Lê Hiếu Đằng
Thời
gian vừa qua, có dịp vào Sài Gòn, được tin ông Lê Hiếu Đằng phải cấp
cứu ở BV Bình dân, tôi và bạn bè đã đến thăm ông. Chúng tôi nhìn nhau
khôn xiết bồi hồi. Sờ bàn chân ông thấy có hiện tượng phù nhẹ, nhưng
trông khuôn mặt thì vẫn rất linh lợi, nhất là ánh mắt sáng láng, vẫn
ngời lên cái khát vọng tha thiết về tương lai dân chủ hóa cho đất nước.
Vài ngày sau tôi nhận được điện của ông, giọng rõ từng tiếng: “Thưa anh
HC, tôi đã ra viện, đã trở về với đội ngũ. Sẽ sớm có bài viết tính sổ
đời mình gửi đến anh”. Bồi hồi sung sướng, tôi vâng lên một tiếng thật
to ở đầu dây bên này, và từ đó cứ chờ đợi bài ông.
Thì
hôm nay, bỗng nhận được bài viết dưới đây trong e-mail với lời gửi gắm
kèm thêm nói qua điện thoại: “Anh sửa chính tả thật kỹ giúp tôi, bởi đối
với một người vừa qua cơn bệnh hiểm nghèo có thể viết còn nhiều lỗi.
Nhưng toàn bộ những ý tưởng trong bài là của tôi, tôi hoàn toàn chịu
trách nhiệm”.
Tôi
xin vâng theo lời ông. Chợt nhớ tới câu châm ngôn mà chính nhà chí sĩ
Phan Bội Châu đã từng nhắc: “Nhân chi tương tử kỳ ngôn dã thiện”. Người
bạn của tôi trong những ngày vừa qua cũng coi như đã một lần xáp mặt với
cái chết và may mắn giải thoát khỏi nó, nên những lời ông nói ra là tất
cả những gì tâm huyết ông muốn gửi gắm cho đồng bạn và cho lớp trẻ đang
tiếp bước mình. Những lời vừa có tính chất ôn lại chuyện cũ để chiêm
nghiệm sự đời cho sâu chín hơn, đồng thời cũng là sự kết đọng trong nó
một lời tuyên ngôn chắc nịch về con đường nhất thiết phải đi để đưa dân tộc thoát khỏi số phận một chàng Sisyphe
suốt đời phải đẩy khối đá khổng lồ chồng trên lưng mình như một định
mệnh – mà một thời vẫn cứ mê muội ngỡ đó là trách nhiệm và vinh quang do
lịch sử giao phó “Nếu lịch sử chọn ta làm điểm tựa” – nhưng ở thời điểm hiện tại thì sự quá tải trên mọi phương diện của một cái ách cực kỳ phi lý
hầu như bất kỳ ai cũng cảm nhận được rõ ràng. Và câu nói âm thầm từ
muôn miệng hình như đang cùng muốn thốt lên: Hãy hất nó xuống khe vực để
đứng thẳng dậy, sánh bước cùng nhân loại văn minh.
Xin trân trọng giới thiệu với bạn đọc.
Nguyễn Huệ Chi
|
Sau hơn 45 năm chiến đấu trong hàng ngũ Đảng Cộng sản Việt Nam, với 45 tuổi Đảng, những trải nghiệm cay đắng mà tôi cùng nhiều bạn bè nữa trong phong trào học sinh sinh viên trước 1975 đã chịu đựng, thôi thúc tôi phải “thanh toán”, “tính sổ” lại tất cả. Trong lúc nằm bịnh tôi đọc quyển Chuyện nghề của Thủy của đạo diễn Trần Văn Thủy, các truyện của các nhà văn quân đội như Nguyễn Khải, Nguyễn Minh Châu, Lê Lựu, Trần Dần và qua ti vi xem các chuyến đi thăm Mỹ của Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng thăm Hàn Quốc, Myanma (Miến Điện) lại càng giục giã tôi viết những dòng này. Các nhà văn đã cho tôi thấy thêm sự bi thảm của thân phận con người trong cái gọi là CNXH ở Miền Bắc, một xã hội không có bóng người. Chuyến đi của Chủ tịch nước Trương Tấn Sang không có những nghi thức cao nhất của một nguyên thủ quốc gia hay chuyến đi thăm Hàn Quốc, Myanma của Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng nếu đem so sánh các chuyến đi thăm Trung Quốc của các vị thì không khí hoàn toàn khác nhau. Một bên thì khô cứng, lạnh lùng của một nước lớn đầy tham vọng, một bên là không khí cởi mở, vui vẻ bình đẳng. Không biết các nhà lãnh đạo của ĐCS Việt Nam với lòng tự trọng dân tộc có “mở mắt” thấy điều đó không? Hẳn nhiên chúng ta không thể đòi hỏi Mỹ làm nhiều điều tích cực hơn bởi vì công bằng mà nói anh không thể “mở lòng” với một nước mà thái độ không rõ ràng, bất nhất.
Tất
cả tình cảm của gia đình và bạn bè trong nước cũng như ở nước ngoài làm
tôi suy nghĩ miên man trong lúc nằm bịnh càng khẳng định với tôi một
điều: con đường mà tôi cùng nhiều bạn bè, đồng đội đã lựa chọn, con
đường tiếp tục đấu tranh cho lý tưởng thời trai trẻ và một xã hội công
bằng tự do dân chủ. Ở đó con người sống với nhau một cách tử tế, thật sự
được giải phóng từ người nô lệ thành người làm chủ của đất nước. Tôi
ngày càng hiểu sâu sắc từ “GIẢI PHÓNG” không có nghĩa như ngày nay người
ta thường dùng mà là sự thoát xác thật sự làm người tự do dù cho người
cai trị là da trắng hay da vàng, thậm chí điều đau khổ, bi thảm nhất là
hệ thống cai trị chính là người của dân tộc đó, là Việt Nam, là Trung
Quốc, v.v. Nếu hiểu từ giải phóng theo ý thức sâu xa đó thì tôi cũng rất
đồng tình với nhận xét của nhiều nhà báo, nhà văn, học giả ở Miền Bắc,
trong đó có nhà báo Huy Đức trong cuốn Bên thắng cuộc mới đây.
Thật sự là Miền Nam đã giải phóng Miền Bắc trên tất cả các lĩnh vực nhất
là kinh tế, văn hóa, tư tưởng… Vì những lẽ trên tôi xin “tính sổ” với
ĐCS VN và với bản thân cuộc đời của tôi, tư cách một đảng viên, một công
dân ở những điểm cơ bản sau: một cách minh bạch, sòng phẳng để từ đây
thanh thản dấn thân vô cuộc chiến mới.
1. Vì sao tôi đi kháng chiến, vào ĐCS Việt Nam?
Vào
thế kỷ trước, chủ nghĩa Marx, CNXH, CNCS đã làm say mê biết bao trí
thức, văn nghệ sĩ ở các nước, nhất là ở nước Pháp, cái nôi của khuynh
hướng xã hội, dân chủ mà cả thời kỳ ánh sáng với các tên tuổi như
Montesquieux, Voltaire, Jean Jacquess Rousseaux, v.v. với khát vọng xây
dựng một xã hội bác ái, tự do, bình đẳng. Chủ nghĩa Marx, CNXH, CNCS
chẳng những lôi cuốn, làm say mê nhiều thế hệ trí thức phương Tây mà ở
Việt Nam cũng vậy. Những tri thức văn nghệ sĩ tên tuổi lẫy lừng như Văn
Cao, Xuân Diệu, Huy Cận, Nguyễn Đình Thi, Tô Hoài, Thanh Tịnh, Thế Lữ,
v.v. hay những tri thức tên tuổi ở nước ngoài như Trần Đức Thảo, Nguyễn
Mạnh Tường. Thật ra họ theo lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến của HCM mà
đi vào chiến khu chứ họ ít hoặc chưa biết chủ nghĩa Marx là gì, CNXH ra
sao, nhưng họ hy vọng sau khi kháng chiến thành công sẽ xây dựng một xã
hội dân chủ, tiến bộ xã hội, tự do, hạnh phúc mà trong tuyên ngôn độc
lập và Hiến pháp năm 1946 ông HCM đã trịnh trọng cam kết trước toàn dân
trước Ba Đình lịch sử.
Lòng yêu nước, lòng tự
trọng dân tộc đã thúc đẩy mọi người tham gia Cách mạng tháng 8 và sau đó
đi kháng chiến. Bạn bè tôi và bản thân tôi cũng thôi thúc bởi những
tình cảm đó: lòng yêu nước, ý chí chống xâm lược, giành độc lập tự do
dân chủ cho Tổ quốc để xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn các chế độ cũ ở
đó công nhân, nông dân, người lao động, những người hy sinh nhiều trong
chiến tranh có cuộc sống ấm no, hạnh phúc đã thôi thúc chúng tôi lên
đường.
Tôi vào Đảng cũng rất đơn giản: năm
1966, anh Nguyễn Ngọc Phương (Ba Triết) phụ trách đơn tuyến tôi, hẹn tôi
gặp nhau ở một chùa trên đường Trần Quốc Toản (nay là đường 3-2) để
sinh hoạt. Anh Nguyễn Ngọc Phương nghiêm mặt tuyên bố: “Đ/c Bắc Sơn (bí
danh của tôi lúc đó), đ/c từ nay là Đảng viên Đảng Nhân dân cách mạng
(thực chất là Đảng Lao động Việt Nam ở Miền Nam mà thôi). Lẽ ra tôi đưa
điều lệ để đồng chí nghiên cứu nhưng đ/c là người hoạt động công khai
trong Ban chấp hành Tổng hội sinh viên Sài Gòn và ĐH Luật Khoa nên tôi
bây giờ mới phổ biến một số điều trong điều lệ để đ/c biết”. Một buổi
kết nạp chẳng có lời thề thốt, cờ quạt gì cả. Anh Nguyễn Ngọc Phương,
người phụ trách tôi trong thời gian đầu, là người lớn lên trong một gia
đình khá giả, có em gái lấy nghệ sĩ hài nổi tiếng Bảo Quốc. Thật ra qua
một số người hoạt động ở Huế anh ấy đã biết tôi đã từng tham gia phong
trào đấu tranh Sinh viên học sinh Huế lúc tôi còn học đệ nhị, đệ nhất
Quốc học Huế và đã từng bị bắt giam ở lao Thừa Phủ Huế gần một năm với
Lý Thiện Sanh (nay là bác sĩ định cư ở Úc). Vì chính quyền Thừa
Thiên-Huế lúc đó nghĩ tôi là thành viên của Đoàn TN nhân dân Cách mạng
Miền Nam. Nhắc đến đây tôi có một kỷ niệm khó quên: ba tôi và mẹ Lý
Thiện Sanh nóng lòng vì đã đến kì thi Tú tài II nhưng chúng tôi vẫn bị
nhốt trong tù. Vì vậy ông bà làm đơn hú họa xin hai chúng tôi ra thi.
Thế mà chính quyền Thừa Thiên-Huế lúc đó lại giải quyết cho ra thi. Tôi
theo ban C Triết học nên chỉ còn vài ngày nữa là thi, ba tôi gửi một số
sách vào cho tôi. May mắn lúc đó tôi đã đọc nhiều sách triết học của các
Giáo sư Nguyễn Văn Trung, Trần Văn Toàn và các tạp chí Sáng tạo, Hiện đại của nhà văn Thanh Tâm Tuyền, Mai Thảo, nhà thơ Nguyên Sa, Tô Hoàng Yên, v.v., kể cả quyển sách viết về Nietzsche
của Nguyễn Đồng Thi Hiền còn trai trẻ trước 1945 nên gặp đề thi triết
khá hay tôi tán đủ điều, đậu hạng thứ dễ dàng. Còn Lý Thiện Sanh học ban
B vốn rất giỏi nên đậu hạng bình thứ. Những ngày ba tôi đến đón tôi ra
thi ông đã đi qua cánh đồng An Cựu trong giá lạnh. Tôi không thể nào
quên hình ảnh đó của ba tôi. Bây giờ Người đã mất nhưng tôi không bao
giờ quên ông, biết ơn nuôi dạy tôi thành người trưởng thành pha một chút
ân hận vì tôi mà ông phải khổ sở. Tôi không biết với chế độ gọi là “ưu
việt” hiện nay có người tù nào đã được cho ra đi thi như chúng tôi hay
không?
Trong thời gian đó, lúc nhà tù cho tù
nhân làm văn nghệ tôi thường hát bài “Tình quê hương” thơ Phan Lạc
Tuyên, nhạc Đan Thọ, lúc đó là Đại úy Quân đội Sài Gòn. Gia đình của
người phụ trách lao Thừa Phủ đứng trên bức tường có đường đi bao quanh
nhà tù để xem. Đúng là cái máu lãng mạng của đám Sinh viên học sinh
chúng tôi lúc đó ngay trong tù cũng nổi dậy đùng đùng và có cô con gái
rất thích bài đó. Lý Thiện Sanh đùa “Nó khoái mày rồi đó”.
Về
anh Nguyễn Ngọc Phương – người phụ trách tôi sau này bị địch bắt, đã hy
sinh trong tù năm 1973. Năm ngoái, nhân ngày giỗ anh, tôi có kể lại
việc mỗi lần sinh hoạt với tôi xong anh đề nghị tôi hát bài “Trăng mờ
bên suối” của Hoàng Nguyên. Hát xong tôi hỏi anh: “Anh là bí thư Đảng ủy
sinh viên mà sao thích bài hát ướt át quá vậy?”. Anh cười buồn và nói:
“Chúng ta chiến đấu xét đến cùng là vì con người. Nhưng bài hát đó viết
rất hay về con người thì sao mình không thích được!”. Nghe anh tôi càng
cảm phục người đ/c phụ trách tôi và hôm giỗ anh tôi hát lại bài “Trăng
mờ bên suối” để cúng anh. Sau đó, chị Cao Thị Quế Hương có vẻ trách tôi
vì cho rằng anh Phương không thể ủy mị như vậy. Tôi cười buồn và im
lặng.
Tôi đã đi theo kháng chiến và vào Đảng như thế đó…
2. Vấn đề đa nguyên, đa đảng
Có
thời gian từ 1975 đến 1983 tôi là giảng viên Triết học và Chủ nghĩa xã
hội khoa học ở trường Đảng Nguyễn Văn Cừ thuộc khu ủy Sài Gòn-Gia Định.
Về phương pháp luận của Chủ nghĩa Mác-Lê nin mà tôi hiểu được có một
điều cơ bản là cơ sở hạ tầng (bao gồm cơ sở xã hội, cơ sở kinh tế, v.v.)
như thế nào thì phản ảnh lên thượng tầng kiến trúc như thế đó. Sau một
thời gian dài Đảng và nhà nước Việt Nam nhận chìm các tầng lớp nhân dân
Việt Nam từ Bắc chí Nam dưới chế độ quản lý kinh tế bao cấp, đi ngược
lại tất cả quy luật tự nhiên, cop-py mô hình kinh tế của Liên bang Xô
viết và Trung Quốc cộng sản 100%. Dân chúng đói kém rên xiết. Các đợt
cải tạo tư sản X1, X2 đã làm tan nát biết bao gia đình, làm dòng người
vượt biên ngày càng nhiều và biết bao gia đình phải chết tức tưởi trên
biển. Trong đó có gia đình nhà báo Trần Triệu Luật, người đã cùng tôi
vào chiến khu và đã hy sinh vào ngày 11.10.1968 tại căn cứ Ban tuyên
huấn T.Ư cục Miền Nam cùng với nhà thơ Thảo Nguyên Trần Quang Long sau
trận bom ác liệt của F105 của Mỹ. Hoặc bị bọn cướp biển hãm hiếp làm
nhục trước mặt chồng con. Có thể nói tất cả điều đó là tội ác của Đảng
và Nhà nước Việt Nam, không thể nói khác được.
Trước
sự rên xiết của người dân, những nhà lãnh đạo còn có tấm lòng và suy
nghĩ đã chủ trương phải đổi mới kinh tế bằng cách phải chấp nhận kinh tế
có nhiều thành phần trong đó có kinh tế cá thể. Thế thì một khi cơ sở
hạ tầng có nhiều thành phần kinh tế khác nhau trong xã hội sẽ có nhiều
tầng lớp với lợi ích khác nhau thì tất yếu họ phải có tổ chức để đấu
tranh bảo vệ quyền lợi của họ. Đó là quy luật tất yếu vì vậy không thể
không đa nguyên đa đảng được và như vậy điều 4 Hiến Pháp hiện nay là vô
nghĩa. Trước sau gì các vị lãnh đạo của ĐCS phải chấp nhận thách thức
này: các Đảng, tổ chức đối lập sẽ đấu tranh bình đẳng với ĐCS trong các
cuộc bầu cử hợp pháp có quan sát viên Quốc tế giám sát như hiện nay
Campuchia đã làm.
Tôi thách bất cứ ai trong Bộ
chính trị, Ban bí thư, trong ban Tuyên huấn của Đảng mà đứng đầu là ông
Đinh Thế Huynh, vừa là Trưởng ban, vừa là Chủ tịch Hội đồng lý luận
Trung ương trả lời luôn một cách công khai, minh bạch với chúng tôi trên
các diễn đàn mà không chơi trò “bỏ bóng đá người” như đã từng thường sử
dụng hiện nay. Thực tế hiện nay, trong Nam ngoài Bắc đã tập hợp được
những khuynh hướng có chủ trương đấu tranh cho một thể chế dân chủ cộng
hòa mà tiêu biểu là đề nghị 7 điểm và dự thảo hiến pháp năm 2013 của
nhân sĩ trí thức tiêu biểu ở trong Nam ngoài Bắc như nhà văn Nguyên
Ngọc, các Giáo sư Hoàng Tụy, Chu Hảo, Tương Lai, Phạm Duy Hiển, những
trợ lý Tổng bí thư, Thủ tướng hoặc Đại sứ nhiều thời kỳ như ông Trần Đức
Nguyên, Việt Phương, Nguyễn Trung, v.v. Các nhà kinh tế có uy tín lớn
như Lê Đăng Doanh, Phạm Chi Lan, các nhà báo, nhân sĩ trí thức kỳ cựu
như Hồ Ngọc Nhuận, Nguyễn Đình Đầu, Lữ Phương, Kha Lương Ngãi, Nguyễn
Quốc Thái, và các “lãnh tụ” sinh viên trước đây đã có một thời kỳ lẫy
lừng trong phong trào đấu tranh tại Sài Gòn và các đô thị Miền Nam trước
1975 như Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Công Giàu, Trần Văn Long (Năm Hiền), Huỳnh
Kim Báu, Hạ Đình Nguyên, Cao Lập và biết bao con người tâm huyết mặc dầu
đời sống kinh tế đã khá giả, có những người là giàu có nhưng không thể
yên tâm thụ hưởng tất cả những tiện nghi của đời sống đã vùng lên sau
một giấc ngủ khá dài để chấp nhận mọi rủi ro, nguy hiểm cho bản thân cá
nhân mình cũng như gia đình để dấn thân vào cuộc chiến đấu mới để tiếp
tục thực hiện lý tưởng thời trai trẻ mà hiện nay đã bị phản bội, chà đạp
những lời hứa năm nào trong kháng chiến. Ngoài ra còn cả một lớp trẻ
hăng hái, nhiệt tình bao gồm những blogger, những sinh viên đang có
những hoạt động ở các trường Đại học hoặc nhiều tổ chức khác.
Tình
hình trên cộng với thực tế hiện nay tôi biết nhiều đảng viên đang muốn
ra khỏi Đảng, hoặc không còn sinh hoạt Đảng (giấy sinh hoạt bỏ vào ngăn
kéo). Vậy tại sao chúng ta hàng trăm đảng viên không tuyên bố tập thể ra
khỏi Đảng và thành lập một Đảng mới, chẳng hạn như Đảng Dân chủ xã hội,
những Đảng đã có trên thực tế trước đây cho đến khi bị ĐCS bức tử phải
tự giải tán.
Tại sao tình hình đã chín mùi mà
chúng ta không dám làm điều này? Chủ trương không đa nguyên đa đảng chỉ
là chủ trương của Đảng chứ chưa có một văn bản pháp lý nào cấm điều này,
mà nguyên tắc pháp lý là điều gì luật pháp không cấm chúng ta đều có
quyền làm. Đó là quyền công dân chính đáng của chúng ta. Không thể rụt
rè, cân nhắc gì nữa. Đây là một yếu tố sẽ làm cho xã hội công dân, xã
hội dân sự mạnh lên, không có thế lực nào ngăn cản được. Đây là cách
chúng ta phá vỡ một mảng yếu nhất của một nhà nước độc tài toàn trị hiện
nay. Chẳng lẽ nhà nước này bắt bỏ tù tất cả chúng ta sao? Chúng ta phải
đấu tranh với phương châm công khai, minh bạch, ôn hòa, bất bạo động,
phản đối tất cả mọi hành động manh động, bạo lực khiêu khích gây chiến
tranh. Như nhà thơ Nguyễn Duy đã viết đại khái trong bất cứ cuộc chiến
tranh nào người thất bại đều là nhân dân. Giờ hành động đã đến. Không
chần chừ, do dự được nữa.
3. Vấn đề Độc lập dân chủ, tự do và hạnh phúc
-
Việt Nam đã thống nhất mặc dầu còn nhiều điều chưa hòa hợp, đoàn kết
thực sự. Nhưng còn độc lập thì sao? Sau khi hy sinh biết bao xương máu,
nay Đảng và Nhà nước Việt Nam đều phải len lén nhìn ông bạn láng giềng
Trung Quốc, những kẻ luôn chực nuốt chửng nước ta và vào năm 1979 họ đã
xua quân tàn sát người dân Lạng Sơn và các tỉnh phía Bắc mà tên Đặng
Tiểu Bình xấc xược gọi là dạy cho Việt Nam một bài học.
Thật
ra tổ tiên chúng ta, những tiền nhân thời xa xưa đã cho họ nhiều bài
học Chi Lăng, Bạch Đằng Giang, Gò Đống Đa, v.v. Không biết tập đoàn Tập
Cận Bình có còn nhớ những bài học đó không? Riêng các vị lãnh đạo ĐCS và
Nhà nước Việt Nam thì dường như chưa thấy hết sức mạnh của dân tộc Việt
nam nên quá “hiền lành” đối với một nước lớn nhưng rất “tiểu nhân” (chữ
nghĩa của các truyện Tàu), miệng thì xoen xoét nói về “bốn tốt mười sáu
chữ vàng” trong lúc hành động thực tế là uy hiếp, săn đuổi, bắt bớ một
cách vô nhân đạo các ngư dân Việt Nam đang đánh bắt trong ngư trường
truyền thống của mình hoặc hèn hạ cắt đứt cáp các tàu thăm dò dầu khí
của chúng ta. Thế mà phản ứng của lãnh đạo Việt Nam thì quá nhu nhược:
chỉ là lời phản đối lặp đi lặp lại nghe quá nhàm tai và khó chịu của
người phát ngôn viên bộ Ngoại giao. Đến nỗi có những vụ việc lớn càng
không dám thực hiện những việc bình thường trong quan hệ quốc tế là
triệu tập đại sứ Trung Quốc ở Hà Nội để trao công hàm phản đối chứ không
chỉ là đưa công hàm đến toà đại sứ. Vậy thì độc lập cái gì? Hẳn nhiên
là chúng ta không dựa vào nước này chống các nước khác nhưng thực tế
quốc tế hiện nay rất thuận lợi để chúng ta liên kết với các nước để đấu
tranh với Trung Quốc về Biển Đông.
Tôi rất mừng
nghe Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tuyên bố ở hội nghị Shangri-La chống lại
nền chính trị cường quyền và những đối xử vô nhân đạo đối với ngư dân
Việt Nam. Trả lời phỏng vấn một thiếu tướng Trung Quốc, Thủ tướng đã
khéo léo nói nước đó là nước nào ai cũng biết. Rõ ràng đây là cú đấm
đích đáng bọn bành trướng Bắc Kinh trong một diễn đàn quốc tế. Tôi càng
thấy vui hơn khi được biết đây là ý kiến của cá nhân Thủ tướng dám chịu
trách nhiệm để tuyên bố như vậy chứ không có sự chỉ đạo nào của Bộ chính
trị cả. Vì thế mà Hạ Đình Nguyên trong một bài viết về vấn đề này đã
hoan hô Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đến 5 lần.
4. Vấn đề Dân chủ, tự do và hạnh phúc
Thực
chất đây là vấn đề dân sinh, dân chủ mà trước đây trong thời kỳ kháng
chiến hoặc trước 1975 ĐCS VN đã phát động để đấu tranh giành quyền sống.
Đây là vấn đề về con người.
+ Về dân chủ thì
đã quá rõ. Muốn có dân chủ thực sự thì phải thay đổi thể chế từ một nhà
nước độc tài toàn trị chuyển thành một nhà nước cộng hòa với tam quyền
phân lập: lập pháp, hiến pháp, tư pháp độc lập. Tư pháp độc lập thì mới
có thể chống tham nhũng. Cần có Quốc hội lập hiến để soạn thảo và thông
qua Hiến pháp mới. Sau đó bầu Quốc hội lập pháp để ĐCS sẽ qua bầu cử
bình đẳng mà trở thành người lãnh đạo.
Tôi nghĩ
trong một thời gian dài ĐCS sẽ là một lực lượng chính trị mà không có
bất cứ lực lượng nào có thể tranh chấp được. Các nhà lãnh đạo ĐCS cần tự
tin điều đó. Dần dần các Đảng đối lập sẽ trở thành một lực lượng làm
nhiệm vụ như một kháng thể trong một cơ thể xã hội lành mạnh. Nếu xã hội
không có lực lượng đối lập sẽ trở thành một con bệnh SIDA khó trị, chờ
chết mà thôi.
+ Con người khác con vật ở chỗ là
có tự do. Tự do là thuộc tính của con người. Không có tự do thì con
người chỉ là một đàn cừu (theo ngôn ngữ của Giáo sư toán học Ngô Bảo
Châu). Không có tự do thì không thể có khoa học, văn học, nghệ thuật,
báo chí… thật sự. Do đó Hiến Pháp 1946 đã qui định những quyền tự do của
con người. Đó là vấn đề quyền con người. Nhưng giờ đây chế độ toàn trị
đã phản bội tước đoạt tất cả các quyền cơ bản đó, vất bỏ tuyên ngôn nhân
quyền và nhai đi nhai lại luận điệu mỗi nước có hoàn cảnh riêng, có vấn
đề nhân quyền riêng. Họ không biết rằng đó là quyền cơ bản và phổ quát
mà loài người đã đấu tranh qua nhiều thế hệ. Đại tá nhà văn Nguyễn Khải
đã nói: “khi đọc cuốn Bàn về tự do của Stuart Mil thì vỡ ra nhiều
vấn đề”. Vì vậy anh Nguyễn Khãi đã nhìn lại những gì mà anh đã trải
nghiệm một cách sâu sắc với một giọng văn nhẹ nhàng không hàm hồ nên rất
thuyết phục. Đây là quyển sách đã đi sâu vào tim óc của chế độ mà không
thấy các vị “phê bình chỉ điểm” (cách gọi mới đây của nhà văn Phạm Xuân
Nguyên, Chủ tịch Hội nhà văn Hà Nội đối với tên Nguyễn Văn Lưu cùng với
một số người trong việc “bề hội đồng” bài viết của Thạc sĩ Nhã Thuyên
về nhóm “Mở miệng”) nào dám phê phán, chửi rủa.
Các
vị lãnh đạo ĐCS tại sao không suy nghĩ trong chế độ thuộc Pháp lại có
một thời báo chí, văn học nghệ thuật phát triển mà cho đến nay chưa có
thời kỳ nào có thể so sánh được dù là chế độ gọi là “tự do gấp vạn lần”
như bà Phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan đã nói một cách hàm hồ, thiếu
suy nghĩ, chỉ làm trò cười cho thiên hạ. Báo chí thì nở rộ Gia Định báo, Phụ nữ tân văn, Nam Phong, Phong hóa, Ngày nay…
với những học giả Phạm Quỳnh, Nguyễn Văn Vĩnh, Phan Khôi,… Văn học nghệ
thuật thì có cả một trào lưu thơ mới với Xuân Diệu, Huy Cận, Thế Lữ,
Chế Lan Viên, Lưu Trọng Lư và nhiều nhà thơ nổi tiếng khác với nhiều bài
thơ bất hủ mà đến nay ai cũng thuộc nằm lòng. Về tiểu thuyết thì có
nhóm Tự lực văn đoàn với Nhất Linh, Khái Hưng, Thạch Lam, Hoàng Đạo…
Ngoài ra còn có hàng loạt nhà văn tài hoa khác như Nguyễn Tuân, Tô Hoài,
Lan Khai, Thanh Tịnh, Nguyên Hồng, v.v. Với Thanh Tịnh tôi vẫn nhớ bài
“Tôi đi học” trong tập Quê mẹ của ông. “Hàng năm cứ vào cuối thu
lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng
tôi lại nao nức với những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường. Tôi
quên thế nào được những cảm giác trong sáng ấy nẩy nở trong lòng tôi như
những đóa hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng. Buổi mai hôm ấy,
một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh, mẹ tôi âu yếm đắt tay tôi trên
con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại nhiều lần
nhưng lần này bỗng nhiên thấy lạ vì hôm nay tôi đi học”. Nhạc thì có một
thời có nền tân nhạc rực rỡ với các tên tuổi như Văn Cao, Đặng Thế
Phong, Phạm Duy, Đoàn Chuẩn-Từ Linh, Doãn Mẫn, Lê Thương, Nguyễn Văn
Thương… Thế mà Thanh Tịnh và những nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ nói trên
dưới chế độ XHCN ở Miền Bắc chẳng có tác phẩm nào ra hồn.
Cũng
may ra sau 1975, không khí vui vẻ, sum họp của những ngày đầu đã tạo
nên trào lưu hứng khởi để nhạc sĩ VĂN CAO làm bài “Mùa xuân đầu tiên”
với điệu valse dìu dặt. Nhưng tội nghiệp cho Văn Cao đã ngây thơ tin
rằng “Từ đây người biết yêu người, từ đây người biết thương người, từ
đây người biết quê người…”, thế mà bài ca này cũng bị cấm hát hết mấy
năm. Những năm sau khi vào chơi với Trịnh Công Sơn và các nhạc sĩ Miền
Nam ông đã nói lên nỗi thất vọng của ông. Cảnh chia lìa, vượt biên, đày
đọa, tù tội trong đó có người bạn văn chương của các ông đã làm ông buồn
bực và tiếp tục uống rượu. Chỉ có một điều an ủi ông là vào Nam, vào
Sài Gòn ông nghe mọi người từ trẻ đến già đều hát “Mùa xuân đầu tiên”,
“Thiên thai”, “Suối mơ”, “Trương Chi”, “Buồn tàn thu”, v.v. của ông.
Vấn
đề là ĐCS VN cần trả lại những gì của lịch sử, của tiền nhân để lại.
Việc đổi tên đường từ Trần Quý Cáp thành Võ Văn Tần, từ Phan Đình Phùng
thành Nguyễn Đình Chiểu, v.v. là việc làm thiếu suy nghĩ, nếu không nói
là ngu xuẩn, chà đạp lên lịch sử, xúc phạm những chiến sĩ tuy không phải
là Cộng sản nhưng đã đấu tranh bảo vệ đất nước trong các phong trào Cần
Vương, Duy Tân.
Ngay trong lĩnh vực báo chí tại sao lại lấy ngày ra đời báo Thanh niên, báo của tổ chức CS làm ngày báo chí VN. Quan điểm tôi là phải lấy ngày 15-4 là ngày số báo đầu tiên của Gia Định báo
năm 1865 làm ngày báo chí VN. Năm sau, một số nhà báo cùng chúng tôi sẽ
tổ chức ngày báo chí VN vào ngày 15-4. Còn ĐCS và các tổ chức của mình
cứ lấy ngày 21-6 làm ngày báo chí Cách mạng cũng không sao. Việc ai nấy
làm. Thế thôi.
Tại Miền Bắc gọi là XHCN khi hòa
bình mới lập lại, các văn nghệ sĩ mà đặc biệt đi tiên phong là các nhà
thơ, nhà văn quân đội, mà tiêu biểu là Trần Dần, Phùng Quán, Hoàng
Cầm,... đã gây chấn động trong vụ Nhân văn Giai phẩm. Có lẽ là những
người trực tiếp chiến đấu chứng kiến cảnh chết chóc của nhân dân trong
chiến tranh nên họ quyết tâm tiếp tục chiến đấu để xây dựng một chế độ
xã hội tự do dân chủ và tiến bộ xã hội. Họ đã quy tụ được nhiều nhân sĩ,
trí thức, văn nghệ sĩ giàn trận đấu tranh quyết liệt với Đảng để đòi
hỏi tự do sáng tác, đòi hỏi chính trị không được can thiệp vào sáng tác
của văn nghệ sĩ. Nhà nước độc tài Đảng trị trong những năm đó thấy đây
là nguy cơ đe dọa của chế độ nên đã ra tay đàn áp, bắt bớ, tù đày một
cách không nương tay. Người bị tù với vụ án ngụy tạo như công thần
Nguyễn Hữu Đang, người đã làm lễ đài Độc lập năm 1946. Hữu Loan với lòng
tự trọng của một người văn nghệ sĩ cương quyết về quê thồ vác đá nuôi
vợ con. Ba mẹ vợ anh trong cải cách ruộng đất đã bị chôn sống để trâu bò
bừa lên đầu, lên cổ cho đến chết. Một Nguyên Hồng khảng khái bỏ về Yên
Thế nuôi heo để kiếm sống. Trần Hữu Đang sau khi ra tù sống những ngày
tủi nhục phải góp nhặt bao thuốc lá làm hàng “đối lưu” với ếch nhái, rắn
rết của bọn trẻ chung quanh kiếm cho. Năm 1989, tôi gặp Thạc sĩ Luật
Nguyễn Mạnh Tường ở Pháp, người đã theo Hồ Chí Minh về nước năm 1946.
Ông kể lại hoàn cảnh của ông lúc đó, bị cô lập đến nỗi học trò cũng
không dám nhìn mặt, phải bán tủ sách quý để sống qua ngày. Còn nhà triết
học Trần Đức Thảo, khi tôi còn làm Phó chủ tịch thường trực MTTQ TP HCM
đã mời ông đến nói chuyện. Bước xuống xe ông ngó lên liền xem có công
an theo dõi ông không. Buổi nói chuyện làm mọi người thất vọng vô cùng
về ông.
Tôi còn có những kỷ niệm đau đến xé lòng
khi còn nằm trong hệ thống chính trị của nhà nước toàn trị. Lúc còn là
phó CT/TT MTTQ TP HCM và là đại biểu HĐND TP khóa 4, khóa 5. Có mấy việc
tôi còn nhớ mãi:
+ ĐCS VN ngày trở thành kiêu
binh. Đâu đâu cũng vỗ ngực xưng tên là “ĐCS VN quang vinh muôn năm”.
Ngay cả Hội trường của cơ quan dân cử như HĐND TP thế mà chẳng thấy đất
nước, Tổ quốc đâu cả, chỉ thấy một khẩu hiệu to chần dần [to đùng] “ĐCS
VN quang vinh muôn năm”. Một số đại biểu trong HĐND trong Đảng cũng như
ngoài Đảng thấy chướng mắt nhưng không dám nói. Họ đến nói với tôi. Tôi
thông cảm họ. Trong HĐND khóa 5, khi lên phát biểu ở Hội trường tôi trầm
giọng nói: “Đây là cơ quan dân cử, đại diện cho nhân dân TP, nhưng tôi
không thấy đất nước, Tổ quốc ở đâu mà chỉ có ĐCS muôn năm thôi là sao?
Đảng chỉ là một bộ phận của nhân dân, không có Tổ quốc, nhân dân thì làm
gì có Đảng. Đảng phải đặt Tổ quốc lên trên hết, vì vậy tôi đề nghị thay
đổi khẩu hiệu này bằng câu CHXHCN Việt Nam. Cả hội trường im phăng
phắc. Nhưng ngay kỳ họp sau thì khẩu hiệu Đảng đã thay đổi bằng tên
nước.
+ Tôi là Trưởng ban VHXH HĐND TP khóa 5.
Trong các kỳ họp HĐND TP, các ban có bài thẩm định khá công phu. Phải đi
thực tế, làm việc với các ngành và sau đó họp toàn ban để thông qua
Trưởng ban là người quyết định cuối cùng. Tôi nhớ trong một kỳ họp, tôi
thức suốt đêm sửa chữa, hoàn thiện văn bản để phát biểu trước HĐND. Khi
lên phát biểu, nhìn xuống thì không thấy vị Phó CT nào dự, kể cả phó CT
phụ trách VNXH. Thấy vậy tôi không đọc mà đề nghị ông Huỳnh Đảm, lúc đó
là CT HĐND, cho các thư ký, trợ lý điện gấp cho các Phó CT, nhất là các
Phó CT phụ trách VHXH về dự họp. Ban thẩm định chuẩn bị công phu để phân
tích những vấn đề, nhất là những vấn đề còn tồn tại, hạn chế trong lĩnh
vực văn hóa, giáo dục, y tế, thể dục thể thao, các vấn đề xã hội khác.
Những vấn đề có liên quan thiết yếu đến đời sống nhân dân TP. Khi thấy
các Phó CT lục tục về họp tôi mới phát biểu bản thẩm định của Ban. Đây
là lần đầu tiên các phóng viên báo chí thấy việc này nên rất khoái. Từ
đó, kỳ họp nào các PCT UBND cũng đều có mặt trừ một số PCT có lý do
chính đáng. Cái bệnh chỉ coi trọng Đảng, Thành ủy, xem thường HĐND đã
vào máu các vị quan chức của chúng ta.
+ Việc
thứ ba là cuộc đấu tranh hay có thể nói là đấu khẩu của Chủ tịch UBND TP
Võ Viết Thanh và tôi về việc có nên dẹp chợ hoa Nguyễn Huệ hay không?
Cuộc đấu khẩu gay gắt đến nỗi CT Võ Viết Thanh nói đại ý nếu đ/c Đằng
thấy Đảng chật hẹp quá thì xin ra khỏi Đảng. Tôi liền đốp chát lại: đó
là chuyện mà tôi và anh sẽ nói trong Đảng, còn đây là HĐND. Giữa lúc có
nhiều đại biểu đồng ý với tôi, trong đó có Trần Văn Tạo, Ủy viên TVTU,
Phó giám đốc Công an TP, Phạm Phương Thảo, Ủy viên TVTU, Phó CT phụ
trách VHXH UBND TP thì chủ tọa kỳ họp lại được tin ban Thường vụ Thành
ủy họp và đã đồng ý dẹp chợ hoa TP. Tôi cương quyết đề nghị có Nghị
quyết về vấn đề này nhưng chủ tọa làm ngơ và thông qua NQ ở HĐND TP. Tuy
đấu tranh gay gắt như vậy nhưng đối với anh Võ Viết Thanh tôi vẫn tôn
trọng tính trung thực, quyết đoán của anh.
Lúc
đó tôi với tư cách đại biểu HĐND TP có phối hợp với các vị hưu trí Q.6,
với Ban quản lý thị trường TP để tố cáo những tiêu cực, sai trái của
Giám đốc Đông lạnh Hùng Vương. Phối hợp với cuộc đấu tranh này có anh
Nguyễn Văn Thắng, Ủy viên TV Quận ủy Q.6, Trưởng ban Tuyên huấn Q.6.
Thắng cũng là dân phong trào SV. Không hiểu sao sau đó có một văn bản có
danh sách 12 người gọi là điệp báo của Cục tình báo TƯ trong đó Nguyễn
Văn Thắng nằm ở số 7. Lúc ấy anh Nguyễn Minh Triết mới về làm Phó bí thư
thường trực của TƯ. Tôi gặp anh Nguyễn Minh Triết và trình bày với anh
về vấn đề thì anh đề nghị tôi không can thiệp nữa vì danh sách đã có dấu
đỏ của đặc ủy tình báo TƯ của Mỹ. Trước đó có người biết chuyện ngụy
tạo danh sách này và nói danh sách láo được đánh trên giấy Bãi Bằng là
giấy chỉ do Cộng sản sau 1975 sản xuất. Anh Nguyễn Minh Triết ghi nhận
nhưng Nguyễn Văn Thắng vẫn bị giam ở 4 Bạch Đằng. Lúc ấy Q.6 tính lấy
lại nhà của Nguyễn Văn Thắng ở Bà Hom, Q.6. Tôi gặp Chủ tịch Võ Viết
Thanh và đề nghị anh xem xét lại vấn đề này thì anh nói với tôi một cách
cương quyết: “Chuyện chính trị của Thắng tôi không biết nhưng chuyện
nhà của Thắng tôi bảo đảm không ai lấy được”. Anh giữ lời hứa khi Thắng
được giải oan về lại Bà Hom, Q.6 như cũ. Tôi gặp anh Võ Viết Thanh cám
ơn anh. Nhân đó tôi hỏi thăm tại sao anh không đi học Cử nhân, Tiến sĩ
như những người khác. Anh cười nói rất Nam Bộ: “Tôi không chơi kiểu đó.
Nếu tôi học tôi sẽ xin nghỉ làm để đi học thật sự, không như những vị
học giả mà bằng thật như hiện nay”. Từ đó quan hệ giữa anh và tôi rất
vui vẻ, không còn nhớ gì trận đấu khẩu nảy lửa ở HĐND về vụ chợ hoa
Nguyễn Huệ. Sau này anh bị thất sủng vì vụ án Sáu Sứ mà trong quyển Bên thắng cuộc nhà báo Huy Đức có nêu.
Tôi
nêu những trải nghiệm nói trên để chứng minh rằng trong chế độ này
không có chỗ cho người trung thực mà chỉ dành cho những người nói láo,
tránh né đấu tranh. Giờ đây chúng ta phải phá vỡ nỗi sợ hãi đó đi để
thực hiện một chủ trương cực kỳ quan trọng của nhà cách mạng Phan Châu
Trinh: Khai dân trí, chấn dân trí, hậu dân sinh.
Cuối
cùng tôi xác định bài viết này chỉ có mục đích là thanh toán, tính sổ
cuộc đời của mình, trang trải những món nợ còn lại để gửi các vị lãnh
đạo Đảng CSVN, để mong các vị “mở mắt” ra mà có sự lựa chọn con đường
sống cho dân tộc. Hiện nay xu hướng chạy theo CN Mác-Lênin CNXH đã lạc
điệu, không còn phù hợp nữa và đã sụp đổ tan tành ở ngay quê hương Xô
Viết. Hiện nay là cuộc đấu tranh trên thế giới về dân quyền, dân sinh,
dân chủ, tự do, tiến bộ xã hội và bảo vệ môi trường. Nghĩa là đây là
cuộc đấu tranh quyết liệt cho con người, vì con người chống lại các thế
lực phản động đang âm mưu nô dịch nhân dân, phá hoại môi trường vì những
lợi ích kinh tế ích kỷ của các tập đoàn, lung đoạn nhà nước.
Tôi
không tin lắm về sự tự giác của một số nhà lãnh đạo Đảng và Nhà nước
sớm thấy tình hình và xu thế phát triển hiện nay để đặt lợi ích của Đất
nước, Tổ quốc lên trên hết mà có một giải pháp hợp lý, không vì lợi ích
và sự tồn tại của Đãng, của chế độ mà đi ngược lại xu thế phát triển của
thời đại hiện nay. Tôi quan niệm rằng làm nhiệm vụ của chúng ta hiện
nay là cương quyết đấu tranh cho một xã hội công bằng, dân chủ và tiến
bộ, tôn trọng thực hiện những lý tưởng của biết bao thế hệ cha anh chúng
ta về một nước VN hòa bình, độc lập, tiến bộ xã hội, văn minh và giàu
mạnh. Một khi xã hội dân sự, xã hội công dân mạnh lên, đủ sức kìm hãm,
ức chế các khuynh hướng độc tài của một nhà nước toàn trị. Trước mắt là
phải “chấn dân khí” để không còn sợ hãi các thế lực tàn bạo, không sợ
bắt bớ, tù đày. Sau đó là “khai dân trí” và “hậu dân sinh”.
Bài
viết nầy cũng là để trải lòng với bạn bè, đồng đội và những nhân sĩ trí
thức, các văn nghệ sĩ, các bạn TNSVHS mà tôi đã quen hoặc mới quen, để
khẳng định một điều: với lòng tự trọng của một công dân một nước có lịch
sử hào hùng chúng ta phải hành động. Không nên ngồi tranh luận với nhau
về sự đúng, sai khi chọn lựa đứng bên này hay bên kia. Vì thật ra cả
một bộ phận loài người trong đó có người VN khát khao với một xã hội tốt
đẹp hơn, chống lại cái ác, cái xấu nên đã có thời gian dài nuôi ảo
tưởng về ĐCS VN và CNXH. Vấn đề là trước đây chúng ta chưa có đủ điều
kiện, dữ liệu để nhận thức một số vấn đề sống còn của đất nước nhưng
hiện nay tình hình trong nước và trên thế giới đã thay đổi, vì vậy chúng
ta phải nhận thức lại một số vấn đề trước đây. Nhận thức lại và dấn
thân hành động cho cuộc chiến đấu mới. Đừng loay hoay những chuyện đã
qua mà làm suy yếu sức mạnh đoàn kết dân tộc. Hãy để con cháu chúng ta
làm nhiệm vụ đánh giá lịch sử. Còn chúng ta trước mắt là hành động, hành
động và hành động. Điều này tôi nói một lần rồi thôi…
Viết trong những ngày nằm bịnh.
L.H.Đ.
-Nguyên phó TTK Ủy ban TƯ LM các lực lượng Dân tộc, dân chủ và Hòa bình Việt Nam
-Nguyên phó CT Ủy ban MTTQ VN TP.HCM (từ 1989-2009)
-Đại biểu HĐND TP khóa 4, khóa 5
..
Tác giả gửi trực tiếp cho Bauxite Việt Nam..................................
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét