẽ như
cụ bà Phan Bội Châu. Tôi nghĩ không cần ai gieo vần, họ chính là những
vần thơ thầm lặng đã tạc vào tháng năm của lịch sử.
Nhưng
những tấm gương hy sinh âm thầm đó không chỉ dừng lại trong sử sách.
Tôi thấy rõ hình ảnh của họ trong cuộc sống chúng ta hôm nay.
Trong
lúc dư luận trong và ngoài nước đang chú tâm đến người luật sư nhân bản
Lê Quốc Quân cùng những gì anh đã và đang hy sinh cho người khác, ít ai
biết đến bên cạnh anh còn có sự hy sinh thầm lặng của chị Nguyễn thị
Thu Hiền. Đây không phải lần đầu Ls Quân bị bắt. Tháng ba năm 2007 khi
từ Mỹ trở về, anh bị bắt ngay vì đã tham gia một khoá học từ học bổng
của Quỹ Quốc gia Hỗ trợ Dân chủ (National Endowment for Democracy). Sau
đó, năm 2011 anh lại bị bắt cùng với bác sĩ Phạm Hồng Sơn khi đang trên
đường đến hỗ trợ Ts Luật Cù Huy Hà Vũ trong ngày xử ông. Là vợ anh, chị
Hiền đã phải chấp nhận sống từng ngày căng thẳng, từng đêm lo âu với
chồng. Ở giữa các lần tù là những lần chồng chị bị công an đánh đập khi
tham gia một buổi diễu hành đòi đất với người công giáo. Rồi vụ côn đồ
chặn đường đánh lén ban đêm khi anh đang trên đường về nhà. Chưa kể đến
những hù dọa ban ngày, những xách nhiễu thường xuyên đối với bản thân
anh và gia đình. Và ngày 2/10/2013 tới đây, chị lại chuẩn bị mọi chuyện
như hàng ngày cho con cái, trước khi vội vã chạy đến tòa tranh đấu để có
thể vào dự phiên xử chồng mình.
Những người vợ
chân yếu tay mềm như chị Thu Hiền, chị Nga vợ nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa,
chị Dương Hà vợ Ts luật Cù Huy Hà Vũ, v.v... lấy sức mạnh ở đâu để vượt
qua những thử thách lớn như thế? Tôi còn nhớ chị Nga vợ nhà văn Nguyễn
Xuân Nghĩa đã bật khóc ngay tại phiên toà khi nghe chồng chị bị bản án
sáu năm tù chỉ vì bày tỏ lòng xót xa trước phần biển đảo đã mất vào tay
Trung Quốc. Anh Cù Huy Hà Vũ cũng thế. Anh Điếu Cày cũng vậy,… Những bản
án khắc nghiệt, vô lý đã phủ chụp xuống những người chồng thương yêu
của các chị. Rồi tiếp sau bản án của chồng, các chị lại phải đối mặt với
những sách nhiễu, những thủ thuật bao vây kinh tế của côn an, …
Để
có thể đối diện với những gánh nặng và thử thách quá lớn như thế, tôi
tin sức mạnh đó phải đến từ sự kính trọng và tình yêu tha thiết dành cho
chồng; từ ngọn lửa yêu nước, yêu người, và niềm tin sắt đá của các anh
vào tương lai tươi sáng của dân tộc. Và ngược lại, trong giai đoạn gian
nan này, sự sắt son, vững vàng của các chị cũng vô cùng cần thiết cho
người chồng nơi tuyến đầu tù ngục. Tôi đã nhìn thấy điều đó qua thái độ
của chị Dương Hà trước sự việc Ts Cù Huy Hà Vũ tuyệt thực, và liền sau
đó là thái độ của chị Tân qua trường hợp của anh Điếu Cày. Có người vợ
nào không xót xa khi biết chồng mình đã tuyệt thực lâu như vậy trong
hoàn cảnh khắc nghiệt của trại giam. Cái đau của các chị là cái đau của
dao cắt vào da thịt từng ngày; tuy nhiên những người phụ nữ ấy đã vượt
qua được nỗi sợ hãi của họ. Còn chúng ta thì sao?
Mới
đây, một trí thức được mời tham dự Hội thảo về Biển Đông ở Quảng Ngãi
đã tiết lộ với giáo sư Hà Văn Thịnh rằng ông cảm thấy đau đớn và nhục
nhã khi biết ngư dân ta, mỗi lần đi đánh bắt xa bờ sẽ phải gặp nguy hiểm
với tàu hải giám Trung Quốc. Ông bảo có lẽ muốn sống còn, muốn được an
toàn ngư dân ta phải treo cờ Trung Cộng. Những khuất lấp nghe được trong
buổi hội thảo ông chỉ dám chia sẻ riêng với bạn mình. Tôi tự hỏi ví như
chỉ cần mỗi người cán bộ trong buổi hội thảo đó đứng lên phát biểu về
sự quan tâm của họ, về nỗi đau của họ đối với trường hợp các ngư dân,
chắc chắn mọi việc đã đổi khác.
Sự hiện hữu của
nhân loại đến ngày hôm nay là bằng chứng vĩ đại về chiến thắng của cái
Thiện vượt trên cái Ác. Và riêng dân tộc Việt Nam thì kết cục đó càng
đúng hơn nữa vì đây không phải là một dân tộc khiếp nhược. Tôi nghĩ đến
hình ảnh của Ls Lê Quốc Quân và bác sĩ Phạm Hồng Sơn khoác chặt tay nhau
trên đường đến dự phiên toà của Ts Cù Huy Hà Vũ. Chỉ cần những hành
động bình thường như thế, của rất nhiều người bình thường khác, chắc
chắn đất nước sẽ thay đổi.
Xin cám ơn những giọt
nước mắt của chị Nguyễn thị Thu Hiền hằng đêm. Xin cám ơn chị Nga, chị
Dương Hà, và hàng trăm các chị khác. Cám ơn các chị đã đứng cùng các
anh. Những hy sinh của các chị đã tặng dân tộc chúng ta thêm những ngọn
nến hy vọng trong những tháng ngày đen tối này.
N.Q.
Tác giả trực tiếp gửi cho Bauxite Việt Nam........................
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét