Mời bà con đọc bài của bác Alan để thấy rằng làm lãnh đạo Mỹ là công việc khó khăn và vất vả như thế nào.
Ở Mỹ, các quyền riêng tư của người dân được luập pháp bảo vệ, nhưng với
lãnh đạo thì mọi chuyện riêng tư đều bị phơi bày trên báo chí, TV. Lãnh
đạo bị mang ra soi tứ phía, từ chuyện đi đứng, ăn mặc, đạo đức, tác
phong, phát biểu, cho đến con cái, gia đình cũng chẳng được yên thân, mà
khổ nỗi là chẳng thể nào chụp cho chúng cái mũ "thế lực thù địch", hay
"xuyên tạc", "nói xấu đảng và nhà nước", "chia rẽ khối đại đoàn kết dân
tộc", cũng không thể bắt chúng bỏ tù, hay đưa vào các trại phục hồi nhân
phẩm như ở xứ ta được.
Nhớ lại chuyện Obama khi ra tranh cử
lần đầu, mọi người mang cái gốc da đen của ông ra soi, tìm đủ mọi cách
để chứng minh ông không phải là người Mỹ. Tới khi ông đắc cử rồi mà vẫn
không buông tha, ông trùm Donald Trump vẫn còn tiếp tục đánh Obama tơi
bời, nói rằng đã cho một phái đoàn qua Hawaii để lục tìm giấy khai sinh
của ông vì vẫn nghi ngờ rằng Obama sinh ở Kenya, châu Phi, thay vì ở Mỹ,
và như vậy Obama không đủ tiêu chuẩn làm tổng thống Mỹ.
Dưới
áp lực quá lớn, cuối cùng Obama phải cho Nhà Trắng công bố bản sao chụp
giấy khai sinh của mình hồi năm 2011, thay vì bắt Donald Trump bỏ tù:
http://www.huffingtonpost.com/2011/04/27/obama-birth-certificate-r_n_854248.html
Hơn 1 năm sau, Donald Trump lại thách thức Obama tiếp, bảo rằng nếu
Obama công bố hồ sơ đại học thì Donald Trump sẽ bỏ 5 triệu Mỹ kim vào
quỹ từ thiện nào Obama muốn: http://rt.com/usa/trump-obama-million-birth-161/
Hầu hết các lãnh đạo Mỹ đều bị lôi lên báo, TV làm trò. Chương trình
"The Daily Show" do Jon Stewart của Comedy Central thường đưa các lãnh
đạo Mỹ, như tổng thống, các bộ trưởng, thống đốc các tiểu bang, thượng
nghị sĩ, dân biểu... ra làm trò hề, nếu họ ăn nói hớ hênh, lỡ lời, hoặc
ngu xuẩn. Riêng Jon Steward thì kiếm bạc triệu thay vì bị bắt bỏ tù!
http://www.forbes.com/lists/2008/53/celebrities08_Jon-Stewart_JZY4.html
Tóm lại, ở Mỹ, lựa chọn làm dân thường vẫn tốt hơn làm tổng thống.
-----
Alan Phan: Khi các lãnh tụ biết cười mình…
Obama thích cười về nguồn gốc da đen của mình, có lần ông hỏi người
nghe là bây giờ người ta có sử dụng đúng từ ngữ khi gọi Tòa Bạch Ốc là
White House? Một lần khác, ông nói về một cái joke đang thịnh hành trên
mạng… Trong một buổi sáng chạy bộ ở Alabama, ông Obama chẳng may bị rớt
xuống con sông sâu, đang cuồn cuộn chảy. May sao, có ba đứa trẻ đang câu
cá dưới giòng, nhanh trí dùng cành cây vớt ông lên được. Obama hỏi tôi
làm được gì cho các ân nhân đã cứu mạng tôi đây? Đứa trẻ đầu mong được
thăm Tòa Bạch Ốc và ngủ đêm tại đó. Đứa thứ nhì mong ông Obama đến lớp
học mình, bắt tay các bạn đồng lớp. Obama nói quá dễ dàng, ông sẽ làm
như vậy. Còn đứa thứ ba thì lại xin ông 1 chiếc xe lăn, có gắn IPod,
IPad và TV 3-D để cậu ta giải trí. Obama nói ông không hiểu, em đang
khỏe mạnh thế này, sao lại muốn ngồi xe lăn? Cậu ta đáp, “Bây giờ thì
khỏe, nhưng sau khi cha tôi biết tôi là người đã cứu sống ông, thì chắc
chắn ông ta sẽ bẻ gãy giò của tôi.”
Ông Bush thì luôn bị chế
giễu về trí tuệ cũng như kiến thức của mình về thế giới. Sự kiện ông bị
ghét bỏ vì các chính sách tại Iraq, Afghanistan… cũng là một đề tài
thường trực cho các jokes về cá nhân mình. Nhưng thú vị nhất là câu
chuyện khi ông đi thăm một lớp tiểu học và cô giáo hỏi các học trò,
“Mình đang học về thảm kịch (tragedy). Em nào cho tôi một thí dụ.” Một
em nhanh nhảu ”Em chạy ra đường chơi và bị xe đụng?” “Không, đó là một
tai nạn, không phải thảm kịch” Một em khác” Xe buýt của trường rơi xuống
hố và nhiều học sinh bị tử nạn?” Đó là một mất mát lớn lao (great loss)
nhưng chưa là thảm kịch”. Đứa thứ ba giơ tay ” Khi Tống Thống Bush rớt
máy bay chết?” “Đúng rồi, nhưng đâu là lý do sao em nghĩ đây là thảm
kịch?” ” Vì chắc chắn nó không phải là một tai nạn, hay là một mất mát
lớn lao.”
Ông Clinton thì mỗi đêm bị các danh hài trên TV đem
ra chế giễu về tật xấu thích lăng nhăng với các phụ nữ ngoài luồng, như
cô trợ tá Lewinsky. Trước mặt ông, nhà phỏng vấn Jay Leno kể lại một
khảo sát của viện thống kể Gallup, về câu hỏi đặt ra cho các phụ nữ, “Cô
có chịu ngủ với Tổng Thống Clinton?” Kết quả là 1% nói “yes”, 2% nói
“no” và 97% nói “không thể có lần khác (never again)”. Một chuyện khác
là khi bà Clinton đi khám sức khỏe, bác sĩ báo cho biết là bà vừa có
bầu. Bà giận quá, vì tuổi đã lớn, còn đang làm vợ Tổng Thống mà có bầu
không kế hoạch, chắc thiên hạ nhạo bang thường trực. Bà bốc phone kêu
Clinton, “Quỷ râu xanh, ông có biết là vừa làm cho bà có bầu hay không?”
Điện thoại im bặt một lúc lâu, mới nghe Tổng Thống nhỏ nhẹ hỏi ,”Bà là
ai vậy?”.
Đọc toàn bài tại đây:
http://www.gocnhinalan.com/bai-tieng-viet/khi-cc-lnh-bit-ci-mnh.html — with Cùi Các and 17 others.
Mời bà con đọc bài của bác Alan để thấy rằng làm lãnh đạo Mỹ là công việc khó khăn và vất vả như thế nào.
Ở Mỹ, các quyền riêng tư của người dân được luập pháp bảo vệ, nhưng với lãnh đạo thì mọi chuyện riêng tư đều bị phơi bày trên báo chí, TV. Lãnh đạo bị mang ra soi tứ phía, từ chuyện đi đứng, ăn mặc, đạo đức, tác phong, phát biểu, cho đến con cái, gia đình cũng chẳng được yên thân, mà khổ nỗi là chẳng thể nào chụp cho chúng cái mũ "thế lực thù địch", hay "xuyên tạc", "nói xấu đảng và nhà nước", "chia rẽ khối đại đoàn kết dân tộc", cũng không thể bắt chúng bỏ tù, hay đưa vào các trại phục hồi nhân phẩm như ở xứ ta được.
Nhớ lại chuyện Obama khi ra tranh cử lần đầu, mọi người mang cái gốc da đen của ông ra soi, tìm đủ mọi cách để chứng minh ông không phải là người Mỹ. Tới khi ông đắc cử rồi mà vẫn không buông tha, ông trùm Donald Trump vẫn còn tiếp tục đánh Obama tơi bời, nói rằng đã cho một phái đoàn qua Hawaii để lục tìm giấy khai sinh của ông vì vẫn nghi ngờ rằng Obama sinh ở Kenya, châu Phi, thay vì ở Mỹ, và như vậy Obama không đủ tiêu chuẩn làm tổng thống Mỹ.
Dưới áp lực quá lớn, cuối cùng Obama phải cho Nhà Trắng công bố bản sao chụp giấy khai sinh của mình hồi năm 2011, thay vì bắt Donald Trump bỏ tù:
http://www.huffingtonpost.com/2011/04/27/obama-birth-certificate-r_n_854248.html
Hơn 1 năm sau, Donald Trump lại thách thức Obama tiếp, bảo rằng nếu Obama công bố hồ sơ đại học thì Donald Trump sẽ bỏ 5 triệu Mỹ kim vào quỹ từ thiện nào Obama muốn: http://rt.com/usa/trump-obama-million-birth-161/
Hầu hết các lãnh đạo Mỹ đều bị lôi lên báo, TV làm trò. Chương trình "The Daily Show" do Jon Stewart của Comedy Central thường đưa các lãnh đạo Mỹ, như tổng thống, các bộ trưởng, thống đốc các tiểu bang, thượng nghị sĩ, dân biểu... ra làm trò hề, nếu họ ăn nói hớ hênh, lỡ lời, hoặc ngu xuẩn. Riêng Jon Steward thì kiếm bạc triệu thay vì bị bắt bỏ tù!
http://www.forbes.com/lists/2008/53/celebrities08_Jon-Stewart_JZY4.html
Tóm lại, ở Mỹ, lựa chọn làm dân thường vẫn tốt hơn làm tổng thống.
-----
Alan Phan: Khi các lãnh tụ biết cười mình…
Obama thích cười về nguồn gốc da đen của mình, có lần ông hỏi người nghe là bây giờ người ta có sử dụng đúng từ ngữ khi gọi Tòa Bạch Ốc là White House? Một lần khác, ông nói về một cái joke đang thịnh hành trên mạng… Trong một buổi sáng chạy bộ ở Alabama, ông Obama chẳng may bị rớt xuống con sông sâu, đang cuồn cuộn chảy. May sao, có ba đứa trẻ đang câu cá dưới giòng, nhanh trí dùng cành cây vớt ông lên được. Obama hỏi tôi làm được gì cho các ân nhân đã cứu mạng tôi đây? Đứa trẻ đầu mong được thăm Tòa Bạch Ốc và ngủ đêm tại đó. Đứa thứ nhì mong ông Obama đến lớp học mình, bắt tay các bạn đồng lớp. Obama nói quá dễ dàng, ông sẽ làm như vậy. Còn đứa thứ ba thì lại xin ông 1 chiếc xe lăn, có gắn IPod, IPad và TV 3-D để cậu ta giải trí. Obama nói ông không hiểu, em đang khỏe mạnh thế này, sao lại muốn ngồi xe lăn? Cậu ta đáp, “Bây giờ thì khỏe, nhưng sau khi cha tôi biết tôi là người đã cứu sống ông, thì chắc chắn ông ta sẽ bẻ gãy giò của tôi.”
Ông Bush thì luôn bị chế giễu về trí tuệ cũng như kiến thức của mình về thế giới. Sự kiện ông bị ghét bỏ vì các chính sách tại Iraq, Afghanistan… cũng là một đề tài thường trực cho các jokes về cá nhân mình. Nhưng thú vị nhất là câu chuyện khi ông đi thăm một lớp tiểu học và cô giáo hỏi các học trò, “Mình đang học về thảm kịch (tragedy). Em nào cho tôi một thí dụ.” Một em nhanh nhảu ”Em chạy ra đường chơi và bị xe đụng?” “Không, đó là một tai nạn, không phải thảm kịch” Một em khác” Xe buýt của trường rơi xuống hố và nhiều học sinh bị tử nạn?” Đó là một mất mát lớn lao (great loss) nhưng chưa là thảm kịch”. Đứa thứ ba giơ tay ” Khi Tống Thống Bush rớt máy bay chết?” “Đúng rồi, nhưng đâu là lý do sao em nghĩ đây là thảm kịch?” ” Vì chắc chắn nó không phải là một tai nạn, hay là một mất mát lớn lao.”
Ông Clinton thì mỗi đêm bị các danh hài trên TV đem ra chế giễu về tật xấu thích lăng nhăng với các phụ nữ ngoài luồng, như cô trợ tá Lewinsky. Trước mặt ông, nhà phỏng vấn Jay Leno kể lại một khảo sát của viện thống kể Gallup, về câu hỏi đặt ra cho các phụ nữ, “Cô có chịu ngủ với Tổng Thống Clinton?” Kết quả là 1% nói “yes”, 2% nói “no” và 97% nói “không thể có lần khác (never again)”. Một chuyện khác là khi bà Clinton đi khám sức khỏe, bác sĩ báo cho biết là bà vừa có bầu. Bà giận quá, vì tuổi đã lớn, còn đang làm vợ Tổng Thống mà có bầu không kế hoạch, chắc thiên hạ nhạo bang thường trực. Bà bốc phone kêu Clinton, “Quỷ râu xanh, ông có biết là vừa làm cho bà có bầu hay không?” Điện thoại im bặt một lúc lâu, mới nghe Tổng Thống nhỏ nhẹ hỏi ,”Bà là ai vậy?”.
Đọc toàn bài tại đây:
http://www.gocnhinalan.com/bai-tieng-viet/khi-cc-lnh-bit-ci-mnh.html — with Cùi Các and 17 others.
Copy từ: FB Ba Sàm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét