Tháng Một 15, 2013 — Lê Mai
Theo thiển nghĩ của tôi, bất cứ trận đánh
nào có ý nghĩa bảo vệ chủ quyền đất nước, dù xét về quy mô tác chiến,
lực lượng tham chiến hay vũ khí sử dụng hạn chế, vẫn phải được coi là
trận đánh lớn. Trên ý nghĩa đó, hai trận hải chiến Hoàng Sa ngày
19.1.1974 và Trường Sa ngày 14.3.1988 giữ VN và TQ là hai trận đánh lớn
trên biển Đông.
Mà trận đánh lớn thực sự, bởi ngay từ
đầu, lãnh đạo cao nhất của hai bên đã nắm rất vững tình hình và trực
tiếp hoặc gián tiếp chỉ huy trận đánh Hoàng Sa. Hiển nhiên, trận hải
chiến Hoàng Sa không phải là một sự xung đột cục bộ ngẫu nhiên mà là một
trận đánh mang tầm vóc quốc gia, đã được TQ trù tính kỹ.
Về phía VNCH, trong các ngày 16 và
17.1.1974, Tổng thống Thiệu lúc này đang đi kinh lý miền Trung đã được
báo cáo toàn bộ tình hình Hoàng Sa và sự khiêu khích của TQ. Tổng thống
trực tiếp viết: “Chỉ thị cho Tư lệnh Hải quân Vùng Một: Tìm cách ôn hòa
mời các chiến hạm Trung Quốc ra khỏi lãnh hải Việt Nam. Nếu họ không thi
hành thì được nổ súng cảnh cáo trước mũi các chiến hạm này. Nếu họ
ngoan cố thì toàn quyền sử dụng vũ khí để bảo vệ sự vẹn toàn lãnh thổ
Việt Nam Cộng Hòa”. Những người trực tiếp chỉ huy trận đánh từ Đà Nẵng là Đề đốc Lâm Ngươn Tánh và tướng Hồ Văn Kỳ Thoại.
Phản ứng của Tổng thống Thiệu rất nhanh
chóng, quả đoán, chỉ thị phát ra rất rõ ràng, thái độ rất kiên quyết vì
“sự vẹn toàn lãnh thổ Việt Nam Cộng Hòa”. Nói gì thì nói, đó là phẩm
chất cần có của một người đang nắm trong tay quyền chỉ huy quân đội. Làm
sao chúng ta có thể hiểu nổi khi chủ quyền quốc gia bị đe dọa mà quân
đội lại tự trói tay mình, tuyên bố không can dự, đứng ngoài các tranh
chấp trên biển, cho đó là tranh chấp dân sự nên không tham gia?
Cùng lúc đó, tại Trung Nam Hải, Mao Trạch
Đông đang thẩm duyệt báo cáo khẩn cấp của Chu Ân Lai và Diệp Kiếm Anh
về hoạt động của hải quân VNCH tại khu vực Hoàng Sa. Mao nhanh chóng phê
chuẩn: “Trận này không thể không đánh”. (Năm 1979, Đặng cũng lại nói về
cuộc xâm lược VN: “Trận này không thể không đánh”). Diệp Kiếm Anh liền
triệu tập Đặng Tiểu Bình, bắt tay vào việc bố trí hành động quân sự nhằm
đánh chiếm Hoàng Sa của VN.
Đặng Tiểu Bình là người vốn có uy vọng
rất cao trong quân đội TQ, trực tiếp chỉ huy trận đánh Hoàng Sa – trận
hải chiến trên biển đầu tiên với nước ngoài của TQ. Ông ta là người có
nhiều ân oán đối với VN và lịch sử sẽ không quên các vết nhơ này trong
sự nghiệp của ông ta.
Đặng vừa được khôi phục công tác sau mấy
năm đi lao động cải tạo ở Giang Tây. Cuối năm 1973, Mao Trạch Đông triệu
tập cuộc họp Bộ Chính trị tại phòng đọc sách của mình. Mao phán:
- Nay tôi mời đến một quân sư, tên là
Đặng Tiểu Bình. Ông này có nhiều người sợ, nhưng làm việc tương đối quả
đoán. Ra một thông báo làm Ủy viên Bộ Chính trị, Ủy viên quân ủy. Tôi
nghĩ phải thêm một Bí thư trưởng cho Bộ Chính trị, song ông không cần
cái danh hiệu đó mà Tổng tham mưu trưởng kia. Tôi xin tặng ông hai câu:
trong nhu có cương, trong bông có kim, bên ngoài hòa khí một chút mà bên
trong là cả một công ty gang thép.
Bối cảnh của trận đánh là bấy giờ, Hiệp
định Pari mới được ký kết gần một năm. Hoa Kỳ với chiến lược toàn cầu
mới: rút ra khỏi Nam VN, hòa hoãn với LX, đột phá quan hệ với TQ, khai
thác sự đối đầu Xô – Trung. Dĩ nhiên VNCH không còn là ưu tiên trong
chiến lược của họ nữa. Viện trợ sút giảm và Tổng thống Thiệu đã phải kêu
gọi quân đội “đánh theo kiểu con nhà nghèo”. Thêm nữa, Hoa Kỳ đã đi đêm
với TQ, bỏ mặc Hoàng Sa cho TQ tấn công. Điều này đã được lịch sử chứng
minh. Hoàng Sa – một vị trí ở phía Đông VN có giá trị rất lớn về quân
sự, kinh tế không nằm ngoài dã tâm của TQ.
Như vậy, có thể thấy, âm mưu đen tối
chiếm toàn bộ Hoàng Sa của TQ đã nung nấu từ rất lâu, chỉ chờ thời cơ là
họ ra tay hành động. Chỉ cần nhìn vào sự bố trí lực lượng sau đây của
Quân ủy Trung ương TQ là rõ:
- Cử tàu 396, 389 của đại đội tàu quét
mìn số 10 thuộc căn cứ Quảng Châu và tàu 271, 274 đại đội săn tàu ngầm
số 73 căn cứ Du Lâm trong 2 ngày 17, 18 phải có mặt ở vùng biển phụ cận
cụm đảo Vĩnh Lạc, Hoàng Sa để làm nhiệm vụ tuần tra.
- Lệnh cho quân khu Nam Hải cử 4 trung đội vào đóng trên 3 đảo Tấn Khanh, Tham Hàng, Quảng Kim.
- Căn cứ Quảng Châu cử tàu 281, 282 của đại đội săn tàu ngầm số 74 vào gần cụm đảo Vĩnh Lạc làm nhiệm vụ cơ động.
- Đặt sở chỉ huy trên biển trên tàu 271 thuộc đại đội săn tàu ngầm số 73.
- Để phối hợp hành động của hải quân,
Quân khu Quảng Châu lệnh cho Trung đoàn 22 không quân thuộc Hạm đội Nam
Hải cử 2 phi đội máy bay chiến đấu, bay trinh sát tuần tra trên bầu trời
cụm đảo Vĩnh Lạc, đồng thời yêu cầu không quân thuộc quân khu Quảng
Châu cử một bộ phận làm nhiệm vụ sẵn sàng chi viện.
Do không đủ thông tin, một số tài liệu
cho rằng lực lượng hải quân VNCH mạnh hơn, vì có tàu to hơn? Thực ra,
hải quân VNCH chỉ có hai tuần dương hạm Trần Bình Trọng và Lý Thường
Kiệt, khu trục hạm Trần Khánh Dư và hộ tống hạm Nhật Tảo. Còn TQ đã
giương bẫy chờ sẵn, cộng thêm so sánh lực lượng hoàn toàn có lợi cho
phía TQ.
Nhưng sự quyết tâm, lòng dũng cảm của hải
quân VNCH làm cho quân TQ cũng phải nể phục. Sau đây là mô tả của Sa
Lực Mân Lực – tác giả TQ:
“Sáng sớm ngày 18.1, tàu Trần Khánh Dư và
Trần Bình Trọng của Nam VN trong mấy ngày qua vẫn lởn vởn ở vùng biển
gần đảo Cam Tuyền, lại đến gần tàu cá (?) số 407 của TQ, dùng loa gào
thét, buộc tàu cá TQ phải ra khỏi vùng biển này. “Không đi, coi chừng
chúng tao sẽ tiêu diệt cả tàu lẫn người bây giờ” – viên sỹ quan Nam VN
đe dọa. Trong khi đe dọa không có kết quả, cáu tiết, tàu Trần Khánh Dư
chạy hết tốc lực, lao thẳng vào tàu cá 407, phá hủy buồng lái của tàu”.
“Sáng sớm ngày 19.1, sau một ngày “thi
gan” với hải quân TQ, hải quân Nam VN quyết tâm lợi dụng tàu chiến hòng
nuốt chửng các tàu tuần tiễu có trang bị kém hơn của hải quân TQ (?),
tiến tới chiếm cả cụm đảo Vĩnh Lạc”.
“Hai tàu Lý Thường Kiệt và Sóng Gầm (có
lẽ chỉ hộ tống hạm Nhật Tảo) giàn sẵn thế trận từ vùng biển phía bắc đảo
Quảng Kim tiếp cận biên đội tàu hải quân TQ. Còn hai tàu Trần Khánh Dư
và Trần Bình Trọng thì từ phía Nam tiếp cận hai đảo Tham Hàng và Quảng
Kim”.
“Tàu Lý Thường Kiệt giương cao nòng pháo,
lao thẳng vào biên đội hải quân TQ. Ỷ vào thế có lớp vỏ thép dày, tàu
Lý Thường Kiệt không những không thay đổi hướng đi, ngược lại còn dùng
mũi tàu húc thẳng vào tàu 396, làm hỏng cột đài chỉ huy, lan can mạn
trái và máy quét mìn”.
“Tàu Lý Thường Kiệt ngang nhiên đi giữa 2
tàu hải quân TQ, lao về phía đảo Tham Hàng, Quảng Kim, sau đó thả 4
xuồng cao su, chở hơn 40 tên sỹ quan binh sỹ Nam VN đổ bộ lên đảo ngay
trước mặt tàu chiến TQ”.
“Sau khi chiếm lĩnh vị trí có lợi ở vòng
ngoài, cả 4 tàu chiến hải quân Nam VN bỗng nhiên đồng loạt nổ súng vào 4
tàu chiến của biên đội hải quân TQ. Dưới làn pháo dày đặc của tàu địch,
tàu chiến của hải quân TQ liên tiếp bị trúng đạn, một số nhân viên bị
thương”.
(còn tiếp)Copy từ: Lê Mai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét