CHƯA TỐT NGHIỆP TRƯỜNG ĐỜI.

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

CÂU HỎI Ở VĂN GIANG


Văn Giang - nỗi đau mất đất!

* MINH DIỆN      
                            BVB - Tháng  Ba 1967
                          Trn đa bn máy bay  trên cánh đồng của huyện Văn Giang, ven đê sông Hng.
Bui sáng sương giăng kín mt sông. Mênh mang mt màu sa loãng. Phi căng mt mi nhìn thy nhng chiếc ghe nh như chiếc lá tre  lượn trên mt nước. Đó là nhng chiếc ghe vt v ca dân đa phương. Không hiu sao người ta li gi con v? Loại côn trùng này ging như con mi, cánh trong sut, thân tròn. Sáng nào nó cũng t mt nước bay lên, chp chi trong sương mù, ri li  trm mình xung dòng nước. Dân chài dùng vt vt lên, cho vào cho rang cháy hết cánh, ri mang ra ch bán. “Canh v nu vi cà chua, không ăn li nh không mua li bun”. 
                Khi mt tri lên cao, nước sông Hng đ như son, loang loáng nhng lp sóng, cun xác v ra bin, đó là hình nh đp nht lúc bình minh.
                Bui chiu, dòng sông như gin di, gió ném tung cát vào chân đê, ht tung tng nhng cành lá ngy trang trên trn đa, làm nhng bãi ngô rp xung un lượn như sóng bin. Đy cũng là lúc trên b đê thp thoáng  màu  áo g s tà, nhng cô gái Văn Giang t đt bãi v làng.
               Đêm đêm trên bến nhng nhp cu phao vt ngang sông, ni Văn Giang vi Thanh Trì. Nhng chiếc xe kéo pháo, xe ti ni đuôi nhau vào Th đô Hà Ni. Nhng người lính công binh đng lng trên nhng khoang thuyn trong sương lnh. Càng khuya càng lnh, sóng trào lên, nhng nhp cu chao đo như đánh võng.
               Bt kỳ lúc nào máy bay M cũng có th p ti ném bom. Đây là mc tiêu c đnh, chúng không cn vòng vèo, c ào ti ct bom xung mc tiêu. Chúng tôi phi lng nghe tiếng kng ca trn đa phòng không đ chủ động phòng tránh nhng đt ném bom ca máy bay M.
               Trn đa phòng không ca trung đi n dân quân Văn Giang, do trung đi trưởng Vũ Th Min ch huy. Trung đi có hai khu đi 12,7 và hai khu đi 14,5. Hơn hai chc cô gái toàn mười chín hai mươi tui. Con gái  đt nhãn lng có tiếng xinh đp. Cô nào da cũng trng mn, tóc xanh mướt,  mt đen ht nhãn.
               Ngày y chiến tranh, đi sng khó khăn nhưng tình người thân thiết l thường. Chiến tranh càng ác lit, con người càng gn nhau hơn, thương nhau hơn, sn sàng tha th  cho nhau.
               Nhng cô gái trn đa phòng không nu canh v c người mang ra bến sông cho lính công binh. Bn lính tr chúng tôi hì hc mài dũa nhng mảnh đuya-ra xác máy bay Mỹ, làm nhn, làm lược tng các cô gái tr xinh đp giàu tình cm. Chưa cm tay nhau mt ln ch đng nói chuyn hôn, nhưng c tng, c ha,  và tin nhau bng c tm lòng  chân thành.
               Tháng Ba năm y tôi được đơn v c sang hun luyn trung đi n dân quân v phương pháp phát hin mc tiêu và bn đón máy bay phn lc. Mt anh chàng chun úy non chot va trường s quan ra, đi vi tôi ngày y, mnh lnh là trên hết.
Nữ dân quân (ảnh minh họa)

               Mt buổi trưa, tiếng còi báo đng vang lên. Trong khonh khc tt c v trí chiến đu. Tôi gi đnh  mt tp máy bay M t hướng Khoái Châu lao vào Hà Ni, hô rành rt:
             - Hướng Tây Nam, ta đ 115 chun b!
             Tiếng np đn lách cách, tiến quay thước rè rè, và tiếng các khu đi trường vang lê:
             - Khu đi 1 xong!
             - Khu đi 2 xong!
             - Khu đi 3 xong!
             - Khu đõi 4 xong!
              Bng có tiếng reo bt lên khu đi 3:
             - Hoa go n ri!
              Tiếp theo là tiếng cười dòn tan. Tôi chy phăm phăm đến khu đi 3, cả năm cô gái như sc tnh gic mơ, đng ngn ra. Tôi thét:
             - Đây là trn đa hay trò đùa h?
              My cô gái lng im. Tôi quát tiếp:
              - Ngh tập, c tiu đi làm kim đim chiu np cho ban ch huy.
              Tôi cht nhìn lên khoảng trời nơi trận địa khẩu đội 3. Chao ôi, mt mu đ rc rỡ.
               Mi chiu qua cây go còn thu mình trong giá lnh mà sáng nay bng n hàng trăm chùm hoa như nhng ngn la sáng mt góc tri. “Bao gi cho đến tháng Ba, hoa go rng xung bà già ct chăn!”. Mùa Xuân đã qua ri! Nhìn cây go tr bông tôi bng chnh lòng nghĩ đến nhng c gái tr phi dn thân vào binh la. Tôi đng lng người và nói xuê xoa:
            - Thôi không phi làm kim đim na !
             Tôi đi v lán ch huy. Tiếng cười r lên phía sau, và tiếng tinh nghch ca khu đi trưởng Hin:
            - Th trưởng ơi, cái Phiến nó bo nó c làm kim đim!
            Đêm hôm sau đơn v tôi có lnh hành quân vào khu Bn.
            T bến sông tôi đeo ba lô băng qua bãi ngô lên trn đa phòng không, tm bit Hi Phiến, tm bit  nhng cô gái Văn Giang. Vũ Th Hi Phiến đưa chân tôi ra đến gc cây go. Em nm tay tôi nói nh: “Mùa hoa go sang năm anh nhé!”. Trong màn nhung mượt mà đêm hè, tôi  vn  thy ánh mt em, vn nghe  hơi th ca em. Ngoài  kia gió và sóng cn cào.

             Năm 1975
             Chiến tranh cun tôi đi hết khu Bn đến min Đông Nam B.   mang theo hình nh ca Hi Phiến và nhng cô gái Văn Giang. C mi mùa hè đến li nao nao nh cây hoa go trên trn đa của các nữ pháo thủ phòng không, nh ánh mt ca người con gái va chm có tình cm đã vi xa.
              Thình thong có người ra Bc tôi viết thư cho Hi Phiến, nhưng không nhn được thư tr li.
              Mùa Hè năm 1975 t Sài Gòn tôi v quê Thái Bình, và sau my ngày thăm bà con h hàng, tôi đp xe sang Hưng Yên đến Văn Giang. Trên quãng đường hơn trăm cây s tim tôi đp rn lên v hi hp, nhng câu hi c dn dp trong đu.
             Tôi đến bến sông và trn đa phòng không cũ. Không còn mt du vết gì ca tám năm trước ngoài cây go đang tr bông. Tôi ngi mt mình trên trin đê nhìn khoảng trời hoa gạo rực rỡ, nhìn dòng sông Hng. Dòng sông vn vô tư cun cun chy, nhưng tôi  ht hng, cm thy mình nh bẫng đi như nhng con v trôi trên dòng nước năm nào.
               Mt cô gái đi ngang qua, tôi git mình kh reo lên:
              - Hi Phiến!
                Cô gái quay li. Mt gương mt trái xoan, đôi mt b câu đen láy, mt thân hình mnh mai, mái tóc xõa ngang vai, ging ht Hi Phiến năm nào. Cô gái tươi cười nhìn tôi,  ri bước tiếp không quay li na.
                Tôi tìm vào nhà trung đi trưởng Min, ngay đu dc thôn Bình Minh.  Bà m ca Min đang băm rau  ln góc sân, dt tôi vào ch hình Min trên bàn th, và ly vt áo chùi  nước mắt:
               - Em hy sinh năm 72 ri cháu! Ba đó B52 nó ri my lượt bom, trúng vào trn đa. Em Min nhà bác vi my đa bên Xuân Quang, Vũ Công hy sinh.
              - Nhng em nào h bác?
              - Cái Mn này, cái Thêm này,  cái Nhung này,  cái Ho này, cái Khài này… M va k va bm đu ngón tay, mc cho lệ chảy đẫm hai khóe mt. Tt c 8 cô. Tôi không hay biết nước mt tôi cũng tràn xung hai bên má tự lúc nào. M vén vt áo lau nước mt cho tôi. Vt áo nâu ca m ram ráp, mùi bùn.
              Tôi hi m:
              - Còn em Phiến và các em khác đâu m?
              - Cái Phiến con ông giáo Trình h cháu? Ngày y nó trn đa không vic gì, mà ông bà giáo lên Hà Ni chơi li chết c, kh thân thế! Sau khi làm ma cho b m xong, cái Phiến nó đi b đi cháu , mà sao t đy đến gi ch có tin tc gì.
             Tôi ra b đê, khc vào gc cây go: “ Hi Phiến! Anh v đúng mùa hoa go! Em đang đâu?”.  Dưới dòng ch tôi khc s hòm thư.
              Năm tháng qua đi tôi không nhn được hi âm.
              Tôi tưởng nhng vết thương chiến tranh s lành, nhng người huy sinh s yên ngh, người sng s biết ơn h, đó là phương thuc nhim màu xoa du  ni đau,  làm  cho ni bun nguôi ngoai theo thi gian .
         Nhưng mùa hè năm nay, sau 45 năm câu chuyn xy ra trn đa pháo phòng không trên b đê sông Hng, tôi tr li Văn Giang, khi hàng ngàn công an dân phòng đang ra tay đàn áp dân, cướp đt ca  dân, khi la khói trùm lên mnh đt năm xưa máu nhng nữ dân quân như: Mn, Thêm, Nhung, Ho, Khài đ xung. Ôi, trong s nhng người dân mt đt, nhng người dân b đánh đp kia, có ai là nhng cô gái dân quân năm xưa không, có người cha, người m, người em người cháu nào  ca h không nh? Ngc tôi tc nghn không th được. Ni đau hôm nay  gp vn ln ni đau ngày xưa!
              Ngày xưa máu ca Mn, Thêm, Nhung, Hào, Khài, ca chúng tôi, ca dân tc này đ xung vì “Không có g quý hơn đc lp t do!”. Bây gi, đc lp đâu? T do đâu?
              Tôi li ra b đê, ra gc cây go c th. Tôi tìm dòng ch tôi đã khc trên thân cây năm 1975. Dòng ch đã chìm sau lp biu bì. Tôi nghĩ đến Hi Phiến. Em đâu, hay hình hài em cũng như bao người con  thân yêu  đã ln chìm trong lòng đt phương nào?
              Tng chùm hoa go đ chói trên cây rng xung.
              Nhng bông hoa nh bé và dung d  không h biết di la, vn n đúng mùa vi màu chang chói y, sao nhng k làm người, luôn khoe yêu nước thương nòi, luôn v ngc khoe đo đc li hèn nhát trước k thù và la di dân tôi? Ai đã hy sinh cho các người sống để bây giờ móc nối với đại gia cướp những mảnh đất dẫ thấm máu, mồ hôi, nước mất của dân lành?
             Câu hi y như nhát dao ca vào tim tôi đau nhói!
             Mùa Đông năm Nhâm Thìn 2012.
                                                                                     M.D

Copy từ: Bùi Văn Bồng


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét