Đức Thành
“Tấc đất tấc vàng”. Đó là câu nói truyền đời của tổ tiên ta dạy các thế hệ sau phải biết nâng niu, gìn giữ tôn tạo khai thác sử dụng sao có hiệu quả nhất. Nhờ câu nói này mà một dân tộc nơi đầu sóng ngọn gió, kẻ thù ngàn đời xâm lược lúc chiến tranh, nhòm ngó lúc hòa bình, vẫn kiên cường phát triển xây dựng nên một nền văn minh lúa nước rực rỡ rất đỗi tự hào.Gia đình tôi thoát được nạn đói năm 1945 cũng là do “tấc đất tấc vàng” và nhờ có sở hữu tư nhân của “chế độ cũ” mặc dù số lượng sở hữu không lớn. Ông cha tôi thường dạy chúng tôi rằng “phải quí lấy đất, đất sẽ không phụ người”.
Nay nhân chuyện sửa đổi Hiến pháp, vấn đề sở hữu đất đai lại được nhiều người đặt ra.
Dưới nhãn quan của một người nông dân tôi xin có mấy ý kiến như sau:
Một là: Về thực trạng, hậu quả của sở hữu toàn dân về đất đai:
-Đất đai được quốc hữu hóa toàn diện ngay sau khi kết thúc chiến tranh đã gây ra khủng hoảng sâu sắc về kinh tế xã hội. Người nông dân bị đói ăn trên chính đồng ruộng quê hương mình khiến Đảng, Nhà nước phải điều chỉnh theo phương thức “giao đất cho người dân”: dân có quyền sử dụng nhưng không có “quyền sở hữu”. Thực chất điều đó chỉ nhằm che chắn thứ độc đoán của Đảng và Nhà nước trong vấn đề đất đai. Về khách quan, đó là chính sách không muốn nông dân phát huy trí tuệ năng lực của mình trên đất, mà chỉ muốn nông dân bị Đảng chăn dắt như trâu ngựa, bảo ăn là ăn bảo làm là làm… và khi thu hồi muốn trả bao nhiêu dân cũng phải chịu, như đã thấy trong suốt thời gian qua.
-Việc giao quyền sử dụng đất (giới hạn quyền về đất đai), trong thời kỳ đói kém để thúc đẩy sản xuất tăng vụ tăng năng suất dẫn đến khai thác triệt để mà không tái đầu tư lại cho đất, khiến đất bị hủy hoại, năng suất giảm, chất lượng sản phẩm không cao. Tuy xuất khẩu nhiều nhưng đó là xét về số lượng chứ giá trị xuất khẩu, hàm lượng chất xám trong xuất khẩu rất thấp.
-Trong trào lưu công nghiệp hóa bằng mọi giá vừa qua, địa phương nào cũng ra sức tàn phá đất nông nghiệp dưới chiêu bài khu công nghiệp, khu chế xuất, khu đô thị, khu vui chơi giải trí khiến Đảng phải cố gắng giữ cho được 3,8 triệu ha đất nông nghiệp – một cố gắng trước sự tàn phá do chính chủ trương công nghiệp hóa, hiện đại hóa của Đảng? Thật là nghịch lý!
-Gây bất công, bất ổn lớn trong xã hội. Sở hữu toàn dân hay nói cụ thể hơn là sở hữu thuộc về số ít người được trao quyền lực. Khi cơ chế kiểm soát quyền lực bị làm ngơ, xem nhẹ thì “tấc đất” sẽ đẻ ra rất nhiều “tấc vàng” cho những ai nắm quyền lực, còn “tấc vàng” của người dân bỗng thành bọt bèo mây khói trước sự phù phép của các “công bộc” của Đảng.
Hai là: Đa sở hữu đất đai sẽ được những gì?
Trước hết đa sở hữu đất đai sẽ triệt tiêu cơ bản được những hậu quả do sở hữu toàn dân gây ra như đã đề cập ở phần trên. Ngoài ra còn tạo được những thay đổi tốt đẹp sau:
-Thu hút được chất xám, công nghệ cao cho đầu tư nông nghiệp, nhất là đầu tư sau thu hoạch một lĩnh vực bị bỏ trống vì không phải đất của người trồng trọt thì người nông dân không thể lấy đất để đảm bảo trong các giao dịch của mình.
-Chấm dứt được nạn dòm ngó đất từ các quan tham, chấm dứt được tình trạng “trăm hoa đua nở” trong thu hồi đất để làm dự án kiểu tỉnh này có sân bay, nhà máy đường, nhà máy xi măng… thì các tỉnh khác cũng phải có!
-Về mặt pháp lý, Đảng, Nhà nước không phải nuôi một đội ngũ chuyên gia khổng lồ để suốt đời chỉ xây dựng, sửa đổi các văn bản pháp luật về đất đai, Đảng cũng không còn phải bận họp để ra những nghị quyết riêng về đất đai nữa. Số tiền, số giấy định in luật theo tiêu chí đất đai là sở hữu toàn dân hãy in những sách kinh nghiệm trồng trọt, chế biến, chăn nuôi hay các sách bổ túc cho nhân cách đảng viên từ cơ sở trở nên thì dân cũng được nhờ nhiều lắm.
-v.v. và v.v.
Thực tế đã chỉ ra chừng nào còn thừa nhận duy nhất một hình thức sở hữu toàn dân thì chừng đó còn tiếp tục bất công, bất ổn trong một xã hội nông dân chiếm tới 76% dân số này.
Do đó không có lý do gì mà không chấp nhận đa hình thức sở hữu đối với đất đai (sở hữu nhà nước, sở hữu tập thể, sở hữu tư nhân).
Là nông dân tôi nói lên những lời gan ruột như vậy, mong Đảng, Nhà nước tiếp thu, đừng coi tôi là phần tử chống phá Đảng. Tôi chẳng sợ trời làm mất mùa mà chỉ sợ “người có quyền lực” làm mất mùa thôi. Trời làm mất mùa thì mỗi một cái khổ là thiếu ăn nhưng còn tình người đùm bọc nhau. Người (có quyền lực) làm mất muà thì trăm đường khổ bởi còn đâu tình người mà che chở cho nhau.
Đ. T.
Tác giả gửi trực tiếp cho :Bauxite Việt Nam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét