"Nợ xấu là hậu quả cách làm ăn của doanh nghiệp, ai làm nấy chịu chứ
không thể bảo dân trả nợ thay doanh nghiệp được", TS Nguyễn Minh Phong
chia sẻ.
Lúc có thì ăn một mình
- Có người bảo, cứ đóng cửa hết doanh nghiệp có nợ xấu mà không xử lý được thì không ai dám để xảy ra nợ xấu nữa, ông nghĩ sao?
-
Thực ra như tôi đã nói, để giải quyết nợ xấu thì phải dùng tổng hợp
nhiều biện pháp khác nhau. Không thể coi nợ xấu nói chung giống nhau
hết. Doanh nghiệp lúc có thì ăn một mình, lúc chết thì kéo mọi người
cùng chết theo là không được.
- Hậu quả của nợ xấu tác động thế nào đến nền kinh tế?
-
Tôi phải nói thẳng rằng hiện nay chúng ta còn chẳng hiểu rõ nợ xấu nó
như thế làm sao, ở cấp độ nào, chẳng ai dám nhìn vào sự thật, chẳng ai
đứng ra chịu trách nhiệm chung cả. Chính phủ phải có một đợt tổng kiểm
kê nợ xấu, về tổng nợ xấu thực, tìm nguyên nhân và giải pháp thì mới
khắc phục được. Chứ bây giờ người ta cũng chỉ kêu ầm lên như thế thôi mà
không ai có thể khẳng định chắc chắn tổng nợ xấu là bao nhiêu cả. Người
này người kia nói những con số vênh nhau đến cả chục lần mà đâu có ai
kiểm chứng được.
- Người ta nói nợ xấu là "cục máu đông", với tình trạng này thì bao giờ cục máu đông ấy mới tan?
-
Ngoài giải pháp từ nhà nước, bản thân các doanh nghiệp phải tự cố gắng
lên chứ không nên bị động, mong chờ những giải pháp cứu trợ. Nếu doanh
nghiệp không đủ sức thì phải cho phá sản chứ không cần cứu trợ nữa. Lâu
nay, chúng ta vẫn sử dụng cụm từ "lỗi tập thể" không ai chịu trách
nhiệm. Theo tôi, phải quy rõ trách nhiệm cá nhân để xử lý cách chức hoặc
truy cứu trách nhiệm hình sự nếu có tình trạng bỏ túi cá nhân.
- Và khó giải quyết nhất phải chăng là ở nhóm các doanh nghiệp nhà nước?
Nợ
xấu của các doanh nghiệp nhà nước không dễ xử lý do nhiều tài sản đảm
bảo hình thành từ vốn vay như nguyên liệu, hàng hóa có tính thanh khoản
thấp. Giải quyết nợ xấu phải có chi phí và liên quan đến rất nhiều vấn
đề. Hiện nay, công bố cũng chỉ là con số tương đối, chưa minh bạch, rõ
ràng.
Nhà nước giải quyết, doanh nghiệp ỉ lại
- Liệu có một "thượng phương bảo kiếm" nào có thể xóa được gánh nặng nợ xấu cho nền kinh tế thưa ông?
-
Nhà nước phải có một kế hoạch tổng thể với nhiều giải pháp đồng bộ chứ
không thể giao cho một vài doanh nghiệp giải quyết và càng không phải là
người dân. Nếu nhà nước đứng ra giải quyết nợ xấu thì sẽ gây ra sự ỉ
lại của các doanh nghiệp và các nhóm lợi ích.
- Để giải quyết nợ xấu ở Việt Nam, theo ông phải làm gì?
-
Có nhiều kiểu nợ xấu khác nhau. Ví dụ như một doanh nghiệp cứ duy trì
mãi một hệ thống sản xuất cũ kỹ, đưa ra thị trường những sản phẩm chất
lượng kém, không cạnh tranh được, thì phải tìm cách mà đóng cửa, giải
thể đi chứ cứ dây dưa nhùng nhằng mãi làm gì. Rồi những doanh nghiệp đầu
cơ bất động sản thua lỗ thì phải để chính họ chịu trách nhiệm chứ. Đó
là những kiểu kinh doanh "đáng chết" thì không cần phải cứu. Chứ giờ nhà
nước lại mua lại khoản nợ ấy thì ngân sách nào cho lại lại được, mà như
thế thì ông doanh nghiệp sẽ lại còn lũng đoạn nữa.
- Ý ông là phải làm rõ từng khoản để giải quyết lần lượt?
-
Đúng, tùy từng khoản nợ khác nhau mà có cách giải quyết khác nhau. Nợ
xấu từ sản xuất, nợ xấu từ đầu cơ, nợ xấu từ chính sách nhà nước... Đâu
là nợ xấu của ngân hàng, đâu là nợ xấu của doanh nghiệp, của bất động
sản. Xuất phát từ nguyên nhân nào thì có giải pháp đó chứ đừng kêu gọi
cả xã hội bỏ tiền ra mua nợ xấu. Không thể có chuyện ù ù cạc cạc, gom
hết lại thành nợ xấu rồi để Nhà nước phải giải quyết được.
- Vậy là cũng sẽ phải quy trách nhiệm nợ xấu của từng khoản, từng người?
- Đúng thế, ai làm người ấy phải chịu trách nhiệm chứ. Khi đã từng khoản rạch ròi thì ai đáng chịu lỗi phải phạt lỗi.
- Xin cảm ơn ông!
Theo
Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Nguyễn Văn Giàu, tiến độ thực hiện tái cơ cấu
doanh nghiệp nhà nước chậm so với yêu cầu, chưa có chuyển biến mang tính
đột phá, nhất là phân bổ lại nguồn lực và phương thức quản trị doanh
nghiệp hiện đại phù hợp với xu hướng cạnh tranh ngày càng khốc liệt của
thị trường. Tiến độ thoái vốn còn chậm, tổng số tiền thu về còn thấp so
với yêu cầu, phần lớn các khoản đầu tư ngoài ngành có hiệu quả thấp, một
số thua lỗ nên khó thu hút được các nhà đầu tư.
Copy từ: GIÁO DỤC VÀ XÃ HỘI