CHƯA TỐT NGHIỆP TRƯỜNG ĐỜI.

Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014

Tai nạn nghiêm trọng vì cú đạp xe của CSGT




Hiện trường anh Lý Hùng nằm bất động trên đường (Ảnh người dân cung cấp)

(Kênh 13) – Nhiều người dân bức xúc cho rằng nguyên nhân vụ tai nạn là do CSGT quận 8 đạp xe máy của thanh niên gây ra.

Chiều 28-3, một thanh niên chạy xe máy đâm vào xe tải đang dừng bên đường nên bị thương tích nặng phải nhập viện quận 6 cấp cứu. Vụ tai nạn này khiến nhiều người dân bức xúc, họ rằng là nguyên nhân là do CSGT quận 8 đạp xe máy của thanh niên và gây ra tai nạn giao thông trên.

Chúng tôi có mặt trên đường Phú Định, phường 16, quận 8, TP.HCM (tại đoạn gần cổng công ty cổ phần nhựa Sài Gòn) vào chiều cùng ngày. Tại đây, hàng trăm người cho biết, vào lúc 15h15’ một thanh niên điều khiển xe máy hiệu Exciter màu xanh lưu thông trên đường Phú Định, hướng từ đại lộ Võ Văn Kiệt đi cầu Rạch Cát. Khi xe máy của thanh niên vừa qua khỏi cổng công ty cổ phần nhựa Sài Gòn được khoảng 50m thì bị một trong hai CSGT thuộc lực lượng CSGT quận 8 đang làm nhiệm vụ dùng gậy chỉ vào xe.

Lúc này, nam thanh niên đánh lái qua phía trái để né tránh tông trực diện vào CSGT đang lao ra cản trước đầu xe của mình. Lập tức, CSGT dùng chân đạp nam thanh niên đi xe máy. Cú đạp mạnh khiến của CSGT khiến xe máy chao đảo. Bất ngờ mất lái, chiếc xe máy lao thẳng vào chiếc xe tải bên đường, nam thanh niên bị va chấn mạnh, văng xuống đường bất tỉnh.

Chứng kiến sự việc trên, hàng trăm người dân trong khu vực đã chạy lại hiện trường để yêu cầu hai CSGT đang làm nhiệm vụ trên ở lại hiện trường để giải quyết vụ việc. Điều đáng nói, theo người dân, khi người dân yêu cầu 2 chiến sĩ CSGT ở lại hiện trường để chờ lực lượng chức năng đến xử lý thì một trong hai CSGT gây tai nạn cho thanh niên đã lái xe đặc chủng rời khỏi hiện trường.

Quá bức xúc, người dân đã dùng điện thoại quay lại cảnh hiện trường và chụp ảnh thanh niên bị tai nạn trước khi đưa nạn nhân đi cấp cứu tại bệnh viện.
Sau khi sự việc xảy ra, lực lượng chức năng quận 8 đã có mặt để ghi nhận vụ việc, làm rõ nguyên nhân. Các phương tiện được tạm giữ đưa về trụ sở để điều tra làm rõ.

Khoảng 17h (cùng ngày), chúng tôi tìm đến khoa ngoại, phòng 205 thuộc bệnh viện quận 6. Anh Lý Hùng (21 tuổi, ngụ đường Bình Tiên, quận 6) cho biết anh chính là nạn nhân của vụ CSGT quận 8 đạp xe gây tai nạn cho anh.

Anh Lý Hùng với nhiều vết thương đang nằm điều trị tại bệnh viện quận 6
Anh Hùng cho biết, chiều nay anh chạy xe máy sang thăm một người bạn ở quận 6. “Lúc đó tôi chạy xe khoảng 30km/giờ, từ đường bình Tiên qua đường Phú Định thăm bạn. Khi đến khu vực đó, một anh CSGT đứng ở bên đường dùng gậy chỉ vào xe tôi nhưng không có tín hiệu còi. Do lúc đó khá gần, sợ tông vào anh CSGT trên nên tôi đánh lái qua tránh và định sẽ dừng lại khi tránh được. Nhưng không ngờ đang tránh thì bị CSGT đưa chân lên đạp vào xe khiến tôi mất lái đâm vào đuôi xe tải và bất tỉnh luôn”.

Anh Hùng cho biết thêm, sau khi bị đạp xe và khiến xe máy đâm vào xe tải khiến anh bất tỉnh, anh không biết chuyện gì xảy ra sau đó nữa. “Lúc tôi tỉnh dậy thì mới biết mình đang nằm cấp cứu tại bệnh viện. Sau khi được các bác sĩ khâu vết thương lại thì tôi được chuyển lên đây nằm chờ phòng mổ. Thời gian này, một số công an đã xin điện thoại của ba tôi và tôi, họ còn chụp lại hình vết thương của tôi nữa. Họ nói thêm, thứ 3 nếu tôi khỏe thì đi cùng ba tôi lên trụ sở công an trên đường Phạm Thế Hiển để làm việc…”

Anh Hùng cho biết thêm, hiện tại anh rất đau rát vùng mặt và nhức đầu. “Tôi sẽ làm khiếu nại lên các cơ quan chức năng về việc anh bị đạp ngã xe gây thương tích nặng như trên”.

Hiện vụ việc đang được lực lượng chức năng tiếp tục làm rõ. Chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật vụ việc đến bạn đọc.


Copy từ: Dân Làm Báo


...............

Thầy giáo Đinh Đăng Định: Không loại trừ trường hợp bị đầu độc trong tù!



Độc chiêu Hà Thành: Trồng rau trong chai, giày nhựa, xoong nồi

Với những vật dụng vứt đi, tưởng như chỉ có thể để bán đồng nát như: chai như, dép, chảo, vải... đã được người dân Thủ đô tận dụng để biến chúng thành những vườn trồng rau sạch mà ít ai nghĩ tới.
Vườn rau độc đáo
Thay vì đầu tư một khoản tiền kha khá để mua khay nhựa hay thuê kỹ sư đến thiết kế vườn rau thì chị Nguyễn Thị Thu Phương ở Quán Thánh (Ba Đình, Hà Nội) lại tự tạo vườn ra vườn rau sạch từ những vỏ chai nhựa.
Chị Phương cho biết, trước kia khi dùng hết dầu ăn hoặc nước ngọt trong chai chị thường gom lại để bán cho hàng đồng nát hay cho mấy cô công nhân thu gom rác trong xóm. Nhưng từ lần học được cách tái chế chai nhựa thành chậu trồng rau trên các diễn đàn mạng xã hội, chị bắt đầu tích cóp đủ các loại chai nhựa không dùng đến ở trong nhà để tạo ra cho gia đình một vườn rau sạch.


Tận dụng những chai nhựa bỏ đi để tạo thành vườn rau treo trên tường đang là cách làm của không ít người dân thành phố để tiết kiệm chi phí

Những chai nhựa lớn thường được tận dụng trồng rau để trên sân thượng
Chai nhựa to nhỏ đều có thể tận dụng được. Tùy vào loại vườn thiết kế mà cắt chai nhựa sao cho hợp lý. Chị Phương chia sẻ: "Nhà tôi làm vườn treo, chai nhưa tôi cắt bớt 1/3 phần phía trên của miệng chai, phần còn lại đục lỗ ở dưới đáy chai để thoát nước, tiếp đó cho đất vào trong rồi dùng dây treo lên tường, mái hiên, cửa sổ....".
Ngoài ra, đối với loại chai nhựa cỡ lớn có 4 cạnh, có thể cắt một cạnh dọc theo thân chai. Với cách này tôi có thể để trên sân thượng và chỗ trống, chị Phương chia sẻ thêm.
Chị Vũ Ngọc Hà My ở Ngọc Khánh (Ba Đình) cũng cho biết, ngoài tận dụng chai nhựa để trồng rau, chị còn tận dụng cả những chiếc dép cũ không dùng tới của gia đình để làm vườn rau, chậu cây cảnh.

Không chỉ chai nhựa, những chiếc dép bỏ đi cũng được tận dụng để trồng đủ các loại rau gia vị hay cây hoa làm cảnh
Chị My kể: "Dùng dép nhựa đơn giản hơn dùng chai nhựa bởi tôi chọn loại dép nhựa có lỗ sẵn, đóng chúng lên tường, bỏ đất vào trong dép rồi có thể trồng đủ các loại rau cho gia đình, nhất là các loại rau gia vị như: hành, mùi tàu, xà lách...".
Thực tế, trên các diễn đàn mạng xã hội, các bà nội trợ đang chia sẻ cho nhau khá nhiều cách để tạo ra những vườn rau sạch. Đơn cử như việc dùng chai nhưa, dép nhựa... thậm chí một số người còn dùng cả những chiếc chảo rán đã hỏng hay những miếng vải không dùng tới. Theo cách này, mọi người có thể tiết kiệm được một khoản tiền kha khá từ việc không phải mua khay nhựa hay thuê người thiết kế vườn rau như trước kia.
Thậm chí, chảo rán hỏng, không dùng tới nữa cũng trở thành chậu trồng rau sạch của người dân thành phố
Trồng rau cho con học làm vườn
Chị Nguyễn Thị Phương cho biết, sau hơn 4 tháng thực hiện làm vườn rau từ chai nhựa, mỗi lần cóp nhặt được vài cái chai chị lại bắt đầu cắt làm, đến nay chị đã có một vườn rau rộng hơn 3m vuông trên sân thượng và một vườn rau treo, phủ kín ngoài mái hiên nhà.
Theo chị Phương, tạo vườn rau sạch, ngoài mục đích để cung cấp rau sạch cho gia đình ăn, chị còn muốn cho cô con gái học lớp 6 và cậu con trai học lớp ba của mình học cách làm vườn, tập làm những công việc nhỏ nhặt giúp đỡ bố mẹ.

Nhiều người còn sáng tạo, lấy vải may túi gắn lên tường trồng đủ các loại rau ăn lá, ăn quả
"Trước kia, đi học về hai cháu chỉ có xem phim hoạt hình, chơi game bây giờ thì các cháu khá hứng thú với chăm sóc rau. Ngày nào đi học về hai cháu cũng lên sân thương tưới rau, cắt đem xuống tận bếp cho mẹ nấu cơm", chị Phương nói.
Tuy nhiên, chị Phương cũng phải thừa nhận rằng, trồng rau sạch ở nhà đôi khi cũng có những cái hạn chế. "Chỉ vì vườn rau sạch mà cả gia đình không dám đi chơi xa quá hai ngày vì sợ rau chết do không ai ở nhà chăm sóc, tưới tắm..."
Chị Nguyễn Thanh Vân ở Cổ Nhuế (Từ Liêm) chia sẻ, nhà chị thì tận dụng toàn thứ đồ bỏ đi để trồng rau, từ hộp sữa, chảo rán, chai nhựa... và còn tận dụng hầu hết những không gian trống để đặt chậu rau như: cửa sổ, mái hiên, treo tường.

Vườn rau treo trước hiên nhà
Kết quả, gia đình chị Vân cũng gần đủ rau sạch để ăn, thỉnh thoảng mới phải đi mua rau củ ngoài chợ. Song, chị Vân cũng thừa nhận rằng, bên cạnh những mặt lợi, kiểu tận dụng không gian trống trong nhà để làm nơi đặt chậu rau của chị gặp không ít những hạn chế. "Từ khi trồng rau sạch, nhà lúc nào cũng có nhiều muỗi hơn do ẩm ướt, nhất là vụ trồng rau mầm để dưới gầm bàn, trong bếp, tạo độ ẩm ướt khiến cho muỗi sinh sôi nảy nở mạnh".
Nhiều khi nghĩ đến cảnh phải sống chung với muỗi hàng ngày cũng muốn dẹp bỏ vườn rau sạch đi nhưng dẹp đi lại phải ra chợ mua rau, không mai phải rau phun thuốc kích thích, thuốc trừ sâu thì cũng bằng nhau, chị Vân cho hay.

Theo Bảo Hân
VEF


Copy từ: Dân Trí

..........

Cồn Dầu tiếp tục bị cưỡng chế


1403280006VRNs (28.03.2014) – Hà Nội -  Hôm qua ngày 27.3, một số hộ giáo dân giáo xứ Cồn Dầu – Đà Nẵng bị lực lượng nhà quyền quận Cẩm Lệ cưỡng chế phá nhà.
Theo tin được biết, những hộ gia đình này nhận được giấy cưỡng chế khoảng một tuần trước. Ngày cưỡng chế đầu tiên là ngày 25.3, nhưng vì gần trùng với ngày kỉ niệm thành lập đoàn nên dời qua ngày 27.3.
Trên facebook “Cồn Dầu Quê Tôi” đưa tin, khoảng 7 giờ sáng, lực lượng công an bao vây chặn hết các lối đi vào khu vực bị cưỡng chế. Rất đông công an, an ninh, cơ động, cảnh sát giao thông… và đủ các loại xe, máy múc, máy ủi, xe cứu thương… biển xanh, biển đỏ.
Trước ngày cưỡng chế, vào đêm 26.3 tất cả những hộ gia đình có trong danh sách cưỡng chế đều bị cắt hết điện nước, cả một vùng tối đen. Lực lượng công an bắt đầu lượn vào trong làng đi kiểm tra. Khoảng nửa đêm, họ vào từng nhà đọc lệnh cưỡng chế.
Gia đình bà Ngô Thị Liên, từng là nạn nhân của hai lần bị cưỡng chế, không còn nhà cửa gia đình phải đi thuê một căn nhà khác sống tạm bợ qua ngày, nhưng lần này cũng không tránh khỏi. Bà Liên uất nghẹn: “Khổ thân anh Tâm [người chồng quá cố của bà] sống đã phải lăn lộn giữ nhà, rồi chạy đôn chạy đáo khi bị cưỡng chế, giờ nằm xuống rồi vẫn còn không được yên nữa.” Theo như bà Liên nói, nguyên nhân dẫn đến cái chết đột ngột của chồng bà là do chuyện đất đai nhà cửa, khiến ông phải suy nghĩ quá nhiều rồi bị đột quỵ. Và đến nay, ngay cả một nơi đặt bàn thờ cho chồng bà cũng không có.
Cách đây hơn một tuần, một số giáo dân giáo xứ Cồn Dầu đã ra Hà Nội để kêu oan nhưng đến nay vẫn chưa thấy về. Một nguồn tin trên facebooker Ngủ Chưa Say viết: “Vừa có một bạn trẻ báo tin, tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng, giáo dân Cồn Dầu đang căng băng rôn, lực lượng an ninh đông mà không có ai ngoài đó giúp họ cả, mong anh chị ra xác nhận tin tức, xem giúp họ với.”
1403280007Một vài giáo dân khác ở lại giáo xứ trông giữ đất cho biết, bây giờ những người đi ra ngoài Hà Nội chờ Thủ tướng giải quyết, chứ chính quyền trung ương giải quyết [giải quyết đơn khiếu nại] nhưng chính quyền Đà Nẵng không chấp nhận.
Cũng xin được nhắc lại, giáo xứ Cồn Dầu là một giáo xứ thuộc giáo Phận Đà Nẵng, nằm ven bờ sông Cẩm Lệ. Giáo xứ Cồn Dầu có lịch sử với bề dày hơn 135 năm. Nhưng vào tháng 5.2007, nhà cầm quyền Tp.Đà Nẵng đã công bố kế hoạch bán 430ha đất tại khu vực phường Hòa Xuân, bao gồm toàn bộ làng Cồn Dầu (110 ha), cho các nhà đầu tư quốc tế xây dựng một khu biệt thự cao cấp và khu “Du lịch sinh thái.”
Được biết, việc mua bán giữa nhà cầm quyền Tp Đà Nẵng và các nhà đầu tư không được người dân đồng ý với lý do, đất của cha ông họ dày công gầy dựng lên cho đến hôm nay không phải là một điều dễ; giáo dân muốn được ở gần nhà thờ để dễ dàng tham gia các hoạt động của giáo xứ. Việc đền bù giải tỏa của chính quyền cho người dân không công bằng dẫn đến nhiều cuộc xung đột giữa người dân với nhà cầm quyền.
Hiện nay, nhà cầm quyền Tp. Đà Nẵng đã di dời toàn bộ khu nghĩa trang của giáo xứ lên một nơi gần miền núi, cách xa giáo xứ mấy chục km. Họ ép hơn một nửa giáo dân trong giáo xứ kí biên bản, nhận tiền và di chuyển đi nơi khác. Một số hộ còn lại vẫn chống cự và nhất quyết không bỏ đất, bỏ giáo xứ.
Quá trình cưỡng chế đất của nhà cầm quyền Tp Đà Nẵng
Tháng 5.2007: Nhà cầm quyền Tp. Đà Nẵng đã công bố một kế hoạch bán 430 héc ta đất tại khu vực phường Hòa Xuân, bao gồm toàn bộ làng Cồn Dầu (110 ha), để các nhà đầu tư quốc tế xây dựng một khu biệt thự cao cấp và khu “Du lịch sinh thái.”
Chính phủ tuyên bố sẽ bồi thường đất đai và di dời tất cả 10.000 người dân ở vùng bị ảnh hưởng đến các khu vực khác chưa được biết. Không có một người dân nào được phép ở lại trong khu vực bị ảnh hưởng.
Tiền bồi thường cho đất trưng thu ít hơn giá trị thị trường rất nhiều: 250.000 đồng Việt Nam ($13 đô Mỹ) cho mỗi mét vuông cho đất có nhà ở, và 50.000 đồng Việt Nam ($2,5 USD) đối với đất ruộng. Mọi người dân phường Hòa Xuân rất bấn mãn về việc này. Họ cho rằng giá đền bù là quá thấp so với giá của chính phủ đang nhận được từ các nhà đầu tư (hơn 1 tỉ đô la Mỹ, với giá $ 230 USD . mét vuông), hoặc giá thị trường hiện hành tại địa phương (khoảng 2.000.000 đồng Việt Nam hoặc $ 100 USD . mét vuông). Chính phủ đã từ chối việc gia tăng tiền bồi thường và nói rằng quyền sở hửu đất đai thuộc về chính phủ và người dân chỉ được phép sử dụng.
Tháng 3.2008: Nhà cầm quyền bắt đầu tổ chức các cuộc họp với các cư dân Hòa Xuân, bắt đầu với các làng Trung Lương, Cẩm Chánh, Lổ Giáng, và Tùng Lâm gần Cồn Dầu. Họ giải thích lý do và lợi ích của dự án này và cuối cùng đã thuyết phục người dân để ký hợp đồng bán đất và di dân đi chỗ khác.
Lúc đầu người dân tạicác làng này kháng cự mãnh liệt chống lại việc di dời. Tuy nhiên có một số dân làng vốn là viên chức chính quyền hoặc là đảng viên cộng sản, và nhiều người khác hiện là công nhân viên nhà nước và . hoặc các doanh nghiệp thuộc sở hữu của nhà nước. Nếu chống lại việc di dời, sẽ bị mất việc và cũng là biện pháp chế tài để khống chế họ trong việc ký giấy đồng ý quy hoạch.
Nhưng tại Cồn Dầu thì bà con kháng cự quyết liệt vì có rất ít ngừoi dân làm việc liên quan tới nhà nước như các thôn làng khác. Đối với họ, đất đai nầy đã trở nên linh thiêng gắn liền với Đức tin tôn giáo của họ. Nghĩa trang và tất cả ruộng đất của Cồn Dầu là tài sản của giáo xứ Công giáo, như đã nói ở trên, khu vực này được định cư và xây dựng bởi các giáo sĩ Công giáo và giáo đoàn của họ trong thời gian dài trên 135 năm. Nhiều thế hệ người Công giáo được chôn cất tại nghĩa trang, và nhà nguyện được dùng như là nơi thờ phượng chính cho khoảng 50 0- 600 giáo dân.
Nhà cầm quyền đã ra lệnh di chuyển nghĩa trang đến một khu vực miền núi, rất xa nơi có thể ở đựơc. Nhà cầm quyền cũng ra lệnh cho người dân Cồn Dầu phải chuyển đi ở một nơi khác, cách xa vị trí mới được chỉ định cho nghĩa trang. Người dân Cồn Dầu đề nghị cho phép họ di chuyển đến ở gần khu nhà thờ,và đồng ý để đất ruộng vườn chung quanh xây dựng thành khu du lịch, nhưng nhà cầm quyền đã thẳng thừng bác bỏ đề nghị đó. Nhà cầm quyền đã nhiều lần tuyên bố rằng giải pháp duy nhất là “giải tỏa trắng”. Người dân Cồn Dầu từ chối không ký bất cứ điều gì và do đó sự căng thẳng giữa người dân và nhà cầm quyền tăng lên. Bí thư đảng Cộng sản thành phố Đà Nẵng, Nguyễn Bá Thanh, đã rất giận dữ. Là một thành viên của Trung ương đảng Cộng Sản Việt Nam, ông đã đích thân tham gia vào dự án này và đã tổ chức 10 cuộc họp với người dân Cồn Dầu để thuyết phục hoặc đe dọa họ.
Ngày 25.1.2010: Bí thư thành ủy Nguyễn Bá Thanh dẫn 100 cảnh sát và cán bộ địa phương đến Cồn Dầu và bao vây suốt một tuần lễ trong nỗ lực ép buộc các giáo dân ký hợp đồng bán đất của họ và di chuyển ra ngoài. Công an vũ trang và cán bộ địa phương đã đi từ nhà này sang nhà để ép buộc các gia đình ký giấy kiểm định. Nhiều giáo dân trốn khỏi nhà để tránh phải đối mặt với áp lực của chính quyền. Một số người phải trốn đi cả tuần lễ. Trong số 400 hộ gia đình ở Cồn Dầu, ông Thanh chỉ có thể thuyết phục và ép buộc được 10 hộ gia đình ký tên.
Ngày 26.1.2010: Người dân Cồn Dầu đã gởi một kháng thư cho chính quyền trung ương tại Hà Nội để khiếu nại việc chính quyền thành phố Đà Nẵng sử dụng các mối đe dọa và bạo lực. Bức thư được ký bởi 400 chủ hộ gia đình. Họ yêu cầu được tái định cư chung quanh nhà thờ để họ có thể tiếp tục giữ đạo. Họ cũng khiếu nại về kế hoạch đền bù bất công đối với đất đai của họ. Là những nông dân, họ không biết làm thế nào để kiếm sống nếu chuyển tới một khu vực không có công ăn việc làm. Là giáo dân, họ muốn ở được sống gần khu nghĩa trang, nơi tổ tiên của họ được chôn cất. Nhưng không có một sự phúc đáp nào từ chính quyền trung ương.
Nhà chức trách bắt đầu để sách nhiễu và đe dọa Hội đồng Gáo xứ, triệu tập các thành viên đến đồn công an để thẩm vấn mỗi ngày. Điều này đã gây rối loạn trong sinh hoạt của các thành viên và làm tê liệt sinh họat của Hội đồng giáo xứ. Chẳng bao lâu hội đồng giáo xứ không còn có thể hoạt động.
Ngày 4.03.2010: Ông Thanh một lần nữa đã dẫn hàng trăm công an vũ trang và cán bộ địa phương đến Cồn Dầu buộc các gia đình ký hợp đồng để ông có thể giao đất cho các nhà đầu tư. Nhưng không có ai ký tên.
Ngày 09.3.2010: Ông Thanh đã gặp Cha Nguyễn Tấn Lục, linh mục quản xứ, để yêu cầu ngài giảng cho giáo dân phải tuân theo lệnh của chính quyền. Cha Lục từ chối làm như vậy và nói đây là một vấn đề giữa chính phủ và nhân dân, không thích hợp cho ngài hoặc giáo hội bảo mọi người bán đất đai của họ.
Hoàng Phi

CƯỠNG CHẾ.
Cưỡng chế! Cưỡng chế! Lại cưỡng chế!
Nghe như xét đánh vào giữa đêm khuya
Nghe như tiếng bom đạn phá tan cả làng
Nghe như tiếng đê hèn của bọn quan tham.

Cưỡng chế! Cưỡng chế! Lại cưỡng chế!
Đất như muốn nổ tung, trời muốn sập
Hai từ “cưỡng chế” phá nát nhà tôi
Hai từ “cưỡng chế” phá nát làng quê.

Cưỡng chế! Cưỡng chế! Lại cưỡng chế!
Nửa đêm gà gáy đọc lệnh “cưỡng chế”
Tại mắt lờ đờ tai không nghe rõ
Hay tại chúng(1) làm lúc người chìm sâu giấc ngủ.

Cưỡng chế! Cưỡng chế! Lại cưỡng chế!
Tôi nghe đến nổi hết gân cốt
Tôi nghe trong tuyệt vọng bi ai
Tôi nghe lòng oán hận hơn ai.
Hoàng Phi, Tp Đà Nẵng 27.03.2014
________________________________
1. Chúng ở đây chỉ nhà cầm quyền Q. Cẩm Lệ – Tp Đà Nẵng.

Copy từ: Truyền Thông Chúa Cứu Thế

................

Bài học Ukraina – Nước ta trước họa Tàu Nga

Lê Thiên (Danlambao) - Sau một thời gian quốc gia độc lập Ukraina rơi vào những rối loạn về chính trị vì thái độ khinh dân cùng hành vi bạo lực và tham nhũng của Tổng thống Viktor Yanukovych, ngày 22/2/2014, Quốc hội Ukraina đã bỏ phiếu truất quyền tổng thống của ông này.

Nga xâm lăng Ukraina.

Sau mấy hôm lẩn trốn, Yanukovych đến được nước Nga. Tổng thống Vladimir Putin của Nga lập tức mở ra một cuộc tập trận thị uy ngay vùng sát biên giới Nga-Ukraina. Đồng thời Putin công khai bộc lộ ý đồ xua quân xâm lăng Ukraina, bắt đầu từ khu tự trị Crimea của quốc gia Ukraina, nằm trên Biển Đen (Hắc Hải).

Để hợp thức hóa hành động xâm lăng này, Putin tung ra nhiều chiêu rất là bài bản mà khối Cộng sản quốc tế đã từng sử dụng trước đây. Quốc Hội Nga thông qua một nghị quyết “cho phép sử dụng biện pháp quân sự” để “bảo vệ kiều bào Nga” cư ngụ trên lãnh thổ Crimea. 

Trong khi đó một thứ đội quân “vô chủ, vô hình” mang mặt nạ, vận quân phục Nga nhưng không mang phù hiệu, lại được trang bị vũ khí Nga và xe tăng thiết giáp Nga, mở cuộc “tổng tiến công” khu tự trị Crimea này. 

Cùng lúc đó, ngày 03/3/2014, trong cuộc họp khẩn cấp của Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc, Đại sứ Nga Churkin đã đọc bức thư, nói là của ông Tổng thống Yanukovych bị lật đổ gửi Tổng thống Nga Putin, “đề nghị” người đứng đầu nước Nga sử dụng lực lượng quân sự tại Ukraina để “tái lập luật pháp và trật tự” tại nước Ukraina này. 

Bức thư của Yanukovych có đoạn: “Người dân đang bị bức hại vì những lý do ngôn ngữ và chính trị. Vì vậy, trong thư này, tôi kêu gọi Tổng thống Nga, ông Putin, đề nghị ông sử dụng lực lượng vũ trang Liên bang Nga để tạo dựng tính hợp pháp, tái lập luật pháp, hòa bình, trật tự, ổn định và bảo vệ người dân Ukraina”.

Putin vốn là tay tình báo lão luyện của Liên Xô cũ, từng đứng đầu cơ quan tình báo Liên Bang Xô Viết KGB hồi cuối thế kỷ 20. Đầu óc Putin luôn mang nặng những thủ đoạn đen tối, mưu mô gian trá cùng những ý đồ và tham vọng bành trướng của một đế quốc Liên Xô vĩ đại thuở nào với giấc mơ đứng đầu “thế giới đại đồng”. 

Điều này khiến người ta nghi ngờ rằng, sau 19 năm cầm quyền, Putin đang bước dài bước chân xâm lược hòng tái thôn tính các nước chư hầu cũ trong cái gọi là Liên Bang Xô Viết đã tan rã cách đây hơn hai mươi năm (1991), một hành động tái diễn trò xâm lược của Liên Xô đánh vào Hunggary năm 1953 và vào Tiệp Khắc năm 1968. Từ đó, Putin sẽ tái chiếm các chư hầu cũ của Liên Xô đề làm bàn đạp tấn công các quốc gia Đông Âu Cộng sản cũ, lập lại thế đối đầu với Tây Phương trong cuộc chiến mệnh danh là Chiến Tranh Lạnh.

CSVN tung hê Nga và Putin.

Ngay từ giai đoạn khởi đầu Nga mở cuộc xâm lăng Crimea, báo chí lề đảng Việt Nam đã tung hê đàn anh Putin một cách lố bịch đến nỗi hãng thông tấn BBC ngày 03/3/2014 đã nhận ra ngay thái độ của báo chí Hà Nội và lên tiếng báo động: “Các báo chí chính thống ở Việt Nam do chính quyền quản lý đã có những bài bình luận và phân tích thể hiện sự ủng hộ Nga và chỉ trích người biểu tình Ukraine trong cuộc khủng hoảng hiện nay”.

Bài báo của BBC ngày 03/3/2014 dưới nhan đề “Báo chí VN ủng hộ Nga về Ukraina?” đưa ra vài dẫn chứng, như báo CAND dẫn lời ông Putin: “nước Nga có quyền bảo vệ lợi ích của người dân Nga và những người nói tiếng Nga” và “Nga sẽ hành động trong khuôn khổ luật pháp cho phép”. 

BBC còn vạch mặt “một số báo Việt Nam không nói rõ Crimea thuộc Ukraine mà chỉ gọi chung chung là 'Cộng hòa tự trị Crimea'”. Hoặc “trang mạng của Đài Tiếng nói Việt Nam hôm 3/3 chạy tiêu đề ‘Hàng vạn người tuần hành ủng hộ Nga đưa quân sang Ukraine.’”….

Quả vậy, từ đầu đến cuối Tháng Ba 2014, nếu chúng ta chịu khó mỗi ngày chỉ lướt qua vài cái tít trên báo chí lề đảng về những diễn biến tại Crimea và Ukraina, tất thấy ngay cái xu hướng CSVN tung hê Putin và Nga nó lộ liễu đến mức nào! 

Người ra rêu rao: Đó là một cuộc chiến chính nghĩa! Nhân dân Crimea nói riêng và nhân dân một số nước thuộc Liên Bang Xô Viết cũ đồng thanh đứng về phía Nga, đi với Nga, sống chết với Nga, yêu cầu được sáp nhập vào Nga. Vỡ mặt Hoa Kỳ và Tây Phương! Tất thắng ắt về Nga và Putin! Vân vân và vân vân!

Cung cách bầy đàn kiểu phe ta trẻ con ấy thực ra chỉ là trò hề quen thuộc của CSVN thời kỳ thành trì chủ nghĩa cộng sản còn được cho là “bách chiến bách thắng”. Bổn cũ soạn lại đấy thôi.

Giấc mơ CSVN: Khôi phục địa vị siêu cường của Liên Xô.

Vào ngày 27/3/2014, người ta lại đọc thấy trên Đất Việt của CSVN một bài báo của tác giả Thiên Nam dưới nhan đề “Putin và cuộc họp tuyệt mật về Crimea của ‘Bộ Tứ KGB’”. 

Không rõ bài báo nhằm mục đích gì, nhưng đã là báo lề đảng, tờ Đất Việt không thể đi ra khỏi cái lề “tuyên truyền” do Bộ Thông Tin-Tuyên Truyền của CSVN đã chỉ ra. 

Phải chăng bằng cách đưa ra thông tin mang dáng dấp vô tư, bài báo làm công việc quảng bá KGB, “cơ quan tình báo hàng đầu của thế giới” thời Liên Xô? Bài báo nêu rõ: “Quyết định thu hồi Crimea bằng mọi giá đã được ông Putin đưa ra trong một cuộc họp tuyệt mật của ‘Bộ tứ KGB’ cùng 3 cố vấn thân cận nhất.” 

Sự kiện này chứng tỏ Liên Bang Xô Viết tuy đã sụp đổ, nhưng cái cơ quan tình báo KGB từng một thời làm mưa làm gió thì vẫn còn, ẩn mình dưới cái tên FSB – Cục Anh Ninh Liên Bang Nga! Nhân sự cao cấp của nó được cài vào trong hệ thống tình báo ấy. “Bộ Tứ KGB” được tờ “Thời báo New York” (The New York Times) nêu đích danh là: Vladimir Putin (Tổng thống Nga), Sergei Ivanov (Chánh văn phòng Tổng thống), Nikolai Patrushev (Thư ký Hội đồng An ninh) và Alexander Bortnikov (Cục trưởng Cục An ninh Liên bang Nga (FSB). Chính bộ tứ ác ôn này đã “nhất trí khôi phục quyền kiểm soát” của Liên bang Nga đối với Crimea.

Theo Đất Việt, “vào những thập niên 70 và 80 của thế kỷ trước, họ [ba nhân vật đằng sau Putin] đều là các cựu điệp viên của KGB, những đồng nghiệp thân thiết làm việc cùng với ông Putin tại thành phố quê hương ông là St Petersburg.” 

Tờ Đất Việt còn dẫn lời nhận xét của Ông Andrew Kuchins, Chủ nhiệm Dự án Nga của Viện nghiên cứu chiến lược và các vấn đề quốc tế: “Cũng giống như ông Putin, họ đều là các cựu nhân viên tình báo dày dạn kinh nghiệm nhất của Liên bang Xô viết, cùng đồng tâm nhất trí khôi phục lại địa vị siêu cường của Liên Xô”.

Số phận của Criméa đã được hoạch định từ trước tại Moscow.

Cuộc truất phế Tổng Thống Viktor Yanukovych của Ukraina chỉ là cái cớ cho Putin xâm lăng Crimea. Bởi vì “ngay từ 2 tuần trước khi nhân dân Crimea trưng cầu dân ý quyết định độc lập và sát nhập vào Nga, Tổng thống Nga V. Putin đã có quyết định thu hồi Crimea bằng mọi giá, kể cả là dùng vũ lực” sau khi “bộ tứ” có “cuộc họp bí mật vào đêm 25 hay 26 Tháng Hai bàn về Ukraine và vấn đề thu hồi Crimea.” 

Bài báo tiết lộ: “Cuộc họp này diễn ra bí mật đến nỗi, ngay cả cánh tay phải thân tín của ông Putin là Ngoại trưởng Sergei Lavrov cũng không được biết và tham dự.”

Phần kết luận của tác giả bài báo, mới đọc qua tưởng là “khách quan”, nhưng ngẫm lại “ngậm đắng nuốt cay thế nào” như dưới đây:

Sau khi “cựu” Tổng thống Ukraine Viktor Yanukovych đào thoát khỏi Kiev vẻn vẹn 3 ngày, quyết định thu hồi Crimea đã được “Bộ tứ KGB” này đưa ra một cách nhanh chóng. Đó cũng chính là thời điểm, quốc hội Ukraine phê chuẩn quyết định thành lập một nội các mới tại Kiev.

Sau đó 1 tuần, ông Putin vẫn khẳng định trước cộng đồng quốc tế là Nga không hề có ý định sáp nhập Crimea vào nước Nga, nhưng sau hậu trường, các hoạt động chuẩn bị cho “ngày trở về” của Crimea được khẩn trương tiến hành. 

Sau khi Ukraine tuyên bố thành lập chính phủ mới, 150.000 binh lính Nga được đặt trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu cao nhất. 

Chỉ 1 ngày sau, các toán vũ trang “lạ” đã chiếm lĩnh trụ sở quốc hội và tòa nhà chính quyền Crimea, hạ cờ Ukraine và thay bằng quốc kỳ Nga. Ngay sau đó, 2 sân bay lớn nhất ở Crimea bị phong tỏa.

Cuối cùng, Crimea đã li khai Ukraine và trở về với Nga một cách không thể đơn giản hơn. Và đóng vai trò quyết định trong “cuộc chơi lớn” ở Crimea chính là “Bộ tứ KGB”!

Chiến thắng của KGB: Khát vọng của CSVN được đáp trả.

Cuộc xâm lăng của Liên Bang Nga do Putin cầm đầu rõ ràng vừa gây phẫn nộ, vừa gây bàng hoàng cho lương tri loài người, cho quyền dân tộc tự quyết. Nhưng cuộc xâm lăng thô bạo ấy lại được chào đón bằng những cái vỗ tay vô liêm sỉ như vậy đó của những con người đang mơ giấc mơ hồi phục cái chủ nghĩa đã từng lấy dối trá và bạo lực làm cứu cánh hầu thẳng tay sát hại hàng triệu sinh linh vô tội. 

Thế nên người Việt Nam không ai ngạc nhiên về sự mở cờ của nhà cầm quyền csvn trước những bước tiến “oai hùng oanh liệt” của phía Nga và Putin đánh vào một quốc gia nhỏ bé hơn gấp bội về mọi mặt, mà công đầu thuộc về KGB của Liên Bang Xô Viết! 

Người ViệtNam chân chính có lòng thương yêu Dân Tộc, thương yêu Tổ Quốc mình không thể giữ mãi thái độ thờ ơ hay bàng quan trước cái ý đồ cổ võ sự hồi sinh của thứ chủ nghĩa phi nhân đã bị nhân loại chôn vùi từ hơn 20 năm qua – chủ nghĩa cộng sản. 

Cái ý đồ ấy được bộc lộ chẳng những qua mấy thông tin bóp méo sự thật của hàng loạt báo chí lề đảng, mà còn được cổ võ mạnh mẽ bởi những lời bộc bạch của những tay Cộng sản gạo cội trong nước, điển hình là của một “nhà chiến lược” CSVN qua một cuộc phỏng vấn gần đây. 

“Nhà chiến lược ấy” được giới thiệu là Thiếu tướng Lê Văn Cương, nguyên Viện trưởng Viện Chiến Lược Bộ Công An CSVN

Khi ông trả lời cho VTC News trong cuộc phỏng vấn ngày 03/03/2014, Lê Văn Cương dõng dạc tuyên bố: “Sau những biến động chính trị ở Kiev, cuộc chính biến Ukraine đã lan rộng và đe dọa đến tính mạng cũng như cuộc sống thường ngày của những người dân ở Crưm. Vì vậy Nga có trách nhiệm bảo vệ công dân của mình và hoàn toàn phù hợp với luật pháp quốc tế.

Đây được xem là hành động bảo vệ lợi ích hợp pháp của Nga tại Crưm nói riêng và Ukraine nói chung. Đây không phải là hành động ‘gây sự’ của Nga như chính quyền mới của Ukraine cáo buộc, mục đích của Nga công khai và đúng luật.” Bài phỏng vấn có tiêu đề là “Tướng Lê Văn Cương: Cảnh báo Mỹ đến Crum [Criméa], Nga không đùa”.

Người Việt Nam không khỏi giật mình về “tư tưởng chiến lược” của viên tướng được cho là chuyên gia bậc thầy về chiến lược trong hệ thống đảng cầm quyền tại nước ta. 

Ông tướng Công an lại công khai cổ võ cho hành động xâm lược, coi đó là “hoàn toàn phù hợp với luật pháp quốc tế”, một kiểu đánh giá phù hợp với đường lối chủ trương cố hữu của CSVN: bán nước với bất cứ giá nào và ngụy biện dưới bất kỳ hình thức nào, vào bất cứ cơ hội nào! 

Chỉ tội là tội cho tiền đồ bất hạnh của quốc gia dân tộc mình nếu có một ngày nào đó bị nước lớn lân bang xua quân vượt biên giới đánh chiếm, nhân danh bảo vệ lợi ích hợp pháp kiều dân của họ sống trên lãnh thổ nước ta, mà nhóm lãnh đạo đương quyền thì cứ hô hào đó là một hành động “công khai và đúng luật, không phải là hành động gây sự!” 

Bài phỏng vấn cho thấy ông tướng CACS Lê Văn Cương còn “nổ” ra nhiều lời phát biểu khác nữa, nhưng tựu trung các lời phát biểu khác ấy cũng chỉ nhai đi nhai lại cái luận điệu xuẫn động trên mà thôi. Kỳ thực, ông Cương chẳng có ý tưởng gì riêng, mà chỉ lặp lại nguyên văn lời biện bạch của Putin cho hành động cá lớn nuốt cá bé của y.

Dù vậy, những lời phát biểu của tướng Cương cũng đã để lộ “chiến lược” của CSVN làm nhụt khí tinh thần đấu tranh của người dân Việt Nam cho chủ quyền quốc gia và quyền tự quyết của dân tộc. Nguy cơ xâm lược của ngoại bang đối với Việt Nam và họa mất nước đang cận kề.

Họa phương bắc.

Về mối nguy xâm lược từ phương bắc, lịch sử đã chứng minh. Những hình thái vết dầu loang đáng ngờ và các sự kiện lấn đất, chiếm đảo, những gặm nhấm các phần lãnh thổ và lãnh hải nước ta đã diễn ra và hãy còn tiếp tục diễn ra là những bằng chứng không thể chối cãi.

Một số các tỉnh thành bị “xâm thực” đã được báo chí nêu ra. Từ Quảng Ninh đến Ninh Bình, từ Hà Tĩnh đến Quảng Ngãi, từ Cao Nguyên Miền Trung đến Bình Dương, vân vân đều tràn ngập người Tàu từ Trung Quốc nhập cư chính thức cũng có mà nhập cư bất hợp pháp cũng dẫy đầy. Họ chiếm lĩnh thị trường lao động trong các nhà máy, ãng xưởng, trong khi nguồn lao động trong nước lại bị loại bỏ vất vưởng hoặc bị sử dụng như món hàng rẻ tiền bán ra nước ngoài dưới danh nghĩa “xuất khẩu lao động”. Còn người lao động Trung Quốc (hợp pháp hay không hợp pháp) thì hiên ngang sống phè phởn, hiên ngang dựng phố, lập làng và hiên ngang tạo ra những biệt lệ khiến “phép vua thua lệ làng”. 

Đó là chưa kể tới những hoạt động tình báo và phá hoại đủ kiểu của họ, một mặt ngấm ngầm tinh vi, mặt khác thì cố tình để lộ như để thách thức, thị uy. Mọi hoạt động của họ đều vô cùng nguy hiểm cho sự sống của con người hiện tại cũng như cho sự tồn vong của dân tộc. 

Chiêu thức tình báo dĩ nhiên là thiên hình vạn trạng chẳng biết đâu mà lường. Còn về mặt phá hoại thì cũng muôn màu muôn sắc, từ kinh doanh tới sản xuất, từ thành thị tới thôn quê đến tận hang cùng ngõ hẻm, vào sâu trong các rừng rậm núi cao hay các vịnh nước màu mỡ dọc miền duyên hải… vừa để thu lợi vừa nhằm hủy diệt môi sinh.

Từ thực phẩm đến áo quần và cả đồ chơi trẻ con, từ phân bón, thuốc trừ sâu, thuốc kích thích tăng trưởng, thuốc “giữ xanh” hoa quả, thuốc làm tươi thịt cá… Đều do Trung Quốc đưa vào Việt Nam, nhằm mục đích đầu độc dân Việt, không phải giết ngay tức khắc mà là cấy bệnh nan y vào cơ thể để con người đau đớn, chết dần chết mòn! 

Đó là chưa nói tới những đầu độc về văn hóa, Hán hóa não trạng cũng như lối sống của các thế hệ người Việt Nam. 

Thoáng nhìn về quá khứ.

Những hành động tự tung tự tác của người Tàu trên đất nước ta ngày nay khiến chúng tôi nhớ thời đệ nhất VNCH, Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã ban hành một sắc lệnh cấm cửa 11 ngành nghề đối người Hoa kiều, trừ những kiều dân người Hoa nhập quốc tịch Việt Nam. TT Ngô Đình Diệm là chiến hữu chống cộng của Tổng thống Tưởng Giới Thạch bên Đài Loan. Tình bạn giữa hai người rất thắm thiết. Việc làm của Tổng Thống Ngô Đình Diệm làm phật lòng Tổng Thống họ Tưởng không ít. Nhưng không vì tình bạn và đồng lý tưởng chống cộng mà nhà lãnh đạo quốc gia Việt Nam thời bấy giờ chối từ trách nhiệm của mình đối với dân, với nước và sự tồn vong của dân tộc. Ông Ngô Đình Diệm dứt khoát không nhượng bộ họ Tưởng, cương quyết không thu hồi quyết định cấm 11 nghề đối với người Tàu trên đất Việt, mặc kệ Tưởng Giới Thạch yêu sách và ra điều kiện này nọ.

Ngày nay thì sao? Cả nước đều rõ. Làm gì có một nhà lãnh đạo có được cái bản lãnh và khí phách ấy đối với ngoại bang? 

Rồi tới thời Đệ nhị VNCH. Khi Quân đội Hoa Kỳ được phép đóng quân trên lãnh thổ Việt Nam, họ được phép lập căn cứ, các Công ty Dân sự Mỹ được phép đấu thầu xây dựng cầu đường cùng một số công thự, nhưng công nhân phải là người Việt Nam, tuyệt đối không được dùng lao động người Hoa Kỳ hay người của bất cứ người nước nào, dù lúc bấy giờ tại Miền Nam Việt Nam đang có mặt nhiều nhóm người nước ngoài khác như Úc, Tân Tây Lan, Đại Hàn, Đài Loan, Thái Lan, Phi LuậtTân. Họ rất mong được tuyển dụng vào các việc này. Nhưng không được. Thậm chí, cả trong các căn cứ của quân đội Mỹ, chỉ có quân lính Mỹ trú đóng, việc phục vụ và mọi thứ dịch vụ trong đó cũng cho giao phó cho công nhân người Việt. Họ làm việc thoải mái, không hề chịu một áp lực hay áp bức nào. 

Chính nhờ đó mà mức sống và kiến thức của người dân Miền Nam Việt Nam được nâng cao, con cái học hành đến nơi đến chốn; từ thành thị tới thôn quê, không một người nước ngoài nào có thể nhảy vào cạnh tranh, giành giực. 

Đặc biệt, trong hoàn cảnh ấy, người Việt Nam, kể cả phụ nữ và trẻ, không ai bị xuất cảng lao động, không ai bị bán ra nước ngoài… như ta thấy đầy dẫy trong nước ta hiện nay, cái thời đại gọi là thời xã hội chủ nghĩa vinh quang! Một chuyện nhỏ này thôi cũng cho thấy sự khác biệt giữa xưa cà nay trong xã hội Việt Nam: Hồi đó, người Mỹ có mặt khắp Miền Nam Việt Nam, nhưng số phụ nữ Việt Nam lấy chồng Mỹ chỉ là thiểu số cực nhỏ. Và thật là hiếm hoi thấy có người đàn bà Việt Nam lấy chồng là người Đài Loan, Đại Hàn, Thái Lan, Phi Luật Tân…!

Khi một chế độ suy tôn Đảng lên bậc thống trị tuyệt đối đứng trên cả Tổ Quốc và Dân Tộc thì cái chế độ ấy không còn là chế độ phụng sự Quốc Gia-Dân Tộc mà chỉ là tập hợp của một nhóm “phe đảng” lấy bạo lực làm sức mạnh, một mặt đè nén dân, một mặt cam tâm làm nô lệ cho ngoại bang núp dưới danh nghĩa hữu nghị 4-tốt-16-chữ-vàng! Cứ cái ôm lấy tốt cái vàng vẽ trên giấy này thì một ngày nào đó Việt Nam thế nào cũng sẽ chứng kiến cái cảnh cá lớn nuốt cá bé trong khi đám sai nha nước nhỏ thì cứ một mực tung hô hành động xâm lăng của nước lớn, cho đó là “hành động bảo vệ lợi ích hợp pháp”, là hành động “công khai và đúng luật”, “không phải là hành động ‘gây sự’”.

Mối họa từ giấc mơ Nga. 

Giấc mơ Mỹ là một thực tế. Nhưng người CSVN sau 1975 gán cho cụm từ một ý nghĩa đầy châm biếm nhạo cười mai mỉa dành cho người Việt của Miền Nam Việt Nam thời trước 1975. Bây giờ tại Việt Nam, khát vọng về một “giấc mơ Nga” đang trổi dậy mạnh mẽ trong lòng đám cầm quyền CSVN. Họ mơ về một nước Nga hùng cường làm sống lại chế độ CS quốc tế đã bị chính nhân dân Nga nguyền rủa và đập tan. 

Nước Nga hay Liên Bang Nga hiện là một thực thể thay thế Liên Bang Xô Viết đã sụp đổ. Có điều khác giữa Liên Bang Nga và Liên Bang Xô Viết là Nga ngày nay không còn nữa 13 nước chư hầu bao bọc xung quanh để bảo vệ “thành trì xhcn” như trước nữa. Nhưng với Việt Nam thì khác. Nhà cầm quyền CSVN lúc nào cũng coi Nga như là một Liên Xô hùng mạnh của thuở nào. CSVN luôn mơ tưởng về sự phục hồi của Liên Bang Xô Viết từ trong lòng Liên Bang Nga. Cho nên, mỗi lần nói lên mối quan hệ Việt-Nga là mỗi lần CSVN coi Nga như là “đàn anh”, là “người bạn thiết cốt”, là “anh em con một tổ”, là “đồng chí” giống như Liên Bang Xô Viết thuở nào.

Nếu với CSVN, Trung Quốc được tôn vinh là “người anh em thắm thiết môi liền môi”, thì Nga cũng được tung hô là người “ân nhân vĩ đại” mà Việt Nam có “nghĩa vụ” phải “đáp đền” và đáp đền một cách cụ thể xứng đáng: Cảng Cam Ranh và Điện Hạt Nhân Ninh Thuận là hai địa chỉ đã được khoanh vùng. Người Nga đã từng hùng cứ Cam Ranh sau Tháng Tư 1975 và đã chia tay nó, nay lại quay về và lạicó thêm Ninh Thuận tạo thế liên hoàn. 

Khi Cam Ranh trở thành cảng sửa chữa tàu bè do Nga quản lý, thì việc người Nga, binh lính Nga và tàu chiến Nga hiện diện ở đó sẽ là chuyện “bình thường” thôi. Hơn nữa, 6 chiếc tàu ngầm quân sự của Nga đã bán cho Việt Nam mà Nga có trách nhiệm bảo trì tu bổ thì cũng là cơ hội cho Nga tha hồ tăng cường nhân sự về mặt quân sự trên cái bán đảo đầy màu mỡ này. Từ đó quân đội Nga đương nhiên có quyền “bảo vệ” thành phần chuyên viên tinh hoa của họ ở tỉnh Nnh Thuận đang phụ trách xây dựng, vận hành các Nhà máy điện hạt nhân ở đó mà Nga đã là chủ đầu tư! Rồi mói đây, Nga lại phụ trách xây dựng nhà máy nguyên tử tại Đà Lạt lớn gấp 30 lần Nguyên Tử Lực Cuộccủa thời VNCH. Cho nên vùng hoạt động của Nga chắc chắn sẽ bao trùm trọnkhu vực ba tỉnh Khánh Hòa-Ninh Thuận và Lâm Đồng! Một diện tích không nhỏ có sự tập trung lâu dài của người Nga trên đất nước Việt Nam! Vấn đề dân sinh ở khu vực này chắc chắn sẽ không đơn giản một khi Nga đòi thiết lập làng chuyên gia của họ ở đó. Trong thực tế, phía Nga và phía chính quyền địa phương Ninh Thuận đã cùng đi khảo sát khu vực lựa chọn để tiến hành dự án xây dựng cơ ngơi cho người Nga rồi!

Ai học được chữ ngờ?

Câu hỏi đặt ra ở đây một lần nữa: Nếu trong nước nổ ra một biến động bất thường, như một cuộc biểu tình đòi hỏi thay đổi nhân sự chằng hạn, thì nhà cầm quyền CSVN sẽ làm gì nếu phía Nga và Tàu viện cớ “bảo vệ lợi ích hợp pháp” của người Nga, người Tàu như là một hành động “công khai và đúng luật”, dứt khoát đó “không phải là hành động ‘gây sự’” để đưa quân tới những điểm nóng?

Chúng tôi chưa bàn tới việc Trung Cộng hay Nga Cộng đã cài sẵn tình báo, ngụy tạo một biến động nào đó để chơi trò tầm ăn dâu trên khắp đất nước Việt Nam! 

Người Việt Nam trong nước không quên hình ảnh khá “lạ lùng” xảy ra xung quanh khu tượng đài Lý Thái Tổ Hà Nội nhân kỷ niệm cuộc chiến tranh biên giới Việt-Hoa năm 1979. 

Hôm ấy một số nhân sĩ và thanh niên yêu nước tổ chức lễ tưởng niệm các chiến sĩ VN tử trận trong cuộc chiến chống quân xâm lược phương bắc năm 1979. Lễ tưởng niệm tôn nghiêm vừa tiến hành với một nhúm nhỏ trí thức và thanh niên yêu nước, bỗng một đám đông người ăn mặc khác thường gồm đàn ông đàn bà kéo nhau ra chiếm cứ khu tượng đài, nhảy múa kệch cỡm theo nhịp một bài nhạc Trung Hoa mở hết công xuất rất ồn ào! 

Người ta nghi ngờ hành động này là một tín hiệu thách thức nhà cầm quyền Việt Nam có dám dập tắt bài ca Trung Quốc không, hay buộc phải giải tán những người dự lễ tưởng niệm!

Cuối cùng CSVN tuân theo chỉ thị ngầm của đàn anh, ngoan ngoãn thẳng tay giải tán người dự lễ tưởng niệm. Còn đám đông ồn ào kia thì ung dung nhảy múa theo điệu nhạc xập xình xon-đố-mì cho đến khi không còn bóng dáng một người nào trong nhúm nhỏ dự lễ tưởng niệm!

Giả sử, nếu một ngày nào đó vở kịch nham nhở kia lại tái diễn với những màn biểu diễn khác do bọn tình báo Nga-Hoa dàn dựng và kích động, thì chẳng biết số phận đất nước ta sẽ đi về đâu! Có lẽ giải pháp mà Vladimir Putin đã chọn cho Crimea và Ukraina sẽ là phuơng thức giải quyết tối ưu dành cho Việt Nam chăng? Rồi thì lý lẽ sẽ thuộc về kẻ mạnh, đàn anh nước lớn? Họ “hành động bảo vệ lợi ích hợp pháp?”. Đó “không phải là hành động ‘gây sự’, và đó là “mục đích công khai và đúng luật?” 

Bấy giờ “nhà chiến lược” Lê Văn Cương và các “đồng chí” của ông sẽ nghĩ gì? Nói gì? Làm gì? Hay sẽ vỗ tay hoan hô đoàn quân chiến thắng mang vinh quang về cho “Đảng ta”? 

30/3/2014



Copy từ: Dân Làm Báo


..............

Cán bộ trại giam khủng bố tinh thần Blogger Tạ Phong Tần


VRNs (28.03.2014) – Thanh Hóa - “Chị Tần bị nhốt chung phòng với hai người nghiện ma túy và bị nhiễm HIV. Cán bộ trại giam thường xuyên hạch sách chị Tần bằng tiếng ồn để khủng bố tinh thần, lúc thì mở tivi cho kêu inh ỏi, lúc thì mở máy bơm nước kêu ầm ầm…”. Cô Tạ Minh Tú, em gái Blogger Tạ Phong Tần cho biết trong chuyến thăm nuôi, hồi ngày 25.03, tại trại giam số 5, Yên Định, Thanh Hóa, thuộc Bộ công an.
Cô Tú cho biết thêm: “Người phụ nữ tên Thơm ở cùng phòng với chị Tần đã chửi chị là con đĩ. Chị Tần làm đơn yêu cầu cán bộ không cho bà Thơm ở chung. Một người khác tên Nguyễn Thu Hương có lời lẽ xúc phạm, miệt thị người qua đời, là bà Đặng Thị Kim Liêng [mẹ Blogger Tạ Phong Tần và cô Tạ Minh Tú]. Chị Tần làm đơn yêu cầu bà Hương này phải xin lỗi chị Tần nhưng cán bộ trại giam vẫn không giải quyết.”
Cô Tạ Minh Tú nói tiếp: “Chị Tần cho biết, chị Hồ Thị Bích Khương đang bị biệt giam và thông báo đến gia đình.” Cô Tú bực bội: “Chị Tần mới nói đến đó là cán bộ trại giam không cho nói nữa.”
Cô Tú nói tiếp: “Ngày 06.03, tui có gửi bưu điện thuốc đau khớp, thuốc nhức đầu, thuốc bổ… và thực phẩm khô cho chị Tần qua trại giam bằng đường bưu điện, nhưng chị Tần khẳng định cho đến ngày hôm nay vẫn không nhận được gì.” Cô Tú phẫn nộ: “Đây là cách họ muốn chị tôi chết rũ trong tù vì bệnh, đói.”
1403280001
Cô Tú cho hay: “nhà nước này nói là không phân biệt tôn giáo, nhưng lại ngăn cấm quyền tự do tín ngưỡng của công dân, không cho tui gửi sách kinh và Kinh Thánh vào cho chị Tần.”
Nhà cầm quyền trả thù gia đình blogger Tạ Phong Tần bằng cách gây khó dễ việc làm giấy tờ của gia đình. Cô Tú kể: “Tôi yêu cầu UBND T.p Bạc Liêu giải quyết việc tranh chấp đất đai do mẹ tôi đã kiện [trước khi bà mất]. Họ nói là cần có giấy ủy quyền của chị Tần, giấy xác nhận của trại giam là chị Tần đang thi hành án. Tôi từ Bạc Liêu ra Thanh Hóa mấy ngàn cây số, cán bộ trại giam không xác nhận, còn đòi phải có văn bản của cơ quan địa phương… Dưới quê nói một đường, Thanh Hóa nói một nẻo. Họ buộc tôi phải trở về cơ quan hành chính. Rõ ràng là cơ quan hành chính.”
Bà Đặng Thị Kim Liêng, thân mẫu của Blogger Tạ Phong Tần và cô Tạ Minh Tú đã uất ức tự thiêu ngay tại trụ sở Tỉnh ủy Bạc Liêu ngày 30.07.2012. Cái chết của bà tạo chấn động cho nhà cầm quyền cũng như công luận trong và ngoài nước. Blogger Tạ Phong Tần không được về chịu tang mẹ. Lúc đó, Cô đang bị tạm giam tại số 4 Phan Đăng Lưu, Bình Thạnh, Sài Gòn.
Blogger Tạ Phong Tần bị nhà cầm quyền cộng sản kết án 10 năm tù giam với cáo buộc “tuyên truyền chống nhà nước” theo khoản 2 điều 88 BLHS trong phiên tòa sơ thẩm hồi ngày 24.09.2012, và y án trong phiên tòa phúc thẩm ngày 28.12.2012. Blogger Tạ Phong Tần đã phản đối bản án bất công này.
Pv.VRNs

Copy từ: Truyền Thông Chúa Cứu Thế

..............

Có gì “đồng thanh tương ứng” giữa người tù đang cận kề bên cái chết và trang Bauxite Việt Nam?


Có gì “đồng thanh tương ứng” giữa người tù đang cận kề bên cái chết và trang Bauxite Việt Nam?


Nguyễn Huệ Chi
Đọc bài viết “Ba ngàn chữ ký” của Facebooker Lưu Gia Lạc ngày 27-3-2014 khiến tôi sững sờ. Mỗi dòng chữ xúc động của tác giả phơi trải một sự thật phũ phàng làm cho trái tim bất kỳ ai cũng phải đau thắt. Huống nữa là tôi, một trong ba sáng lập viên và là người chủ trì trang Bauxite Việt Nam trong gần suốt 5 năm. Hôm nay, vào lại đường link bài viết đó thì người viết đã rút bài xuống. Ngạc nhiên, không hiểu vì lý do gì, tôi đành đi tìm những thông tin xung quanh thầy giáo Đinh Đăng Định, người ký tên vào bản Kiến nghị Bauxite đợt 4 với số thứ tự 679, lật giở lại một số bài viết cáo buộc ông trên các loại báo chính thống, mới hay tội danh đích thực bao trùm nhất người ta quy cho ông chung quy vẫn là việc ông phản đối Dự án khai thác bauxite ở Tây Nguyên. Còn những tội khác như “móc nối với các phần tử, tổ chức phản động trong và ngoài nước để xuyên tạc chủ trương, đường lối chính sách pháp luật của Đảng và Nhà nước” (Người lao động 21/2/2012), “đòi đa nguyên đa đảng, phi chính trị hóa lực lượng CA, quân đội và đòi xóa bỏ điều 4 Hiến pháp nước CHXHCN Việt Nam” (Công an Đà Nẵng, 21/2/2012), v.v. thì cứ đọc vào bản cáo trạng dành cho bất kỳ người dân Việt nào có ý thức ít nhiều về quyền tự do dân chủ của công dân, từng bị cơ quan chức năng khởi tố và kết án tù, cũng đều thấy câu chữ na ná tuồng như cóp lại của nhau kể cả về câu chữ, cho đến cái chấm phẩy, hay cách dùng những trạng ngữ “chặt chém”. Thế thì, dẫu có rút xuống khỏi trang facebook, trước sau cái giá trị thông báo trong bài viết của người ký tên Lưu Gia Lạc vẫn cứ còn nguyên. Giá trị thông báo ấy không phải là ở sự định lượng – một con số ba ngàn chữ ký đã chính xác hay chưa, thậm chí không có nghìn nào cả cũng vẫn không sao hết – bởi tinh thần cốt lõi mà tác giả tóm bắt được trên gương mặt Đinh Đăng Định là cái thái độ quyết liệt không đồng tình với một kế hoạch đào bới quặng mỏ tại một vùng đất mà kéo theo nó là hàng chục thứ hệ lụy tày đình, do chính người Tàu bày đặt ra và mớm ép, bắt Việt Nam thi hành.
Thì ra, vào tháng Tư năm 2009, khi ba anh em chúng tôi, Phạm Toàn, Nguyễn Huệ Chi, Nguyễn Thế Hùng đang căng đầu phấp phỏng tính toán với nhau về một hình thức đấu tranh sao cho hiệu quả – để không đến nỗi không được ai nghe, trở thành vô duyên, cũng không đến nỗi rước lấy tai họa “sứt đầu bươu trán” – nhằm phản bác lại Dự án Bauxite Tây Nguyên mà viên Tổng bí thư của đảng cộng sản thuở ấy mang từ nước Tàu về như một quả bom hẹn giờ thẩy vào “sân” Nhà nước – mà Nhà nước thì cố nhiên ngồi trên đầu hơn 85 triệu dân chúng Việt Nam – và được cả một bộ máy đảng răm rắp tuân theo, lại được ông Chủ tịch Quốc hội bấy giờ đặc biệt “ưu ái” cho lách luật bằng cách băm chặt thành nhiều khúc để ngân sách từng hạng mục nằm dưới mức phải đưa ra thông qua ở Quốc hội, trong khi đó thì ông Phó thủ tướng (mà nay đã “đổi ngôi” giữ chức Chủ tịch Quốc hội) đứng giữa diễn đàn Quốc hội bặm miệng giơ tay chém chém vào không khí mà nói: “Bô xít không thể không làm!”, đến nỗi những lá thư phản đối kiên trì của Võ Đại tướng cũng như nhiều bản thỉnh nguyện của các bậc trí thức công thần liên tiếp gửi lên các vị cầm chịch tối cao đều chẳng ăn nhằm gì; đúng giữa cái lúc tình hình oi ngột như thế thì rải rác khắp nơi trên đất nước từ Nam chí Bắc, ít nhất cũng có hàng chục, chưa nói có thể hàng trăm, tấm lòng thao thức vì sự mất còn của dân tộc trước đại họa tiềm tàng này, cũng đang ngày đêm trăn trở, giằng xé không nguôi, trong đó có thầy giáo Đinh Đăng Định.
Và rồi các kiến nghị dừng Dự án bauxite Tây Nguyên 1, 2, 3, 4, 5... đã lần lượt tung ra, như những tiếng chuông mạnh gióng lên trong dư luận, khởi sự từ đầu tháng Năm, liên tục kéo dài cho đến cuối năm 2009 (và cả năm 2010), cùng lúc với sự xuất hiện trang blog, kế đấy là trang mạng Bauxite Việt Nam, được người Việt khắp trong và ngoài nước nhiệt liệt hưởng ứng, tạo nên một không khí phấn động lạ thường. Việc ký tên vào Kiến nghị, từ chỗ là một việc còn lạ lẫm ngỡ ngàng, xét về mặt tâm lý tiếp nhận, kể cả một chút sợ hãi vô hình phảng phất đâu đó như một ám ảnh, đã nhanh chóng chuyển thành thói quen, một việc làm đàng hoàng chính đáng, làm người ta trở nên bạo dạn. Người ký tên mỗi đợt có lúc lên đến con số nghìn. Các trang mạng bè bạn vì thế cũng bạo hẳn lên với những lời lẽ châm biếm sát sườn, chua cay, chỉ trích thẳng thắn bất kỳ hành vi nào của những kẻ cứ khăng khăng bám víu vào hàng loạt con số tính toán trên giấy để bênh che cho cái Dự án mà ai có lương tri cũng biết là việc đùa với lửa vô cùng dại dột. Thậm chí khi một nhân vật như Lê Dương Quang đại điện cho TKV ra giữa Quốc hội lớn tiếng nhục mạ những người trí thức ký tên vào Kiến nghị, rằng họ đã “ăn phải bả của thế lực thù địch” thì ông ta chỉ chuốc lấy những tai tiếng tày đình vì chính hành vi “ăn có nói không” của mình. Có thể nói một phong trào dân sự bắt đầu dấy lên từ đây, trên một đất nước suốt hàng bao nhiêu năm vốn chỉ biết cúi đầu vâng lệnh “đảng quang vinh”.
Về phía những người xướng xuất Kiến nghị, phải nói cũng đã trải qua nhiều chặng biến thái tâm trạng khác nhau. Nỗi lo lắng buổi đầu tiên đón đợi phản hồi của dư luận là một hồi hộp khôn tả. Tôi còn nhớ đã phải canh giờ chờ đợi VTDH từ Paris gọi điện về báo tin chị đã liên lạc được với GS Trần Văn Khê để cho tôi nói chuyện trực tiếp với ông, trong bụng đang không thật tự tin bỗng thở phào sung sướng khi đầu dây bên kia vị GS già cất tiếng nhận lời ký tên. Và khi con số người ký mỗi ngày một tăng, mỗi đợt lại có thêm hàng trăm người mới xin ghi danh, và hàng ngày cả ba sáng lập viên đều nhận rất nhiều thư điện tử phản hồi cổ vũ, thì chúng tôi bỗng trở nên vững bụng hơn, có khi chuyển từ trạng thái căng thẳng ban đầu sang cái thái cực gọi là lạc quan tếu nữa, vì nghĩ rằng thế nào thì ông đảng và ông nhà nước cũng sẽ phải thột tỉnh trước “cánh chim báo bão”, sẽ lắng nghe và chấp nhận tiếng nói của “lòng dân”. Trong vòng 4 tháng tính từ đầu tháng Năm 2009, Kiến nghị bauxite đúng là “diều gặp gió” cứ thế mà bay lên.
Chúng tôi lạc quan đến mức vào cuối thu 2009, cả một dải miền Trung đất nước gặp “bão dồn lũ dập”, anh em đã hăng hái bàn nhau cho phát ngay lên mạng lời kêu gọi quyên góp tiền bạc nhằm tổ chức cứu trợ lụt bão. Và sau khi nhận được một khoản kinh phí khá lớn trong một thời gian tương đối ngắn, trong đó người đóng góp lớn nhất và tích cực nhất là TS. Phùng Liên Đoàn – ông đóng dôi ra cho chúng tôi đủ tiền đi lại – chúng tôi liền lập hai đoàn cứu trợ xuất hành cách nhau chưa đầy một tháng, với sự giúp đỡ tận tình của anh em trí thức Đà Nẵng, lần thứ nhất vào đến Phú Yên, ra cả đảo Lý Sơn và lần thứ hai lên đến tận Tumơrông Tây Nguyên.
Ở bất kỳ nơi nào chúng tôi tìm đến, người dân cũng bộc lộ những tình cảm đôn hậu, chân thành. Tôi không thể nào quên được cái ngày chạy xe một mạch từ Đà Nẵng vào Phú Yên, phát được cho 12 gia đình thì trời tối phải quay ra. Nhưng khi xe vừa ngang qua cổng Ủy ban xã thì một người chạy bổ từ trong sân ra chắn ngay trước xe. Mở cửa bước xuống là một bộ mặt đen thủi, gầy tọp, râu ria tua tủa, đứng đối diện với tôi. “Em là Chủ tịch xã đây. Chỉ có một yêu cầu. Mai các anh chị thế nào cũng quay lại. Vì chỉ mới được có bằng nấy gia đình. Bao nhiêu người sập hết nhà và chết người nữa, chưa có gì ngoài mấy ký mì và chai nước mắm của một đoàn đến trước. Không quay lại thì dân họ xé thịt em ra”. Nghe lời nói thẳng tuột của anh, chúng tôi không thể không thay đổi chương trình, nhận lời thêm vào lịch trợ cứu cho Phú Yên một ngày nữa. Nhưng trước khi ra nhà trọ còn được nghe thêm anh Chủ tịch xã phơi bày gan ruột – nghe mà không hết ngạc nhiên, cảm động: “Em trông già sụm thế này nhưng mới xấp xỉ 30 thôi đấy. Thức trắng từ hôm nước tràn về đến nay. Mới tốt nghiệp Đại học Kinh tế tại Sài Gòn được mấy năm. Đại học chính quy hẳn hoi”. Hôm sau y hẹn, chúng tôi quay lại phát khắp lượt bà con trong xã của anh, trong đó có một gia đình phải đến tận nơi theo lời yêu cầu của anh Chủ tịch – để hiểu được người ta đang phải chịu đựng mất mát như thế nào. Gia đình này có hai vợ chồng trẻ mà chồng còn mếu máo được vài câu, còn vợ thì cứ ngồi ngây ra không nói không rằng, nhìn chúng tôi trừng trừng. Hỏi ra mới biết vì đập thủy điện xả van nên nước ập về nhanh quá, gia đình có hai con một trai một gái vội đẩy con lên bàn còn vợ chồng đứng dưới đất, nào ngờ dòng nước quái ác xoáy đúng vào cái bàn, và sau khi nước rút nơi đấy chỉ còn là một lỗ trũng sâu hoắm. Cách nhau gang tấc mà bố mẹ sống trong khi con mất dạng. Tôi cũng không thể nào quên được cặp mắt một bé gái ở Lý Sơn, cặp mắt mở to đứng ở cửa nhìn hút theo chúng tôi, khi cả đoàn từ trong nhà em đi ra: đấy là một mẹ và 5 con còn bé choắt, đầu đứa nào cũng chít vành khăn trắng, mẹ chỉ biết khóc vùi, vì bố vừa rơi từ mái nhà xuống chết đúng trong cơn bão. Tôi càng găm vào trí mình ấn tượng một ngày nhịn đói nhịn khát ròng rã lội suối trèo đèo, vượt qua vô số đoạn đường sạt lở thành sông, để mang niềm vui, dẫu rằng chỉ gói trong mấy xe tải chở tôn và một số tiền không nhiều nhặn gì cho lắm, đến với bà con Xơ Đăng ở Tumơrông vốn đang bị sập hết những ngôi nhà sàn vì lũ cuốn. Tuy ngay trong đêm ấy, đứng ở giữa mảnh sân Ủy ban xã đón cơn gió lạnh cao nguyên thổi lộng óc, nhìn sang thân thể liêu xiêu vì đói của anh Phạm Toàn đứng kế bên, tôi đã linh cảm một điều gì đó chẳng lành, nước mắt bỗng ràn rụa chảy ra khiến Toàn và TN phải nắm chặt lấy tay, vỗ về: “Bình tâm đi!”. Nhưng cũng chỉ là một linh cảm thoáng qua rồi tắt nhanh, bởi trong lòng vẫn tràn trề hy vọng, tin vào chính đại quang minh của những việc mình làm.
Chúng tôi đã bé cái nhầm. Người ta đâu có cần mình nói lời nói thẳng. Những lời nói thẳng vì lợi ích đất nước nhưng lại xóc vào gan ruột những ai ai đấy. Chúng tôi quên mất rằng lợi ích dân tộc từ lâu rồi đã bị lợi ích nhóm giày đạp và xé cho tơi tả. Cho đến vài ngày cuối năm 2009, khi trang Bauxite Việt Nam bất ngờ bị đánh sập, và những lá thư nặc danh bôi nhọ giữa Phạm Toàn và tôi được ném lên mạng thì chúng tôi mới vỡ lẽ về sự thơ ngây nông nổi của mình. Và rồi một cuộc khám nhà, khám máy tính, và 22 ngày thẩm vấn liên tục tiếp theo đã mở mắt cho tôi. Mọi hy vọng mơ hồ cứ thế tắt lịm đi. Cho đến hôm nay, khi thực tế sờ sờ về tai họa nhãn tiền của dự án Bauxite Tây Nguyên – chỉ mới tính riêng về mặt kinh tế – đã hiển hiện và được báo chí phơi bày, cả Phạm Toàn và tôi cũng không còn lạc quan mấy nỗi. Sự đời là thế, dẫu biết chết mười mươi đi nữa, những kẻ “theo lao” đâu có chịu dừng lại. Những con bạc khát nước ấy sẽ đâm đầu vào Cái Chết cho đến khi trắng mắt. Nhưng đó là nói lẽ đời, chứ cụ thể ở đây thì chết là chết Dân, chết Nước chứ “đương sự” có chết đâu. Họ vẫn sống khỏe, còn khỏe hơn khi chưa “đâm đầu” là khác. Và trên con đường của những con thiêu thân thần kỳ nọ, người ta sẽ không nể nang gì mà không chà đạp, nếu chà đạp được, lên thân phận của cái thằng mình.
Bài học rõ ràng nhất chính là trường hợp thầy giáo Đinh Đăng Định. Đọc bài viết về Đinh Đăng Định của Lưu Gia Lạc mà không khỏi bàng hoàng biết ông là một nạn nhân tồi tệ của chuyện ký tên vào Kiến nghị Bauxite. Không, bài của Lưu Gia Lạc đã rút xuống nên chuyện ấy thì án từ của ông rồi đây sẽ soi tỏ cho chúng ta. Tôi muốn nói đến một phía khác của con người này kia: ông đúng là một người “đồng thanh tương ứng” với bản Kiến nghị của chúng tôi đến tận trong tâm khảm, và vì thấm sâu lời cảnh báo gớm ghê của nó nên không chỉ tham gia ký tên mà ông còn đã thầm lặng, một mình một xe, đi vào các xóm làng để lấy bằng được thật nhiều chữ ký đáp ứng lời kêu gọi dừng dự án khai thác bauxite ở Tân Rai và nhất là Đắc Nông. Cũng là dễ hiểu và chẳng có tội lỗi gì ở đây, bởi nếu không có những sự thầm lặng góp sức của những người như thế, chúng tôi làm sao thực hiện nổi 5 bản Kiến nghị đầy ắp chữ ký trên trang Bauxite Việt Nam được. Hoặc giả tuy không hề biết đến những Kiến nghị lan truyền rất rộng vào thời điểm ấy (giả định này là phi thực tế), song do “chí lớn gặp nhau”, là người tận mắt chứng kiến việc ồ ạt phá rừng để triển khai dự án Bauxite tại địa điểm Đắc Nông nơi mình cư ngụ, thầy giáo Đinh Đăng Định đã tự phát lên tiếng cự tuyệt và vì thế rước họa vào mình. Đằng nào thì cũng thế thôi.
Thử hỏi, những việc ông làm, dù tự phát hay từ Kiến nghị của chúng tôi, giá thử có lặn lội đi lấy chữ ký của ba nghìn người dân cho bản Kiến nghị đi nữa, liệu chưa đủ để giúp người cầm chịch nhận ra ở người thầy giáo họ Đinh không phải là một việc làm “sách động” mà là một mục tiêu chí cốt cao xa hơn nhiều: giác ngộ và quy tụ lòng căm phẫn của đồng bào vào một kẻ thù chung hết sức nguy hiểm là lũ bành trướng Đại Hán mà chính ông đã nhìn thấu tim đen, ẩn trong một Dự án chứa nhiều bất cập như dự án Bauxite triển khai ngay trên “mái nhà” trung tâm – tử huyệt của đất nước? Từ đó, thử hỏi, giữa một Đinh Đăng Định và những kẻ đã tra vấn, hành tội ông, đẩy ông đến những ngày cuối của căn bệnh ung thư, ai là người yêu nước, thật tâm muốn ngăn chặn những nguy cơ tày trời cho dân tộc, và ai là phường phản dân hại nước? Viết đến đây tôi lại cứ như nghe trong tai mình đang ong ong những lời xỉ vả đám trí thức của ông Lê Dương Quang năm nào giữa diễn đàn Quốc hội. Bỗng chốc, một thứ triết lý sống ngạo ngược của cuộc sống hôm nay cứ hiện rõ ra dần: Ai chết cứ chết, ai giành được một miếng cứ việc ngoạm, và ngoạm xong đâu đấy – như kiểu gã trung tá KGB gian giảo vừa ngoạm xong Crimé của Ukraine – thì tự nhiên tất cả mọi thứ, lợi lộc, chính danh, chính nghĩa cũng khắc tuôn hết vào tay. “Mười lăm thằng trên hòm người chết / Be rượu rom say tít cung thang Quinze hommes sur la poitrine du mort, yo-ho-ho et une bouteille de rhum!” (Châu đảoL’ île au trésor – của Stevenson).
N.H.C.

------------------------------------
Phụ lục: BA NGÀN CHỮ KÝ … (Bài do BVN lưu được)
Lưu Gia Lạc
clip_image002
Ngồi lặng lẽ bên người thầy giáo gầy guộc nhỏ bé không muốn rời mặc dù đêm trước chỉ ngủ được khoảng 3 tiếng đồng hồ, đôi mắt cay xè nhưng cơn buồn ngủ vẫn không thể đến. Tôi không dám hỏi han nhiều vì sợ anh mất sức nếu phải trả lời, hình như cứ mỗi lần tôi ngồi bên xoa nhè nhẹ cho anh là đôi mắt anh lại khép lại như muốn ngủ, tôi rất mong anh ngủ được vì biết rằng giấc ngủ 5, 10 phút đồng hồ đối với anh thật hiếm hoi trong một ngày liên tục phải chống đỡ với những cơn đau, với những lúc lộn ruột gan ra, gồng mình lên để ói ra mật xanh mật vàng …
Được một lúc anh đưa tay cho tôi, cầm tay anh bóp nhẹ như muốn hỏi, anh cố một nụ cười mà có vẻ như không có sức, tôi ghé sát nhìn vào mắt anh, đâu rồi đôi mắt tinh anh thuở nào, còn phảng phất đâu đây cái nét ngạo nghễ ngước nhìn lên trên như thách đố, như đón chờ những điều không hay đang đến… trong đầu tôi lướt qua hình ảnh cậu học trò môi đỏ như son, hai má lúc nào cũng hồng lên như má của thiếu nữ, và mọi thứ đỏ hơn khi cậu học trò đó ngang nhiên tranh luận gay gắt với thầy giáo của mình về một cách giải mới về một bài toán khó mà cậu mới tìm ra chưa được thầy công nhận.
Tôi biết con người ấy không dễ gì khuất phục, tôi chợt nhớ rồi hỏi nhỏ:
- Khu vực này có bao nhiêu người dân ký vào bản kiến nghị phản đối dự án Bauxit giết người kia?
- Ba ngàn… dân quanh vùng.
- Một mình một xe máy phải không? Thời gian bao lâu?
- Từ khi có lời kêu gọi trên trang Bauxite đến khi tôi bị bắt, chỉ mình tôi với nó…
Anh đưa mắt tìm tòi, tôi hiểu anh muốn chỉ cho tôi cái xe máy đã bao lần thay áo (sơn) mà tôi đã nhìn thấy khi đến đây.
Lặng đi không nói, tôi quay đi, mắt tôi cay xè, không thể, tôi đâu có thể chảy nước mắt một cách dễ dàng như thế, tôi đâu có là một thằng đàn ông yếu mềm cơ chứ. Tôi nắm chặt tay anh thêm và rồi đứng lên ra phía sau nhà rửa mặt, tôi không thể để anh thấy tôi ủy mị, càng không muốn sự ủy mị ấy lan qua anh… không, tôi không hề muốn điều đó.
Xả nước ra xối vào mặt, làn nước lạnh làm tôi tỉnh người, một cảm giác khang khác lạ lẫm chợt đến trong tôi, tôi ngỡ ngàng nhìn cái bể nước mới.
- Một chú đến thăm bố rồi tranh thủ làm cho mẹ con cái bồn nước mới đó chú.
Thảo nói và xả thêm nước rồi đưa tôi chiếc khăn lau mặt, tôi lắc đầu cứ để dòng nước chảy dài xuống cổ, tôi thích thế, thích sự tươi mát của dòng nước khi mà mọi thứ vẫn còn oi nồng, và mỉm cười với ý nghĩ: Sống bao nhiêu năm, bao nhiêu ngày không quan trọng, nhưng sống mà để đến những phút cuối bỗng dưng có bao nhiêu con người xa lạ mà anh chưa từng biết, chưa từng nghe, chưa từng gặp đến với anh như những người ruột thịt, sẵn sàng gánh vác san sẻ cùng anh thì quả là sống một ngày, một tháng hay một năm cũng đã là sướng cả một đời người. Sống được như thế mới thực sự gọi là sống! Và như thế thì sống bao lâu cũng chẳng còn quan trọng gì nữa. Nghĩ thế tôi phấn chấn bước vào với anh, trong đầu cứ hiện lên một con số 3000, ba ngàn người, ba ngàn chữ ký của những người nông dân quanh vùng, con số ấy nói lên tất cả, con số ấy là phần thưởng cao quý nhất mà anh đã giành được ở đời, nó hơn mọi huân huy chương cao quý nào khác, nó hơn mọi sự vinh danh của người đời.
Ba ngàn, con số của sự thầm lặng, khiêm nhường nhưng của một con người không hề biết khuất phục, để có con số ấy anh đã phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.
Tôi muốn thét lên, gầm lên vì con số 3000 ấy!
L.G.L.
Nguồn: https://www.facebook.com/gialac.luu (Hiện không còn lưu hành)
clip_image004
clip_image006
clip_image008

Copy từ: Bauxite Việt Nam


...........